Nghịch Hành

Chương 30: Tôi Thể





Ngắm nghía hai con dao găm đang cầm trên tay , Hàn Vũ thầm khen trình độ của các nghệ nhân Tạo Tác phường, đưa tay miết nhẹ trên bề mặt, hàn khí từ cả hai bức ra khiến hắn cũng cảm thấy lạnh gáy.
Cầm lên Eickhorn, Hàn Vũ nhẹ nhàng nâng hạ cảm nhận, chuôi dao bằng gỗ, trọng lượng của con dao tầm nửa cân khiến nó trở nên vô cùng linh hoạt.
Con dao có chiều dài ba lăm centimeter, lưỡi dao dài mười bảy centimeter theo tiêu chuẩn NATO cầm rất thuận tay, Hàn Vũ giật một sợi tóc trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng thổi nó bay lướt qua, sợi tóc của hắn chạm lưỡi dao liền đứt làm hai đoạn.
“Sắc bén kinh người!” Hàn Vũ lật ngược lật xuôi quan sát thật kỹ con dao, cực kỳ thích thú.
Tiếp đến hắn dùng con dao chặt vào một góc bàn đá, cái bàn bị gọt như đậu phụ thái lát mà lưỡi dao chẳng hề hấn gì.
Hàn Vũ gật gù tấm tắc khen ngợi:“Phải công nhận trình độ luyện kim ở đây không tệ, so với Địa Cầu thậm chí có phần nhỉnh hơn.
”Sờ đến Jagdkommando, Hàn Vũ rút con dao ba lưỡi xoáy từ trong vỏ bao hình trụ tròn ra, thi triển qua vài chiêu thức trong Đoạn Thủy kiếm quyết bản chủy thủ, rồi dùng một tốc độ chớp nhoáng đâm một nhát xuyên thủng cái bàn đá, trên bàn lập tức xuất hiện một cái lỗ to bằng thân dao đáng sợ, mà con dao vẫn không hề hấn gì.
Tặc lưỡi khen ngợi, Hàn Vũ cất cả hai vào trong Tiểu Đản, hắn muốn sau khi luyện chế thành công Tôi Thể dịch sẽ nghiên cứu khắc trận văn lên hai con dao sau.
Sau đó, Hàn Vũ lại tiếp tục chế luyện Tôi Thể dịch, nhưng sẵn tâm lý hưng phấn, lần này hắn điều khiển linh lực càng thêm thuận tay, khiến hắn cảm thấy lờ mờ chạm đến yếu quyết của dược lý.
Quả nhiên, sau hai lần thất bại tiếp theo, đến lần thứ ba, Hàn Vũ đã thành công dùng Thái Nhất Thần Thủy chỉ chiết xuất dược lực của nguyên liệu.
Phần tiếp sau đã đơn giản hơn rất nhiều, hắn trực tiếp gạt bỏ những phần nguyên liệu thừa thãi, rồi trộn lẫn dung dịch chứa dược lực với nhau.
Sau cùng, Hàn Vũ rút toàn bộ Thái Nhất Thần Thủy ra, chỉ còn lại dung dịch màu xanh phỉ thủy lơ lửng trên không, chính là Tôi Thể dịch.
Nhanh chóng lấy ra một bình ngọc, rót toàn bộ tôi thể dịch vừa luyện được vào, Hàn Vũ cầm lên tay so sánh với Tôi Thể dịch hắn mua từ Ngọc Đỉnh các.

“Không thể tin nổi, dược lực tỏa ra từ Tôi Thể dịch của mình còn nồng đậm hơn của bọn Ngọc Đỉnh các bán.
”Hàn Vũ vô cùng hài lòng, hắn dùng mũi dễ dàng cảm nhận được Tôi Thể dịch do hắn luyện chế tỏa ra mùi thơm dược lực nồng đậm hơn, dùng mắt thấy màu sắc cũng xanh sáng hơn so với màu sắc hơi sạm đen của Tôi Thể dịch mua tại Ngọc Đỉnh các.
“Đương nhiên rồi, Tôi Thể dịch của ngươi đã đạt đến trình độ thượng phẩm rồi, chỉ cần để tâm thêm một chút là có thể chạm đến cực phẩm.
” Tiểu Đản thủng thẳng phán,nó cũng khá bất ngờ trước tốc độ luyện dược của Hàn Vũ.
Dĩ nhiên nó không biết, Hàn Vũ vốn có kiến thức và kinh nghiệm khá sâu rộng nhiều lĩnh vực, trong đó có cả mặt hóa dược khi còn ở Địa Cầu, chính điều này là nền tảng để Hàn Vũ có thể tiếp cận luyện dược dưới góc nhìn khoa học, giúp hắn rất nhanh nắm bắt được các yếu quyết quan trọng.
Đã quen tay, Hàn Vũ một hơi luyện chế thêm năm bình rồi mới nghỉ, vui vẻ kêu A Bích chuẩn bị một thùng nước tắm.
A Bích cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi Hàn Vũ lại nổi hứng tắm trưa, nhưng cũng không hỏi nhiều, thân phận nô tì đã tạo ra cho A Bích một phản xạ vâng lời vô điều kiện.
Tuy nhiên, cô cũng không quên nhắc Hàn Vũ tắm xong sớm còn ăn trưa, bọn Hàn Thiếu Dương sau khi tu luyện buổi sáng đã chuẩn bị đến phòng ăn.
Hàn Vũ đổ một bình Tôi Thể dịch vào bồn nước tắm, một màu phỉ thủy nhanh chóng hòa tan làm nguyên một bồn nước óng ánh màu xanh tuyệt đẹp, một mùi dược liệu bốc lên, khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Hàn Vũ trong lòng hơi chút mỉm cười, lột sạch quần áo bước vào bồn, hắn ngồi xuống, nước ngập qua đầu, trong nước Hàn Vũ bế khí, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Linh khí kèm dược lực của Tôi Thể dịch thẩm thấu qua lỗ chân lông thấm vào cơ thể Hàn Vũ, vận chuyển được vài chu thiên, Hàn Vũ đã thấy ngay sự khác biệt.
Dần dần một cảm giác tê dại nổi lên rồi lan dần khắp nơi trên da hắn, các tế bào của hắn như được tái sinh, các chất độc, chất bẩn trong cơ thể cũng được dược lực tẩy rửa, chúng theo lỗ chân lông đào thải ra ngoài.
Thời gian nửa canh giờ trôi qua, với tốc độ vận chuyển linh khí hùng hậu của Hỗn Độn Khởi Nguyên công, thùng nước tắm của Hàn Vũ đã nhanh chóng tiêu hao hết Tôi Thể dịch, chỉ còn lại một lớp bùn nhầy nhụa.

Và trên người Hàn Vũ, sau khi hấp thu hết dược lực, bốc lên từ trên cơ thể hắn là một mùi tanh ngắt ghê tởm, hắn ngoi đầu lên, đã thấy nước tắm nhìn như nước sông Tô không khỏi kinh hãi.
“Sao thối vậy!” Nhìn bồn tắm như ao phân khiến hắn chau mày khó hiểu rồi nhảy vội ra.
“Cót két!”“Vũ ca, huynh đại tiện ở bồn tắm à?”Cửa phòng đẩy ra, Hàn Thiếu Du vì thấy Hàn Vũ ở trong phòng tắm quá lâu nên sốt ruột vào xem, đập vào mắt hắn là cảnh Hàn Vũ đang tồng ngồng cùng bồn tắm bốc mùi.
Lộ ra vẻ mặt khinh thường, Hàn Thiếu Du lấy tay bịt mũi, nhìn Hàn Vũ với ánh mắt ghê tởm.
“Nói nhảm, đây là ta vừa dùng qua Tôi Thể dịch.
” Hàn Vũ lập tức giải thích.
“Có thật không? Trước ta sử dụng cũng có hiện tượng như thế này đâu.
” Hàn Thiếu Du không tin, bĩu môi nói.
“Còn đứng đó làm gì, ra ngoài đi, ta muốn tắm rửa.
” Hàn Vũ giọng điệu đuổi khách.
Hàn Thiếu Du nhìn lần cuối, dừng mắt ở hạ thân Hàn Vũ rồi lè lưỡi, ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Hàn Vũ tắm rửa lại một lần nữa, thấy cơ thể nhẹ nhàng thanh thoát hơn hẳn, mang theo ý cười, hắn thay quần áo rồi ra phòng ăn, đám người Hàn Thiếu Dương vẫn đợi hắn từ nãy giờ.

“Tiểu gia hỏa này tắm rửa lâu thế.
” Hàn Thiếu Dương nói.
“Úi, Vũ ca có mùi thơm quá.
” Vân Hi khịt khịt cái mũi nhỏ hít hà vào gần người Hàn Vũ.
“Ừ!” Hàn Vũ đẩy nàng ra, liếc mắt qua Hàn Thiếu Du đang nhìn hắn cười hắc hắc, hắn thoáng trừng mắt lại rồi đổi chủ đề nói tiếp: “Ta có một mối làm ăn không tệ, hiện có một ít Tôi Thể dịch loại tốt, vừa mới dùng thử, các ngươi muốn dùng không?”Hàn Thiếu Du nghe đến Tôi Thể dịch thì tỏ vẻ coi thường:“Loại thể dịch đó khi xưa đệ đã dùng rồi, là phụ thân mua từ Ngọc Đỉnh các, cũng tạm được, đối với đệ hiệu quả không rõ ràng lắm, mấy năm nay đệ vẫn muốn dùng Tẩy Tủy đan hoặc Bổ Linh đan hơn.
”Ngọc Linh cũng nói thêm:“Muội cũng dùng Tôi Thể dịch rồi nhưng chỉ có công hiệu một hai lần đầu thôi, về sau dùng là thừa thãi, huynh vừa mới dùng nên tác dụng còn lớn, chứ lần sau thì tác dụng cũng giảm đi nhiều lắm.
”Hàn Vũ nghe cả đám nói vậy liền không nói thêm gì nữa, hắn cũng nghĩ có khi dược hiệu của Tôi Thể dịch đã không còn hiệu quả đến bọn Thiếu Du nữa.
Tuy vậy, hắn vẫn móc ra chia cho mỗi người một bình ngọc mình vừa luyện chế được, bọn kia theo đúng nguyên tắc sống ai cho gì thì cứ cầm, liền nhận lấy, còn việc sử dụng hay không thì tính sau.
Cả bọn ngồi ăn cơm trưa, trong bữa cơm, Ngọc Linh và Vân Hi hẹn nhau năm hôm nữa sẽ đi hội Vũ Thủy chơi.
Hàn Vũ thấy hai đứa nhỏ không an tâm, liền yêu cầu A Bích đi cùng, Ngọc Linh tuy đã là võ giả Luyện Thể tứ trọng nhưng kinh lịch còn kém, có khi bị người ta bán còn đếm tiền hộ, có A Bích đi theo hắn cũng yên tâm phần nào.
Đến chiều, Hàn Vũ chế thêm hai mươi bình Tôi thể dịch rồi tu luyện trở lại, lúc này cảm giác được hiệu quả của Tôi Thể dịch đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Linh khí được vận chuyển trong cơ thể vô cùng thông suốt, đẩy tốc độ vận chuyển linh khí lên nhanh hơn rất nhiều, kéo theo đó, kinh mạch của Hàn Vũ cũng trở nên dày dặn chắc chắn hơn.
Hơn nữa, mấy ngày qua liên tục luyện chế Tôi Thể dịch cũng giúp tinh thần lực của hắn cũng có phần tinh tiến hơn, khá hài lòng với tình trạng hiện tại, Hàn Vũ thu công, dự định mang Tôi Thể dịch đi bán, đồng thời mua nguyên liệu của Bổ Linh đan.
Lên kế hoạch xong, Hàn Vũ bố trí một chút công việc rồi nghỉ ngơi, sáng hôm sau hắn đến Ngọc Đỉnh các.
Lần này Hàn Vũ đi một mình, Vân Hi từ ngày Ngọc Linh dọn vào Dạ Vũ uyển thì đã sớm không còn quấn lấy hắn nữa.

Tại đại sảnh Ngọc Đỉnh các vẫn vậy, vẫn có vài bóng người đang dạo quanh mua sắm như mọi ngày, nhìn quanh một lúc, Hàn Vũ nhanh chóng nhìn thấy Thúy Vi đang đứng giới thiệu cho một vị khách hàng trung niên về sản phẩm của mình.
Yên lặng chờ đợi, đồng thời nhìn ngắm xung quanh, mặc dù là lần thứ hai tới đây, nhưng Hàn Vũ vẫn cảm thấy choáng ngợp trước sự đa dạng của các loại đan dược được bày bán nơi đây.
Điều đó phần nào phản ánh sức mạnh của Trần gia, nếu so sánh, có khi Hàn gia của hắn không bằng một sợi lông của Trần gia này.
Chỉ riêng việc nắm trong tay toàn bộ luyện dược sư toàn cõi Đại La quốc, Trần gia cũng đủ khiến Hàn Vũ phải cực kỳ kiêng dè và chắc chắn hắn sẽ không muốn phải làm kẻ địch của dạng quái vật khổng lồ như thế này.
Không những vậy, sâu trong tâm khảm, Hàn Vũ có phần ngưỡng mộ đế chế thương nghiệp mà Trần gia đã gây dựng nên.
Là một người sống trong kỷ nguyên thương mại, hắn thừa hiểu sức mạnh to lớn mà một đế chế thương nghiệp có thể mang lại, ở thế giới này, đó là trợ lực vô cùng mạnh mẽ cho một võ giả như hắn.
“Xin chào Hàn công tử!” Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Vũ.
Hắn quay đầu lại, là Thúy Vi sau khi hoàn thành chức nghiệp của mình, nàng nhìn thấy Hàn Vũ liền ân cần chào hỏi.
“Chào Thúy Vi tỉ tỉ!” Hàn Vũ gật đầu đáp lễ rồi nói luôn:“Hôm nay ta có một ít Tôi Thể dịch muốn bán, không biết chỗ này của tỉ tỉ có thu mua không?”Nghe Hàn Vũ nói vậy, Thúy Vi cảm thấy ngạc nhiên khôn xiết, nàng liền hỏi:“Có phải Tôi Thể dịch của Ngọc Đỉnh các chúng ta có vấn đề gì không mà khiến công tử phải trả lại?”Hàn Vũ dở khóc dở cười, hắn không ngờ Thúy Vi lại hiểu nhầm như vậy đành giải thích:“Không, Tôi Thể dịch của quý các dùng rất tốt, ta đã dùng hết, còn chỗ Tôi Thể dịch ta mang đến hôm nay là do một vị đại sư trong phủ vừa luyện ra, y nhờ ta mang đi tiêu thụ, ta không biết nên bán nơi nào đành đến nhờ quý các vậy.
”Nghe Hàn Vũ giải thích Thúy Vi như trút được gánh nặng, gì chứ việc võ giả đến bán đan dược không phải là việc hiếm lạ, Ngọc Đỉnh các vẫn có chức năng thu mua các loại đan dược bên ngoài.
“Xin công tử chờ một chút, để ta thông tri cho Hoàng trưởng lão, hắn phụ trách kiểm tra cũng như quyết định thu mua đan dược.
”“Được vậy ta đợi ở đây, làm phiền tỉ tỉ.
”Dứt lời Thúy Vi bước vào hậu viện, còn Hàn Vũ đứng đấy suy nghĩ một chút về ý đồ kinh doanh của hắn.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.