Khoảng thời gian này ở trong đại sãnh lại trở nên yên tĩnh, bỗng nhiên một tiếng chuông nhỏ reo vang. Lưu Tư Cầm nhìn Lý Dật mỉm cười Xin lỗi. sau đó từ bao da trên ghế sofa lấy điện thoại di động ra.
“Mẹ, mẹ có thấy đại ca ca đến không?”Điện thoại do Lưu Vi gọi tới, khi đường dây vừa chuyển. trong tai nghe liền truyền ra thanh âm ngọt ngào của Lưu Vi.
Nghe được thanh âm của Lưu Vi, Lưu Tư cầm liếc mắt nhìn Sang Lý Dật một cái, sau đó nói: “Ân, hiện tại mẹ đang ở cùng một chỖ với đại ca ca của con.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lưu Tư Cầm lại cảm thấy những lời này dường như có chút vấn đề. Lúc trước nàng thiếu chút nữa đã cùng Lý Dật Xảy ra cái chuyện tình mơ hồ kia. Mà Lưu Vi lại gọi Lý Dật bằng đại ca ca, theo ý nào đó mà giảng giải thì cũng được coi như là trái với luân thường đạo lý rồi.
Luân thường?!
Trong đầu thoáng hiện lên hai chữ này, Lưu Tư Cầm cảm giác trên mặt mình nóng ran. một luồng nhiệt hỏa nháy mắt Xuất hiện ở hai má của nàng. Đối với nàng mang tư tưởng truyền thống mà nói, hai chữ này quả thực phi thường kinh khủng!
“A! Mẹ thật sự đang ở cùng đại ca ca sao?" Đầu dây điện thoại bên kia. Lưu Vi nghe được không khỏi Sửng sốt, theo sau hưng phấn nói: “Mẹ, nhanh, nhanh đưa điện thoại cho đại ca ca, con muốn nói chuyện với đại ca ca, mẹ, nhanh nha!”
Lưu Vi giọng điệu khẩn trương làm cho nỗi Xấu hổ trong lòng Lưu Tư Cầm tiêu thất đi không ít, theo sau diễn cảm phức tạp nhìn Lý Dạt, nói: “Vi Vi muốn nói chuyện cùng anh.”
Lý Dật có thể nhìn thấu Suy nghĩ trong đôi mắt của Lưu Tư Cầm, ngượng ngùng sờ mũi một cái, sau đó tiếp nhận điện thoại, thản thiên nói: “Vi Vi.”
Đầu dây điện thoại bên kia, tâm tình của tiểu nha đầu như muốn vọt lên trên cổ họng. Bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Lý Dật, nhất thời giật mình vui sướng!
Nàng không nhớ rõ, rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi. bản thân không được nghe cái thanh âm quen thuộc này. Nàng không nhớ rõ, bóng dáng cùng gương mặt của Lý Dật, đã Xuất hiện ở trong đầu mình bao nhiêu lần.
Nàng chỉ biết là. cho tới hiện giờ, nàng rất tưởng niệm Lý Dật!
“Đại ca ca!” Có thể do hạnh phúc đến quá nhanh. có thể là chờ mong quá lâu, rồi ước vọng Xảy đến quá đổi bất ngờ. Lưu Vi có vẻ như hết Sức kích động, thanh âm run rẫy, trong thanh âm lại mang theo một tia nức nở!
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Lý Dật có chút áy náy, mỉm cười hét lớn: “Vi Vi. chẳng lẽ em không muốn nghe thanh âm của đại ca ca sao?"
“Không có! Vi Vi rất muốn...rất muốn nghe đại ca ca!” Tiểu nha đầu theo bản năng lắc mạnh đầu, khẩn trương giải thích.
Lý Dật cố tình dùng giọng điệu tức giận hỏi: “Vậy tại sao khi nghe được thanh âm của đại ca ca, em lại khóc hả?"
Lý Dật còn chưa nói dứt lời, rốt cuộc tiểu nha đầu này đã không chịu nổi thêm nữa, lệ châu ở trên vành mắt không tự chủ được lan ra. Nàng một bên lau nước mắt, một bên cười nói: “Vi Vi. nào có khóc đâu."
“Còn nói không khóc, anh nghe thấy em đang khóc mà.” Lý Dật cả giận nói.
“Vi Vi không khóc! Vi Vi không khóc." Lưu Vi vội vàng giải thích, nước mắt giống như trân châu lan dài trên hai gò má đáng yêu. để lại rõ ràng hai vệt nước mắt.
Lý Dật thở dài.
“Đại ca ca, anh cùng mẹ đang ở đâu vậy? Khi nào thì trở về? Vi Vi muốn gặp đại ca ca.” Tiểu nha đầu thấy Lý Dật không nói lời nào, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy Xuống, khẩn trương hỏi hắn.
“Chúng ta trở lại ngay bây giờ đây." Cảm thụ được bao nhiêu tưởng niệm đan Xen trong giọng nói của tiểu nha đầu. Lý Dật nhẹ nhàng thở dài, nhất thời tâm tình hơi có chút phức tạp.
Cúp điện thoại, Lý Dật chua Xót người nói: “Vi Vi đang ở nhà chờ chúng ta trở về, đi thôi.”
Không ngạc nhiên khi nghe những lời này của Lý Dật. nhiều ít trong nội dung có chút hương vị ám muội, bất quá Lưu Tư Cầm tuyệt đối không Phản cảm, ngược lại nàng thập phần thích thú cái loại cảm giác này, gật đầu cười
Mà tiểu nha đầu ở bên kia, hai tay lại đang cầm điện thoại ôm ngực. trên mặt lộ ra nụ cười Sáng lạn, đồng thời Io lắng Xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền nhỏ Xinh.
Đầu tiên, Lý Dật gọi điện thoại cho Andrew Loufu, thông báo rằng mình cùng Lưu Tư Cầm đi ra ngoài một lát. Andrew Loufu không phản đối. chỉ hỏi rằng Lý Dật có muốn cho Xe đưa đi hay không, nhưng hắn cự tuyệt hảo ý của AndreW Loufu. Tiếp theo, lại phân phó cho Anh Hoa cùng Jester ở trong trang viên của gia tộc Gambino chờ đợi mình.
Vô luận Anh Hoa hay Jester đều không có bất kỳ dị nghị gì, đối với quyết định của Lý Dật.
Hiện tại, Lý Dật không ngồi ô tô gia tộc Gambino, mà đang ngồi trên chiếc BMW của Lưu Tư Cầm
Trong ô tô của Lưu Tư Cầm thản nhiên tràn ngập mùi hương nước hoa. trong Xe không có vật trang Sức dư thừa nào cả, toàn bộ đều trống trải. Hiển nhiên, Lưu Tư Cầm chẳng những là một người làm việc phi thường thận trọng. trong sinh hoạt hằng ngày đồng dạng cũng rất giản dị.
Từ ngày nàng mua Xe cho tới nay, Lưu Tư Cầm chưa từng thuê tài Xế. mỗi lần đều tự bản thân mình lái Xe.
Bất quá hôm nay có Lý Dật đảm đương nhiệm vụ tài Xế miễn phí. Lưu Tư Cầm tự nhiên rất thích thú ngồi ở chiếc ghế phụ bên cạnh. Dưới sự điều khiển thành thạo của Lý Dật. rất nhanh chiếc ô tô rời khỏi trang viên gia tộc Gambino.
Lưu Tư Cầm đem cửa kính Xe mở ra một chút, theo sau bật CD lên, nhất thời trong Xe vang vọng khúc nhạc dương cầm “Cứu Thục" của Mộ Dung Tuyết. “Cô cũng thích nghe bản nhạc này ư?” Nghe thanh âm quen thuộc kia, Lý Dật vô thức nghĩ đến cảnh tượng Mộ Dung Tuyết hai tay ôm chặt phần eo của mình, lớn tiếng rên rĩ. Hắn biểu tình cổ quái nhìn Lưu Tư Cầm hỏi.
Lưu Tư Cầm không nhận ra được nét cổ quái dị thường của Lý Dật, thực rõ ràng gật đầu: “Bài hát này rất không tệ, đúng rồi, nghe nói Mộ Dung Tuyết cùng Toàn Cầu Ảnh Nghiệp có quan hệ hợp tác, như vậy Xem ra. ngày sau tôi có thể tận mắt chứng kiến nàng ta biểu diễn ca khúc này sao?”
“Đương nhiên có thể." Lý Dật diễn cảm hơi cứng nhắc. gật đầu. Ngày sau Lưu Tư Cầm là tổng giám đốc của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp. muốn nghệ sĩ trong công ty làm cái gì, là sự tình phi thường đơn giản
Nghe Lý Dật khẳng định. Lưu Tư Cầm khẽ cười nói: “Vi Vi chính là fan hâm mộ trung thành của Mộ Dung Tuyết ah! Đến lúc đó sẽ nhờ Mộ Dung Tuyết kí tên cho Vi Vi"
Lưu Tư Cầm nói. thiếu chút nữa đã làm cho Lý Dật trượt tay lái. đâm thẳng vào trong bụi cây ven đường.
Lúc trước. Lý Dật còn chưa rời khỏi quốc nội, Mộ Dung Tuyết cùng Lưu Vi đã gặp nhau, hơn nữa hai người quan hệ rất thân mật. Lưu Vi muốn Mộ Dung Tuyết kí tên quả thực so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn nhiều. Thậm chí có thể nói, coi như Lưu Vi muốn ngủ chung giường với Mộ Dung Tuyết đều có thể, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không được có mưu đồ bất chính!
Đương nhiên, luận tính tình của Lưu Vi mà nói, nếu như nàng có mưu đồ bất chính nào đó, như vậy thì toàn bộ thế giới đều đã hỗn loạn hết rồi!
“Làm sao vậy?" Lưu Tư Cầm thấy biểu tình của Lý Dật có chút cổ quái, liền nghi hoặc hỏi.
Lý Dật lắc đầu cười nói: “Không có chuyện gì.”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Lý Dật nghĩ đến một trường hợp đáng lo ngại: “Nếu ngày sau Lưu Tư Cầm và Mộ Dung Tuyết cùng lúc Xuất hiện ở trước mặt mình, sẽ Xảy ra cái loại tình huống gì?”
Cảm giác kia liền giống như, khi hoài nghi AndreW Loufu đã chứng kiến hắn và Lưu Tư Cầm thân mật ở trên màn ảnh camera.
Nhưng Lý Dật lại không biết nên Xử lý quan hệ của những nữ nhân bên cạnh mình như thế nào cho tốt.
Dưới sự chỉ đạo của Lưu Tư Cầm, Lý Dật mất khoảng bốn mươi phút đồng hồ. điều khiển ô tô chạy đến căn biệt thự.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Lưu Tư Cầm mUa Xe, mà không phải tự mình lái. cảm giác phi thường thoải mái. chứng kiến Xe ngừng ổn định, nhịn không được nói: “Nếu anh làm tài Xế chuyên trách cho tôi. nhất định sẽ là một chuyện vô cùng hạnh phúc.”
“Quên đi, hiện giờ cô đang làm công cho tôi, muốn ông chủ làm tài Xế cho nhân viên? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy chứ?” Lý Dật cười Xấu Xa, nụ cười cổ quái dường như khiêu khích mà dường như phản kháng. Thường ngày nụ cười này hiếm khi Xuất hiện ở trên mặt Lý Dật, ngoại trừ đối với một số người thân, hắn sẽ không bao giờ thả lỏng tâm tình.
Nhìn nụ cười Xấu Xa trên khuôn mặt Lý Dật, Lưu Tư Cầm không khỏi nhớ lại ước định giữa hai người ba năm trước. Khi đó Lưu Tư Cầm đánh đố Lý Dật không có khả năng trong vòng ba năm sẽ thành tựu được như Tiêu Thanh Sơn, thế mà bây giờ Xem ra, Lý Dật dường như chưa dùng đến một năm, liền đã thành công! Nhớ tới câu nói lúc ấy của Lý Dật, nếu như thắng cuộc thì Lưu Tư Cầm phải bồi tiếp Lưu Vi mỗi ngày, cho đến suốt đời. Tiếp tục liên tưởng hiện giờ đối đãi với Lưu Vi, Lưu Tư Cầm không khỏi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ. Thế sự vô thường, cuộc Sống luôn luôn tràn ngập nhưng điều ngoài ý muốn. Lưu Tư Cầm không khỏi dùng những lời này để hình dung vụ cá cược giữa hai người. cực kì chuẩn Xác!
“Đại ca ca!” Ngay khi Lưu Tư Cầm đang cảm thán, thì bỗng nhiên từ trong đại viện của căn biệt thự, một bóng dáng thiếu nữ mặc áo ngủ hoạt hình, cắt tóc ngắn phóng vọt ra ngoài. nhanh chân chạy đến hướng chiếc ô tô.
Dưới ánh đèn, Lưu Vi tươi cười thực sáng lạn, diễn cảm vô cùng hưng phấn! Nhìn Lưu Vi một đường chạy băng băng, Lý Dật trong lòng ấm áp, theo bản năng mở cửa Xe ra.
“Oạch....!”
Ngay lúc Lý Dật đang bước Xuống Xe. đột nhiên Lưu Vi một đường chạy băng băng như điện, chẳng biết vấp phải cái gì, té ngã sóng soài ở trên mặt đất.
“Vi Vi!” Lý Dật cùng Lưu Tư Cầm CƠ hồ đồng thời kinh hô lên.
Theo sau, Lý Dật giống như bóng u linh bình thường, dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới bên người Lưu Vi, một tay nâng đỡ nàng. Tiểu nha đầu bởi vì chạy quá khẩn trương mà té ngã trên mặt đất, may mắn không có vết thương nào nghiêm trọng. Tuy nhiên, cả người dính đầy bùn đất, trên mặt nhem nhuốc kinh khủng.
“Đại ca ca, em không sao nga!” Lưu Vi chẳng những không lộ ra biểu tình thống khổ, ngược lại cười đến thập phần sáng lạn, khi nói chuyện đồng thời hai tay gắt gao ôm chặt lấy cổ của Lý Dật, đôi nhãn cầu thủy linh lung căng tròn, phi thường khả ái.
Nhìn khuôn mặt khả ái nhem nhuốc bùn đất, cùng nụ cười sáng lạn kia, Lý Dật kìm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên mặt tiểu nha đầu: “Có đau không?”
“Vốn là phải đau, nhưng hiện giờ Vi Vi không cảm thấy đau!” Lưu Vi chớp đôi mắt to. thần thần bí bí nói.
Lý Dật cũng sửng sốt: “Hả? tại sao?”
“Bởi vì có đại ca ca ôm em nha!" Lưu Vi cười nói một câu. tức thì nhớ lại ngày đó Lý Dật ôm mình đi ra khỏi căn biệt thư kia. cái mũi đau Xót, tận đáy lòng nói: “Ðối với Vi Vi, chỉ cần đươc tránh ở trong lòng đại ca ca, cho dù trời có sập Xuống, Vi Vi cũng không sợ.”
“Ừm” Lý Dật chỉ nhẹ giọng ậm ừ, tiếp theo gắt gao đem tiểu nha đầu ôm vào trong ngực.
Giờ khắc này tiểu nha đầu vẫn giống như trước kia, đem đầu dán tại trong lòng Lý Dật, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, vẻ mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nhìn cảnh tượng ấm áp này, trong đôi mắt tiêu hồn của Lưu Tư Cầm lóe lên quang mang bất thường, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Có thể nói, Lưu Tư Cầm là một cường nữ nhân tiêu chuẩn, thông minh tài giỏi. Nhưng đồng dạng. nàng lại chưa đủ tư cách làm mẹ. Tạm thời không nói khoảng thời gian Lưu Vi còn nhỏ, nàng đem Lưu Vi một thân một mình ở lại quốc nội, nhờ dì Lan chiếu cố. Chỉ riêng về phương diện nấu nướng mà nói, Lưu Tư Cầm đã không đủ tư cách làm một người mẹ chân chính.
Lưu Tư Cầm có thể là một nữ nhân Văn phòng điển hình, nhưng khi vào bếp, nàng làm thức ăn có thể đạt tới tiêu chuẩn “ăn gần chết người.”
Nguyên bản. sau khi Lưu Vi đến Mỹ. chuyện nấu nướng cơm nước của nha đầu do dì Lan phụ trách. Tuy nhiên hai ngày trước trong nhà dì Lan Xảy ra chuyện đột Xuất, nên đã trở về nước. cho tới bây giờ còn chưa liên lạc. Bởi vậy, khoảng thời gian này. Lưu Tư Cầm đều mang Lưu Vi ra ngoài nhà hàng, dùng cơm
Sau khi trở lại biệt thự, dưới sự yêu cầu của Lưu Tư Cầm, Lưu Vi cực kì không mãn nguyện bước vào phòng tắm. Tiếp theo Lý Dật lái Xe đưa mẹ con hai người đi ra ngoài ăn cơm.
Hiện giờ Lý Dật đối với New York còn chưa quen thuộc lắm, thế nên địa phương dùng cơm được trao cho Lưu Tư Cầm lựa chọn. Lưu Tư Cầm đặc biệt khộng chọn nhà hàng truyền thống, mà chỉ đạo đi đến một nhà hàng theo phong cách Châu Âu. có tên là River Seine.
Sau khi dừng Xe vào trong bãi đậu, Lưu Vi cực kì tự nhiên ôm tay Lý Dật. bộ dáng phi thường thân mật. Còn Lưu Tư Cầm thì nhẹ bước ở bên cạnh Lý Dật, từ Xa nhìn lại, ba người giống như một gia đình hạnh phúc.
Vận khí của ba người dường như không sai, bọn họ cuối cùng đã chọn được một chiếc bàn như ý nguyện. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, ba người đi tới chỗ ngồi.
Nhà hàng này ở trên một tòa cao ốc sáu mươi tầng, khi ngồi tại chiếc bàn bên cạnh khung cửa kính, có thể Xuyên thấu qua mà chứng kiến rõ ràng cảnh đêm New York lung linh huyền ảo.
Mỹ thực. cảnh đẹp. phối cùng mỹ nhân. ngồi thưởng thức thịt bò bít-tết kiểu pháp. uống rượu nho lâu năm Đây hoàn toàn là đãi ngộ giống như cuộc sống thần tiên. Những vị khách nhân trong nhà hàng ngồi ở vị trí khác, đều ăn mặc chỉnh tề, hành vi tao nhã, không một ai nói chuyện lớn tiếng. ảnh hưởng đến người khác.
Hiển nhiên khách nhân có thể tới nơi này, thu nhập hàng tháng nhất định không ít. Những nữ nhân viên phục vụ mặc trang phục truyền thống kiểu Pháp, thần tình tươi cười sáng lạn, lại khiến cho bầu không khí trong đại sãnh như tăng thêm sắc thái mùa Xuân.
Ba người Lý Dật kêu ba phần thịt bò, một đĩa salad, vài món lót dạ, cùng một chai Lafite năm 82.
“Đại ca ca. thực hoài niệm đến quán thịt nướng ở khu phố chợ đêm, hồi còn ở quốc nội nga, nơi đó thịt nướng ăn rất là ngon.” Sau khi gọi thức ăn, Lưu Vi nhớ tới lúc trước Lý Dật đưa mình đi tới khu phố chợ đêm ăn thịt nướng, không khỏi liếm môi, vẻ mặt đặc biệt tham lam
Nghe Lưu Vi nói, Lý Dật không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ. Hiện giờ đang ngồi trong nhà hàng Tây, thưởng thức cảnh đêm ở New York, thế nhưng tiểu nha đầu lại hoài niệm đến món thịt nướng hỗn độn ở khu phố chợ đêm kia, điều này không thể phủ nhận là rất quái dị.
Có lẽ đối với Lưu Vi, cái mà nàng ưa thích chính là không khí náo nhiệt. Cùng hương vị thịt nướng hỗn độn ở khu phố chợ đêm kia!
Trong lòng âm thầm cảm thán, đồng thời theo vô thức cái ý niệm này vừa Xuất hiện, bỗng nhiên Lý Dật cảm giác toàn thân cứng nhắc. trong đầu dần dần hiện ra nhiều khuôn mặt thân thuộc.
Hắn đang nhớ lại người đã từng mang hắn đi tới khu phố bình dân uống rượu ăn thịt nướng. Hắn đang nhớ lại thời gian ở quán rượu kia, thành thật tâm sự với nhau. nói ra lý tưởng trong lòng. Nhớ tới bóng dáng mập mạp kia, Lý Dật không khỏi tự hỏi mình:“Tiêu Thanh Sơn hẳn là không có nhằm vào Dương Phàm đi?”
Dương Phàm, hắn Vẫn khỏe chứ? Nghĩ đến người huynh đệ kia, nhất thời trong lòng Lý Dật có điểm phức tạp.
Theo sau, lại một cái bóng dáng quen thuộc hiện ra trong đầu Lý Dật, đó chính là Phượng tỷ Người phụ nữ vì cứu em trai của mình mà đã không tiếc bán rẻ thân thể. Cái người phụ nữ kia cho dù trở thành gái bao nhưng còn chưa bao giờ tưng dùng miệng phục vụ khách nhân. Cái người phụ nữ kia đã đem thứ sạch sẽ nhất trên người, giao cho hắn
Nghĩ đến Dương Phàm cùng Phượng tỷ. Lý Dật không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
“Đại ca ca, anh làm sao vậy?” Lưu Vi chứng kiến diễn cảm của Lý Dật không vui, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt nghi hoặc hỏi hắn.
Cùng Lưu Vi bất đồng, Lưu Tư Cầm chỉ cần liếc mắt một cái là biết Lý Dật đang tưởng niệm đến cố nhân, vì thế không đợi Lý Dật trả lời, đã nhẹ nhàng vuốt đầu Lưu Vi. ôn nhu nói: “ Đại ca ca đang suy nghĩ, Vi Vi không nên quấy rầy."
“Tôi không Sao.” Lý Dật mỉm cười lắc đầu. Đem những suy nghĩ hỗn loạn ném ra khỏi đại não.
Rất nhanh, người phục vụ tươi cười bưng rượu đến bên chiếc bàn ba người. Lý Dật thuần thục khui chai rượu vang, cấp cho Lưu Tư Cầm cùng mình đầy chén, một chút cho Lưu Vi, sau đó nâng chén lên nói: “Cạn ly!"
“Đại ca ca, cạn ly!” Tiểu nha đầu vẻ mặt tươi cuời hưng phấn, nói.
“Cạn ly!" Lưu Tư Cầm cười hạnh phúc, phụ họa theo.
“Keng!” Thanh âm ly rượu va chạm trong nháy mắt vang lên, thanh âm không lớn bao nhiêu, nên cũng không có ảnh hưởng đến những khách nhân bên cạnh. Đặt ly rượu Xuống, ba người bắt đầu dùng cơm. Dường như tiểu nha đầu có vẻ đói bụng, cho nên một bộ dáng ăn như hổ đói. So sánh ra, thì tốc độ của Lý Dật và Lưu Tư Cầm rất chậm chạp, nhất là Lưu Tư Cầm, cơ hồ mỗi khi ăn một miếng thịt bò đều phải liếc mắt nhìn qua Lý Dật, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, giống như vợ hiền đang ngắm nhìn ông chồng trẻ của mình vậy.
Khi ba người dùng cơm được khoảng nữa tiếng thời gian, nguyên bản trong đại sãnh trầm lặng bỗng nhiên Xuất hiện một mãnh Xôn Xao. Sự huyên náo này đơn giản là bởi vì có một nhân vật đến.
Đó là một người thanh niên, toàn thân tinh thần sung mãn. Thanh niên kia có mái tóc ngắn màu vàng kim đôi mắt màu Xanh lam Sáng ngời hữu thần. khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời.
Người thanh niên vừa Xuất hiện. lập tức khiến cho những vị nữ khách nhân trong nhà hàng Pháp nầy, kinh ngạc hô lên.
“Là Roddick!”
“Hắn bên ngoài so với trên màn ảnh còn anh tuấn hơn nhiều!"
“Roddick thật sự khỏe khoắn như ánh nắng mặt trời ah!"
ĐỦ mọi loại thanh âm ca ngợi vang lên ở trong nhà hàng, tuy rằng những người đó có không cuồng nhiệt như các fans hâm mộ, nhưng thanh âm lại phá vỡ sự u tĩnh nguyên bản của nơi này.
Đối diện với những tiếng ca ngợi như sóng biển, người thanh niên kêu Roddick khóe miệng lộ vẻ tươi cười tự tin, sau đó dưỚi sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, đi tới một chiếc bàn nằm ở góc tây bắc.
Trong quá trình bước đi, Roddick thủy chung ngẩng cao đầu, dư quang nhanh chóng đánh giá toàn bộ khách nhân ở trong nhà hàng nầy một lượt.
Khi ánh mắt dừng tại bàn của Lý Dật, cước bộ thoáng khựng lại. Nhãn tình của hắn lượt nhẹ qua Lý Dật, sau đó lập tức lưu ở trên người Lưu Vi!
Trong nháy mắt chứng kiến Lưu Vi. Lý Dật rõ ràng nhận thấy, đôi con ngươi màu Xanh lam kia của Roddick đột ngột phóng đại, bên trong lộ ra quang mang dị thường. Đối với ánh mắt của Roddick. Lý Dật hệt sức quen thuộc. Đó chính là nhãn tình của thợ săn khi nhìn thấy mục tiêu.
Ba giây! Ánh mắt của Roddick dừng lại ở trên người Lưu Vi khoảng chừng ba giây thời gian! Khi người phục vụ đưa Roddick đến chiếc bàn nằm tại góc tây bắc. hắn mới chậm rãi ngồi Xuống.
Đi theo phía sau hắn một gã nam nhân trung niên dường như là người đại diện của hắn. Khi thấy Roddick ngồi xuống, hắn thuần thục gọi thêm vài món ăn, hiển nhiên. Gã nam nhân trung niên đối với thói quen của Roddick thập phần hiểu biết.
“Roddick tiên sinh, có thể cho tôi Xin chữ kí được không? Tôi quả thực rất thích những bộ phim của anh!" Sau khi ghi thực đơn. người phục vụ lại không rời đi luôn, mà giống như làm ảo thuật Xuất ra một chiếc bút bi, ngượng ngùng nhìn Roddick hỏi.
Diện mạo anh tuấn, nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, kỉ năng biểu diễn Xuất Sắc. đây chính là miêu tả về con người của Roddick.
“Không thành vấn đề. Roddick thực rõ ràng đáp ứng, tiếp nhận chiếc bút, tiêu sái kí tên mình lên trên áo của người phục vụ.
“Cảm ơn anh, Roddick tiên sinh." Sau khi người phục vụ được Roddick kí tên, vẻ mặt phi thường kích động, thời gian đón nhận lại chiếc bút, hai tay đều có chut run rẫy.
Roddick không nói gì. mà trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời.
Người phục vụ thân mình hung hăng run lên vài cái, sau đó cước bộ hỗn loạn rời khỏi chiếc bàn của Roddick, trong quá trình đi đường, trên mặt không che giấu nổi diễn cảm hết sức kích động.
Sau khi người phục vụ được kí tên Xong, lại có thêm vài nữ khách nhân trẻ tuổi lần lượt bước tới bên chiếc bàn của Roddick. Xin chữ kí thần tượng.
Roddick ai đến hắn cũng không cự tuyệt, kiên nhẫn kí tên cho những fan hâm mộ. Cơ hồ những vị khách nhân được Roddick kí tên, đều mang trên mặt biểu tình kích động.
Roddick không ngừng tay khoảng mười phút đồng hồ Xong, thì bầu không khí náo nhiệt trong nhà hàng mới khôi phục lại bộ dáng u tĩnh nguyên bản.
“Boer, cái thiếu nữ người phường Đông kia, thế nào?" Chứng kiến những vị khách nhân trở về chỗ ngồi của mình, Roddick đem ánh mắt quăng ném tới hướng Lưu Vi ở Xa xa
Dưới ánh đèn, trên mặt Lưu Vi lộ ra nụ cười ngọt ngào, hai cái má lúm đồng tiền nhìn có vẻ thập phần khả ái. Lúc này lực chú ý của nàng đã hoàn toàn đặt ở trên người của Lý Dật. đối với Roddick thờ ơ. Thậm chí. ngay từ ban đầu, Lưu Vi hoàn toàn chẳng cần biết Roddick là ai.
Bỗng nhiên nghe Roddick hỏi như thế, trong lòng Boer hiểu được, Roddick đối với cô gái phương Đông kia đã động tâm tư.
Thân làm người đại diện của Roddick, Boer phi thường rõ ràng, Roddick điển hình là một kẻ phong lưu bay bướm!
Hơn nữa khuynh hướng thập phần nghiêm trọng! Ở trong trí nhớ của Boer, toàn bộ những cô gái trẻ lên giường cùng Roddick đều chưa đủ mười tám tuổi, thấp nhất còn có một người chỉ mới đến mười hai tuổi!
Lúc trước, Roddick đã hoàn toàn dùng thủ đoạn cường ngạnh để chiếm hữu thân thể của thiếu nữ mười hai tuổi kia! Chuyện tình lần đó, hắn cũng sợ hãi, hắn mất rất nhiều công phu mới âm thầm giải quyết Xong mọi chuyện.
“Roddick thân ái, cái tên nam nhân người phường Động kia, thoạt nhìn có chút quen mắt, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi thì phải.” Bore lãng tránh sang chuyện khác. hiển nhiên hắn không muốn cùng Roddick thảo luận về Lưu Vi, hắn sợ Roddick dưới sự kích động sẽ làm ra sự tình, mà hắn đang lo lắng.
Mặc dù ngay bản thân Roddick cũng cảm thấy Lý Dật có điểm quen mắt. bất quá tâm tư của hắn hoàn toàn chiếm giữ trên người Lưu Vi. Lúc này vừa nghe Bore nói như thế, liền lắc đầu phản bác: “Boer, anh thật sự là một kẻ nhát chết!”
Dứt lời. Roddick chậm rãi đứng lên khỏi ghế. dưới ánh mắt lo lắng của Boer, hướng đi tới phía bàn Lưu Vi.
Thấy một màn như vậy. Boer sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng theo sau. Rất nhanh, tại ánh mắt nhìn chăm chú của đông đảo số khách nhân ở trong nhà hàng, Roddick chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc bàn ba người Lý Dật đang ngồi, hướng Lưu Vi lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Tiểu thư Xinh đẹp, tôi là Roddick.”
“Tôi không quen anh.”
Dường như Roddick cũng không bởi vì Lưu Vi cự tuyệt tức giận, vẫn tươi cười nói: “Tôi chính là nam diễn viên phim nhựa, tin tưởng rằng tiểu thư đã Xem qua những bộ phim của tôi."
“Thật Xin lỗi, tôi chưa từng Xem qua.” Lưu Vi lắc đầu, sau đó thu hồi ánh mắt.
Liên tục gặp phải hai lần cự tuyệt, trong lòng Roddick nhiều ít có chút không được thoải mái, đang muốn nói gì đó. Đã chứng kiến Boer ở phía sau hắn, đột nhiên bước lên trước, dùng giọng điệu cao ngạo nói: “Roddick tiên sinh muốn làm quen cùng cô, thì đó chính là một loại vinh hạnh.”
“Chúng tôi đối với cái loại vinh hạnh này không có hứng thú.” Lý Dật nhận ra được Lưu Vi không thích sự hiện diện của hai người Roddick cùng Boer. hơn nữa nghe giọng điệu Boer bất hảo, không khỏi nhíu mày. nói: “Mặc khác. mời các anh đừng quấy rầy chúng tôi dùng cơm, cảm ơn!”
Roddick là diễn viên thần tượng của rất nhiều người trên màn ảnh. thế nhưng hai lần bị Lưu Vi cự tuyệt thẳng thừng. trong lòng vốn đang không thoải mái, bỗng nhiên nghe thấy Lý Dật nói như vậy, không khỏi tức giận: “Anh thì tính là cái gì vậy?”
“Cái thứ không biết điều!” Boer cũng khinh miệt nhìn Lý Dật. theo sau kéo tay Roddick nói: “Roddick thân ái. chúng ta đi, không cần quan tâm đến hạng người như thế này.”
“Tôi vốn không quen biết anh ta.” Lưu Vi chứng kiện Boer nói năng bất lịch sự với Lý Dật, đôi mi thanh tú gần như chau lại cùng một chỗ. trên mặt mang biểu tình bất mãn nói.
Giờ khắc này. tựa hồ như nàng đang nhớ lại thời gian nữa năm trước. Một số chuyện, ở Cổn Thạch hội sở, Lý Dật vì trợ giúp Tiêu Huỳnh Huỳnh mà đắc tội với Ngô thiếu. Sau khi Tiêu Cường đến hiện trường, biết được Lý Dật Xích mích cùng Ngô gia. hắn liền đem Lý Dật làm sơn dương thế tội, tùy tiện để cho lớn nhỏ Ngô gia Xử trí Lý Dật.
Ðối mặt với Tiêu Cường cùng lớn nhỏ Ngô gia một đám người, Lưu Vi hiên ngang vươn tay bảo hộ trước mặt Lý Dật, phẩn nộ hét: “Không cho phép thương tổn. đại ca ca!”
Tiếp theo. Lý Dật kéo Lưu Vi trở lại Sau lưng, bởi vì hắn không có thói quen trốn tránh ở phía sau nữ nhân.
Lúc này đây cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ Lý Dật cũng không muốn tính toán cùng đám Roddick và Boe, nhưng hai gã này liên tục khiêu khích, đã làm cho Lý Dật phản cảm mãnh liệt.
“Tôi nhắc lại lần nữa. đừng quấy rầy chúng tôi dùng cơm." Lý Dật thanh âm đã băng lạnh. Khi nói chuyện đồng thời nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của tiểu nha đầu, dường như muốn nói không cần phải kích động, việc này giao cho đại ca ca Xử lý.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của đông đảo khách nhân cùng phục vụ viên. Bọn Roddick và Boer ba lần bị Lưu Vi đập thẳng vào mặt, còn Lý Dật cư nhiên lại thốt ra lời khiêu khích bọn hắn, điều này làm cho bọn hắn phát hỏa!
Khuôn mặt anh tuấn của Roddick đã trở nên âm trầm, hắn đem thân mình hướng sát tới Lý Dật, hung tợn nói: “Mẹ kiếp, mày có biết những kẻ đắc tội với tao, thì sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Nói thật, tao còn không biết.” Lý Dật khinh miệt nhìn Roddick, gằn từng chữ: “Tao chỉ biết rằng, bắt đầu từ ngày mai, cái tên của mày sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi làng giải trí Hollywood!”
Biến mất khỏi Hollywood?
Khiến cho vị tân tinh nổi danh nhất Hollywood năm nay biến mất khỏi làng giải trí?
Lý Dật vừa nói câu này ra khỏi miệng, ngay cả Roddick cùng những vị khách nhân ở bên trong nhà hàng đều ngây người!
Theo sau. không đợi Roddick hồi phục lại tinh thần. Bore vẻ mặt trào phúng tươi cười: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ đầu của mày có vấn đề sao? Khiến cho Roddick biến mất khỏi Hollywood? Chuyện như cười?”
“Người kia khẩu khí lớn thật!"
“Đúng vậy! Hắn tưởng rằng mình là ai chứ? Một câu nói liền có thể làm cho Roddick biến mất khỏi làng giải trí Hollywood sao?"
“Từ kia quả thực rất ngu Xuẫn! Hoặc giả sử như nói, hắn vốn đã rất ngu Xuẫn!” Những khách nhân. hâm mộ Roddick theo sau lên tiếng phụ họa.
“Ha ha! Ha ha ha!” Cùng lúc đó, Roddick cười ha ha vài tiếng, rồi khinh thường nói: “Tiểu tử. mày đang nói mơ. phải không?"
“Này! Tôi biết người kia là ai, hôm nay trong buổi chuyển nhượng cổ phần của công ty Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, hắn chính là người ở trong bản tin đó! Hắn là người đã thu mua cổ phần từ tay gia tộc Gambino. để trở thành tân cổ đông lớn nhất của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp. Người đàn ông phương Ðông. tân trùm sỏ của ngành giải trí Hollywood!"
Một vị khách ngồi cách bàn Lý Dật không Xa bao nhiêu, đột nhiên nhớ ra thân phận của Lý Dật, nhất thời kinh hô lên.
“Thượng đế ah! Quả thực là hắn sao?”
“Nếu ta nhỚ không lầm thì Roddick hắn là minh tinh của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp." Người kia vừa thốt lên Xong. không ít khách nhân dường như đã nhận ra Lý Dật. nhất thời khiếp sỢ không thôi.
Mà Roddick cũng Boer không khỏi choáng váng. phải. hoàn toàn bị choáng váng! Bọn hắn giống như bị sấm nổ bên tai, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, dùng một loại ánh mắt, tựa như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm vào Lý Dật.
Lúc trước, bọn hắn đã cảm giác Lý Dật có điểm quen mắt. Nhưng lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên người Lưu Vi, căn bản không có Suy nghĩ nhiều.
Hiện giờ nghe được tiếng kinh hô trong nhà hàng, hai người đã nhận ra thân phận của Lý Dật!
Chẳng biết từ bao giờ. mồ hôi lạnh đã tủa ra trên trán của Roddick cùng Boer. vẻ mặt tái nhợt. thậm chí ngay cả thân thể cũng đều không tự chủ được mà run rẫy lên! So sánh với Roddick mà nói, Boer càng già dặn hơn một chút, ngắn ngủi khiếp sỢ qua đi, hắn cố nén hoảng loạn cùng sỢ hãi trong lòng. run giọng hướng Lý Dật nói:“ Ông chủ. thực Xin lỗi!"
Tuy rằng lấy thân phận của Roddick, cho dù Toàn Cầu Ảnh Nghiệp không cần, nhưng một vài công ty điện ảnh khác sẽ cần. Chính là Bọn họ phi thường rõ ràng. nếu mà ông chủ thần bí trước mắt nầy đã muốn phong sát Roddick. như vậy từ nay về sau. Cái tên Roddick quả thực có thể sẽ bị vĩnh viễn Xóa khỏi Hollywood!
“Cút." Lý Dật chậm rãi phun ra một câu, thanh âm không lớn. nhưng đủ để cho mỗi người nghe được