Nghịch Lân

Chương 1: Tự chương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có người nói Lý Mục Dương là một phế vật.
Điều này khiến Lý Mục Dương cực kỳ tức giận, đây vốn nên là bí mật trong nhà, tại sao lại bị người tiết lộ ra ngoài làm cho người đời đều biết?
Làn gió phe phẩy trên khuôn mặt, cỏ xanh hoa hồng.
Đám người trẻ tuổi tốp năm tốp ba chạy nhảy trên bãi cỏ, hoặc nhẹ nhàng ca múa, hoặc chơi trò đấu vật. Tiếng hoan hô, tiếng cười nói, vui vẻ thoải mái.
Gần tới kỳ thi Đại học, mỗi một đệ tử đều kéo căng thần kinh, cố gắng vì giấc mộng thi cử của bản thân.
Vào thời điểm kỳ thi Đại Học chỉ còn có một tháng bảy ngày, trường học tổ chức hoạt động du hồ. Hoạt động này chính là để cho các học sinh thư giãn tâm lý một chút, sau đó dùng trạng thái tinh thần đầy đủ xông pha tranh đấu, cuối cùng đề tên lên bảng vàng.
Tại một góc trên bờ Lạc Nhật hồ, một thiếu niên có làn da đen như mực đang nằm trên bụi cỏ ngủ say sưa.
Cho dù là lúc ngủ, biểu cảm trên mặt hắn cũng vẫn biến hóa muôn màu muôn vẻ như thường. Đầu tiên là mừng rỡ, rồi thẹn thùng, sau đó là do dự cùng xấu hổ...
Một tháng trước hắn và mỹ nữ chân dài ban 9 Từ Giai Nhị ngồi tại đại môn nhà hàng đế đô Hải Tiên ăn tiệc đứng trò chuyện với nhau rất vui vẻ, nửa tháng trước nữ thần phong cách ban 3 Trương Tân Kỳ mời hắn cùng ôn tập bài học tại quán cafe chuẩn bị cho kỳ thi sau khi tan học, hắn vui vẻ hưởng ứng. Ngay vừa rồi Thôi Tiểu Tâm toàn năng học bá của ban 1 còn ngăn hắn lại nói muốn hẹn hắn buổi tối cùng đi xem bộ phim Thiết Đạt Khắc Hào, miệng thì nói suy nghĩ một chút, kỳ thật sâu trong nội tâm hắn cũng không chuẩn bị cự tuyệt...
Lý Mục Dương thầm nghĩ chỉ muốn chăn một con dê chứ không muốn chăn một bầy dê.
Cho nên, quá nhiều khoản nợ hoa đào lại làm cho hắn khá là bối rồi. Hắn không muốn mình trở thành một hoa hoa công tử. (DG: hắn đang mơ thì phải ^^ vãi nồi)
Loảng xoảng keng.
Âm thanh kim loại va đập truyền đến.
Một cái thùng sắt hơi cũ bị người ta đá một cước bay vào trong hồ, dao động trên mặt hồ vài cái, sau đó chìm xuống.
Lý Mục Dương mở choàng mắt, vẻ mặt mơ hồ nhìn mấy bạn học đang đứng trước mặt mình.
"Lý Mục Dương...Ta cảm thấy ngươi không nên gọi là Lý Mục Dương, có lẽ nên gọi là Lý Tử Trư(heo chết) a? Ngươi đi học giờ học ngươi cũng ngủ, lớp tan ngươi vẫn ngủ, ngươi đúng là ngủ không khác gì heo?". Một nam sinh có kiểu tóc tuấn dật tên Lưu Xuyên Phong vẻ mặt trào phúng nói, hắn cố ý nói to lên, hấp dẫn sự chú ý của bạn học xung quanh.
"Trương Thần, ngươi không nên vũ nhục heo được không? Con heo mặc dù hết ăn lại nằm cả ngày ngủ, nhưng ít nhất nó lớn lên tai to mặt lớn da trắng như tuyết, thoạt nhìn có chút đần độn...ngươi nhìn nhìn lại Lý Mục Dương đi, đen kịt gầy còm, giống như một khối than cốc cháy khét...Hắn sao có thể so với heo được?". Một người có vóc dáng cao lớn âm dương quái khí nói, kéo theo âm thanh cười nhạo của mọi người.
"Lý Mục Dương, ngươi không phải muốn câu cá sao?". Tên béo tóc húi cua nói, chỉ vào cái cần câu giản dị làm từ cây trúc gác ở bên hồ, cười ha hả nói: "Thoạt nhìn ngươi không có thu hoạch gì nha, trong thùng trống rỗng, một con cá cũng không có? Thật là tiếc a, vừa rồi đại gia hỏa còn nói Lý Mục Dương câu từ giờ đến trưa khẳng định thu hoạch không nhỏ, buổi tối chúng ta có thể ăn no nê ăn một lần toàn bộ Ngư Yến đây này. Ngươi cũng thật là, làm cho chúng ta thất vọng quá".
Lý Mục Dương dụi dụi mắt, vụng trộm dùng ống tay áo chà chà lau nước miếng.
Động tác này của hắn làm cho bạn học vây xem xung quanh càng tươi cười phấn khởi.
"Làm sao vậy?". Lý Mục Dương vẻ mặt mơ hồ nghi hoặc."Các ngươi muốn làm gì?".
"Lý Mục Dương, chúng ta định tới thăm ngươi một chút...nhìn xem ngươi ngủ như thế nào.". Trương Thần dùng tay gẩy gẩy sợi tóc dài ngang trán, từ trên cao nhìn xuống Lý Mục Dương đang ngồi ở trên bụi cỏ, nói: "Hôm nay ngủ được tốt đó chứ?".
“Khá tốt”. Lý Mục Dương cực kỳ thẳng thắn gật đầu. Đúng là hắn ngủ được một giấc rất thoải mái...chỉ là nghĩ mãi vẫn không biết có nên đi xem phim hay không?
“Vừa rồi ngươi mơ thấy cái gì?”.
Khuôn mặt đen của Lý Mục Dương biến thành đỏ, cúi đầu xuống ngượng ngùng: “Ta không thể nói”.
“Nói đi”. Trương Thần biểu lộ như mèo đang vờn chuột. Đây chính là trò mà bọn hắn thường xuyên chơi, bọn hắn là mèo, mà Lý Mục Dương lại là con chuột nhỏ trong suy nghĩ của bọn hắn. “Yên tâm, chúng ta sẽ không cười ngươi”.
“Ta không thể nói”. Lý Mục Dương lại lắc đầu lần nữa.
“Có phải mơ tới Thôi đại mỹ nữ lớp chúng ta không?”.
Đằng sau đám người, một cô bé mặc váy hoa dài tóc xõa ngang vai lông mày nhếch lên, hiển nhiên không thích chiến hỏa lan tới mình.
Lý Mục Dương nhìn Trương Thần suy tư, nói: “Ngươi chưa trưởng thành”.
“Cái gì?”. Trương Thần mở to hai mắt, khó tin. “Ngươi nói gì?”.
Tiểu tử này uống nhầm thuốc sao?
Lý Mục Dương chính là quái thai trong lớp, bởi vì làn da đen kịt giống như một khối than củi cho nên mọi người đều gọi hắn là Hắc Thán (than đen) hoặc Hắc Tử.
Lý Mục Dương thích ngủ như yêu mạng của mình vậy, đi học nằm ngủ, đến khi cả lớp đi ra ngoài hắn vẫn ngủ. Tất cả mọi người mới cho hắn một cái biệt danh là Thụy Thần (thần ngủ).
Cũng vì quá đen và tài ngủ say, cho nên Lý Mục Dương đã trở thành người nổi tiếng trong trường. Mỗi lần có ai đó nhìn thấy hắn thì đều nói: “Hắc, đó chính là Hắc Thán của trường chúng ta, buổi sáng hắn có thể ngủ từ tiết thứ nhất đến tiết thứ tư, lão sư gõ tét cái bảng đen hắn cũng không tỉnh...”.
Lý Mục Dương giống như báu vật trong lớp, linh vật của lớp.
Lúc mọi người tâm tình không tốt có thể trêu ghẹo hắn, cảm thấy không vui có thể bắt bạt hắn.
Hôm nay tâm tình của Trương Thần thật sự không tốt, vừa rồi hắn thổ lộ với Thôi Tiểu Tâm nhưng lại bị Thôi Tiểu Tâm từ chôi. Còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, đệ tử trong lớp đều muốn phân chia tất cả đồ vật rồi. Nếu như bây giờ không thể cùng Thôi Tiểu Tâm trở thành quan hệ bạn bè bình thường, chỉ sợ là hắn sẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn đóa hoa xinh đẹp này biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Càng nghĩ càng cảm thấy mất mác khó chịu, Trương Thần đang muốn tìm chuyện gì đó để phát tiết thì gặp ngay Lý Mục Dương đang nằm ngủ say sưa.
Thế nhưng ngay cả con chuột nhỏ này cũng dám phản kích hắn? Chuyện này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
“Ngươi chưa trưởng thành”. Lý Mục Dương lặp lại, tuy chỉ là bốn chữ đơn giản nhưng lực sát thương rất kinh người.
Sắc mặt Trương Thần trở nên âm trầm, hung ác nhìn Lý Mục Dương, gằn từng chữ nói: “Ngươi muốn chết sao?”.
Lý Mục Dương vuốt vuốt mái tóc vì ngủ rối loạn, nói: “Tùy tiện liền uy hiếp người ta...Ngược lại ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, mỗi ngày đều có người đi qua cầu Nại Hà, có mấy người là do ngươi đưa qua?".
“Đánh hắn”.
Trương Thần rống lên tức giận, làm đầu tàu gương mẫu vọt tới Lý Mục Dương.
Thân cao 1m78 cộng thêm thường xuyên chơi bóng rổ nên trông hắn rất khỏe mạnh, rất cường tráng. Hắn lao tới như một con hổ, thoạt nhìn giống như có thể đụng bay Lý Mục Dương gầy còm đen thui.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Thời khắc này, Lý Mục Dương giống như một chiếc thuyền nhỏ lắc lư trong biển lớn, một con cừu nhỏ run rẩy trước mặt hổ vương, chỉ cần bị nó lao tới cho một đòn là chết ngay tại chỗ hồn phi phách tán.
Lý Mục Dương đứng tại chỗ bất động, nhìn qua như là bị sợ đến choáng váng.
Bốn phía đồng tử đen như mực, lòng trắng bắt đầu nổi lên tơ máu chằng chịt lan tràn ra.
Mới đầu tơ máu rất nhỏ và nhạt, mắt thường khó thấy. Nhưng rất nhanh những sợi tơ đó đậm đặc kết thành từng mảng rõ ràng rất khủng bố.
Nhìn qua xung quanh hai cái đồng tử giống như bị mực nước màu đỏ bao bọc. Đồng tử đen nhánh như lỗ đen lồi trong vũ trụ, dần dần bị từng màng đỏ dâng lên xâm chiếm.
(Lỗ đen lồi nè DIMG)
Lý Mục Dương nắm tay lại thành quả đấm, trên mu bàn tay sinh ra một cái lân phiến mỏng giống như vảy cá. Phía trên vảy cá lóe lên ánh tím, làm cho làn da mu bàn tay màu đen biến thành đỏ tía.
Trong lòng Lý Mục Dương tràn đầy khí tức thôi bạo giống như ủy khuất suốt tám ngày không thể bộc phát ra, tâm tình rất khó chịu cần phải phát tiết.
Trương Thần chạy nhanh tới gần sau đó xuất ra một quyền hướng vào mặt Lý Mục Dương.
Ba!
Lý Mục Dương đưa tay ra ngăn cản.
A!
Có người lớn tiếng kinh hô, có người sợ nhắm mắt lại.
Lý Mục Dương tay chân lèo khèo thế kia làm sao có thể chống đỡ được cánh tay như sắt của Trương Thần.
Trên mặt Trương Thần lộ ra nụ cười đắc ý, thật làm người ta cảm thấy đáng khinh.
“Con chuột nhỏ đáng thương...dám can đảm đùa giỡn mèo?”.
Thời điểm nắm đấm chạm vào đối phương, nụ cười trên mặt Trương Thần lập tức đông cứng lại, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng dũng mãnh tác động lên trên quả đấm của hắn.
Khó có thể chống đỡ, không thể chống cự nổi.
Bịch.
Thân thể Trương Thần bay lên cao sau đó rơi xuống bụi cỏ phía xa.
Toàn trường im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, ngoại trừ mấy con côn trùng không hiểu chuyện đang lắc lư kêu vang.
Lý Mục Dương vậy mà lại có thể đánh bay Trương Thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.