Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 46: Đấu chó




Vào hai giờ chiều, từng chiếc limousine chậm rãi chạy vào Vĩnh Hòa hội sở, tập trung dừng lại ở bên trong sân đậu xe.
Làm chủ nhân tạm thời của hội sở, Lý Dật đã tiến nhập vào trong trường đấu chó trước những khách nhân, ngồi ở ngôi chủ vị.
Hội viên tiến vào cơ bản đều là tinh anh trong xã hội, nam nhân dẫn theo tiểu tình nhân, nữ nhân mang theo tiểu bạch kiểm, đối chọi nhau tạo thành một bầu không khí rạng rỡ mùi tiền.
Toàn bộ hội viên khi tiến nhập vào cửa cơ hồ đều theo bản năng hướng đầu quét mắt nhìn lên ngôi chủ vị trường đấu. Sau khi phát hiện ra người ngồi ở vị trí đó không phải là Trịnh Thiết Quân, cũng hơi có chút ngạc nhiên. Vài người trong đó lần trước đến xem trường thi đấu quyền đã gặp qua Lý Dật, chứng kiến hắn biểu tình trấn định ngồi trên ngôi chủ vị, thì đồng loạt lộ ra một bộ dạng nghiền ngẫm, tựa hồ như đang phỏng đoán cái gì.
“Lý tiên sinh, những người có mặt trong buổi chiều ngày hôm nay, bảy thành là tinh anh trên thương trường, những người này tuy rằng buôn bán đủ thông minh lanh lợi nhưng đấu chó thì lại mơ hồ. Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, trận đầu năm con chó ngao đại chiến cùng Đông Bắc Hổ, sẽ nắm chắc bảy thành chiến thắng.” Chứng kiến trên khán đài nhân số quá nửa, Thạch Lỗi mỉm cười nhìn Lý Dật nói.
Lý Dật đối với trường đấu chó hiểu biết không nhiều hơn trường đấu hắc quyền bao nhiêu. Nghe được Thạch Lỗi vừa nói như thế, có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao lại chắc chắn như vậy?”
“Những người có mặt trong trường, căn bản đều kiến thức qua con chó ngao Tây Tạng của ông chủ hung mãnh dị thường, nếu không có chuyện gì thì khách nhân sẽ đặt cược cho đám chó ngao Tây Tạng thắng.” Thạch Lỗi giải thích tiếp: “Trên thực tế, chó ngao Tây Tạng hoang dại chỉ là một mánh lới, căn bản không phải đối thủ của Đông Bắc hổ hoang dại.”
“Như thế là sao?” Lý Dật hỏi.
Thạch Lỗi âm hiểm cười nói: “Tự nhiên là trước kia con Đông Bắc hổ đã bị hạ thuốc rồi.”
Lý Dật ‘nha” một tiếng, sau đó đem ánh mắt quẳng về phía cửa, diễn cảm kia nói cho Thạch Lỗi biết, hắn đối với trận đấu giữa năm con chó ngao đại chiến cùng Đông Bắc hổ không có hứng thú, nhưng lại mười phần quan tâm đến Kiều Thất Chỉ.
Buổi sáng, Lý Dật theo miệng của Thạch Lỗi biết được, Kiều Thất Chỉ chưa từng đến Vĩnh Hòa hội sở lần nào.
Mà hôm nay Kiều Thất Chỉ đột nhiên đến thăm, làm cho Lý Dật không thể không cẩn thận, càng tấu xảo chính là Trịnh Thiết Quân đi vắng!
Ba giờ chiều, Kiều Thất Chỉ còn chưa xuất hiện, cả khán đài vốn dĩ đã chật kín người xem.
Chứng kiến khách nhân trên khán đài đem ánh mắt quẳng tới hướng Lý Dật, Thạch Lỗi cẩn thận dò hỏi: “Lý tiên sinh, đặt cược đã hoàn thành xong rồi, cùng sở liệu lúc trước hoàn toàn giống nhau. Bên chó ngao Tây Tạng gần tám trăm vạn, còn Đông Bắc hổ chỉ có hơn hai trăm vạn thôi! Anh xem, hiện tại có thể bắt đầu trận đấu được chưa?”
“Ưm.” Lý Dật gật đầu nói.
Nhận được chỉ thị của Lý Dật, lập tức Thạch Lỗi cho bắt đầu trận đấu, theo sau người chủ trì làm ra một cái thủ thế, con Đông Bắc hổ hình thể khổng lồ phát ra một trận hổ gầm khiến cho người xem hoảng sợ, trực tiếp theo thông đạo vọt vào trong lồng sắt ở giữa sân.
Chiếc lồng sắt kia dài hơn ba mươi mét, bề ngang rộng hai mươi mét, so với sân bóng rổ còn lớn hơn một chút.
Đông Bắc hổ vừa xuất tràng, nhóm hội viên trên khán đài kêu gào giống như đàn gà vỡ ổ. Trong đó những nam nhân dẫn theo tiểu tình nhân tới, một bên kích động la ó, một bên không chút khách khí vươn tay vào trong bộ ngực của tiểu tình nhân xoa nắn. Phía trước có nam nhân mang theo tình nhân đi cùng, vốn dĩ hắn hưng phấn quá, mà hung hăng bóp mạnh trên bộ ngực của nàng ta, khiến cho nàng ta rên rỉ càng thêm lợi hại hơn.
Trong tiếng quát tháo của nhóm hội viên, năm con chó ngao rống giận theo phía đối diện phóng vào giữa lồng sắt.
Đầu kia con Đông Bắc hổ sau khi tiến vào trong lồng sắt thì có vẻ mười phần hưng phấn, không ngừng dùng chân cào lên song sắt. Lúc này chứng kiến năm con chó ngao xông tới, nhất thời phát ra một tiếng hổ gầm rung trời, sau đó thả mình bổ nhào về phía trước, hướng đến một đầu chó ngao mà tát!
Đám chó ngao này mặc dù đã trải qua huấn luyện nhưng cũng mất đi dã tính rồi. Một khi mất đi dã tính chúng nó đối mặt với tiếng gầm rống của vương giả rừng rậm, khí thế lập tức rơi vào trạng huống hạ phong!
Trong lúc con Đông Bắc hổ phóng ra nhanh như chớp, năm con chó ngạo lập tức tản ra bốn phía chung quanh!
Hành động chạy trốn này, làm cho những người khách đặt cược bên phía chó ngao thắng, lớn tiếng mắng chửi.
“Mẹ nó, đến cùng thì có phải là chó ngao Tây Tạng hoang dại hay không vậy?”
“Đúng rồi, cư nhiên không dám quần ẩu.”
….
Cùng bọn họ bất đồng, đám hội viên đổ cược bên phía Đông Bắc hổ đứng bật lên, quơ nắm tay, hưng phấn kêu lớn: “Cắn, mau cắn ngoan vào! Cắn chết mấy con chó dại này cho lão tử!”
Trong lúc người xem hưng phấn la hét, đồng thời con Đông Bắc hổ cũng đánh ngã được một con chó ngao, há cái miệng rộng lớn, lộ ra hàm răng sắc nhọn, hung hăng cắn trúng nơi cổ của con chó ngao. Con cho ngao này thân mình run run vài cái, theo sau đó nằm im không nhúc nhích.
Mà đúng lúc này bốn con chó ngao còn lại, nhân cơ hội nhắm tới con Đông Bắc hổ tấn công!
Đông Bắc hổ thét dài một tiếng, dựng hai chân trước lên, vung chân hướng một con chó ngao mà chộp tới.
Chân của con Đông Bắc hổ hung hăng vỗ trúng đầu một con chó ngao, trực tiếp đánh nó bay ngược ra ngoài, đụng trúng phải song sắt phát ra thanh âm oong oong. Mà đám chó ngao còn lại đang phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ.
Sư hổ đấu, cho tới nay vẫn là chủ đề đàm luận của mọi người. Có người nói sư tử lợi hại, cũng có người nói là lão hổ lợi hại hơn.
Nhưng căn cứ theo điều tra của môn ngành liên quan, phát hiện lão hổ cùng sư tử ngang cấp đấu nhau, phần thắng xác suất nghiêng về lão hổ nhiều hơn một chút. Bởi vì lão hổ thường dùng móng vuốt tiến hành chiến đấu, lực lượng móng trước của lão hổ phi thường bá đạo.
Biểu hiện cường hãn của Đông Bắc hổ làm cho bầu không khí trong tràng đạt triều cường trước nay chưa từng có. Nhóm hội viên đổ cược bên phía chó ngao Tây Tạng, cũng đang chửi cha mắng mẹ, đứng khỏi ghế ngồi, đỏ mặt quát lớn vài tiếng không rõ.
Bên dưới kia chính là một trường đồ sát.
Đông Bắc hổ thân là vua của rừng rậm nên chỉ mất ngoài ba phút thời gian, liền cắn đứt cổ năm con chó ngao kia. Năm con chó ngao Tây Tạng thì nằm im ở dưới sàn, thân mình không chút nhúc nhích.
“Grào…”
Trong lồng sắt, con Đông Bắc hổ dùng móng vuốt cào vào song sắt, hống lên một tiếng gầm giận dữ, làm cho một ít khách nhân ngồi ở gần đó chấn động!
“Lý tiên sinh, đầu hổ Đông Bắc này đang phát thú tính, hiện tại có cần phải dùng thuốc mê khống chế nó không?” Từ lúc trận đấu bắt đầu Thạch Lỗi không thèm chú ý xem, mà lực chú ý của hắn luôn luôn đặt ở trên người Lý Dật, theo trong lúc quan sát, hắn kinh ngạc phát hiện ra thời gian Lý Dật xem trận đấu, dường như đang một mực suy tư về cái gì đó.
Thanh âm của Thạch Lỗi kéo Lý Dật ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lý Dật gật đầu, đồng thời dư quang nơi khóe mắt nhìn thoáng qua cửa trường đấu, một người đầu trọc dùng hai ngón tay nâng đỡ tẩu thuốc, mang theo hơn mười thanh niên vạm vỡ mặc âu phục màu đen đi vào.
Trong đó hai gã thanh niên nâng một cái lồng sắt nhỏ, trong lồng đang nhốt một con chó Doberman giống Đức.
Con chó Doberman kia nghe được tiếng hổ gầm, cũng không chút sợ hãi, ngược lại còn ngửa cổ về phía Đông Bắc hổ mà tru lên.
Đông Bắc hổ mới vừa đại thắng, nghe được tiếng tru của con chó kia, nhất thời nổi giận dùng sức như muốn phá khỏi lồng sắt.
Lúc này nhân viên công tác sân bãi dùng thuốc gây mê bắn ngã con Đông Bắc hổ, thân hình khủng bố của nó đổ rầm xuống sàn. Đồng thời tiếng ồn ào náo nhiệt trong trường cũng dần dần nhỏ xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều ném ánh mắt về phía đoàn người đứng ở trước cửa trường đấu, chính xác mà nói thì đang nhìn chằm chằm vào cái đầu bóng lưỡng của gã Kiều Thất Chỉ.
Chứng kiến nhân viên công tác tiến vào trong lồng sắt, đem thi thể của năm con chó ngao và con hổ Đông Bắc bị gây mê khiêng đi, Kiều Thất Chỉ không chút hoang mang đi vào trong trường đấu.
Thủ hạ của Kiều Thất Chỉ quả thực biết điều, phóng tới một ghế lô bên cạnh lồng đấu, một tay nhấc vị khách đang ngồi xem ra, sau đó để cho Kiều Thất Chỉ an vị.
“Lý tiên sinh, làm sao bây giờ?” Chứng kiến hành động của thủ hạ Kiều Thất Chỉ, Thạch Lỗi vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Dật hỏi.
Nhưng không đợi Lý Dật kịp phân phó cho Thạch Lỗi nên hành sự như thế nào, một gã bên cạnh Kiều Thất Chỉ lớn giọng la lối: “Thất gia nói, hôm nay ngài dẫn theo một giống chó ngoại quốc, muốn cùng chó ngao Tây Tạng của các ngươi đấu một trận, tiền đổ cược hai ngàn vạn!”
“Có nắm chắc không?” Lý Dật nhìn Thạch Lỗi hỏi.
“Con chó kia đã ăn dược vật.” Thạch Lỗi nhìn chằm chằm vào con Doberman, nói tiếp: “Bất quá, cho dù nó ăn dược cũng không phải đối thủ của chó ngao Tây Tạng do ông chủ huấn luyện!”
“Đi nói cho hắn biết, chấp nhận so đấu. Ngoài ra, đi an ủi người hội viên bị đánh thương kia một chút.” Lý Dật trầm ngâm nói.
Nói xong Lý Dật điều chỉnh cảm xúc một chút, lẳng lặng đón nhận ánh mắt âm trầm của Kiều Thất Chỉ kia, nhưng trong lòng lại đang tính toán kế tiếp Kiều Thất Chỉ sẽ làm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.