Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 174: Quy tắc giang hồ




Thời gian sắc trời tảng sáng, bên trong võ quán truyền ra thanh âm tranh cãi ầm ĩ.
Lý Dật đã tỉnh lại từ lâu, lúc này nghe được thanh âm tranh cãi ầm ĩ, lập tức hiểu được điều gì, đứng dậy không chút hoang mang mặc quần áo vào.
Khi Lý Dật đi tới phòng khách, trong đại sảnh đứng chật ních thủ hạ của Mạnh Thục, bất quá cũng không còn tranh cãi ầm ĩ như trước, mọi người làm thành một vòng tròn, yên lặng nhìn chăm chú vào cổ thi thể ở giữa.
Đó là thi thể của Mạnh Thục.
Mạnh Thục chỉ mặc một cái quần cộc, trên người có vết đạn, phảng phất giống như tổ ong vò vẽ, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ thân thể, thậm chí bởi vì vết đạn quá nhiều, một ít nội tạng và ruột đều đổ ra bên ngoài.
Con mắt Mạnh Thục trừng thật to, hình dạng như chết không nhắm mắt.
“Chuyện gì xảy ra?” Lý Dật tách đám người đi vào, sắc mặt âm trầm hỏi thăm.
Tuy rằng thái độ làm người của Mạnh Thục bừa bãi, thế nhưng đối với thủ hạ lại có nghĩa khí, địa vị tại võ quán rất cao, lúc này nhìn thấy Mạnh Thục đã chết, những thủ hạ của Mạnh Thục hai mắt đỏ lên, phảng phất như những con trâu đực phát cuồng.
Nghe được câu hỏi của Lý Dật, tên thanh niên đầu tiên phát hiện thi thể Mạnh Thục khóc tang nói: “Ngày hôm nay đến phiên tôi quét tước võ quán, lúc trời còn chưa sáng, tôi đã làm việc. Khi tôi mở cửa võ quán, thấy Mạnh ca hắn…” Thanh niên tựa hồ có cảm tình không tệ với Mạnh Thục, nói được phân nửa không nói nổi nữa, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt non nớt của hắn.
“***, nhất định là hắc quỷ Phi Châu làm!”
“Các huynh đệ, thường ngày Mạnh ca đối với các huynh đệ ra sao, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hôm nay Mạnh ca bị người loạn súng bắn chết, thù này chúng ta không thể không báo.”
“Đúng, chúng ta báo thù cho Mạnh ca.”
Lúc này, đại sảnh vốn đang an tĩnh bỗng nhiên trở nên tranh cãi ầm ĩ lên, những hán tử nhiệt huyết trẻ tuổi đều đỏ cả mắt, kêu la đòi báo thù cho Mạnh Thục. Thậm chí có mấy người đã hướng trong phòng vọt tới.
Thủ hạ Mạnh Thục làm mũi đao nhọn cho Hoa Nhân Bang, mỗi người đều có súng, mấy người kia hiển nhiên muốn đi lấy súng.
“Chậm đã!”
Trong lúc mọi người dự định chạy về phòng lấy súng, Lý Dật sắc mặt âm trầm chợt quát một tiếng.
Một tiếng quát đột ngột của Lý Dật dồn khí đan điền, thanh âm lớn thần kỳ, thanh âm vừa ra, không ít thủ hạ của Mạnh Thục đều ngây ra một lúc.
Nhìn biểu tình phẫn nộ của đám thủ hạ Mạnh Thục, Lý Dật trầm tĩnh nói: “Chúng ta hiện tại ngay cả hung thủ là ai cũng không biết, thế nào báo thù?”
“Còn cần tra sao?” Một gã thủ hạ của Mạnh Thục cười lạnh nói: “Ngoại trừ người của Phi Châu Bang, còn có ai dám hạ thủ đối với chúng ta?”
“Đúng.”
Lúc này đám thủ hạ Mạnh Thục đều trừng đỏ mắt rít gào nhìn Lý Dật, tựa hồ bọn họ đối với hành vi Lý Dật ngăn cản thập phần bất mãn.
“Lý Dật, Mạnh ca đã chết, ngươi không muốn báo thù thì thôi, vì sao muốn ngăn cản chúng ta?” Lúc này, trong đám có một gã vóc người cao tới một thước chín đang híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Dật.
Đại hán biệt hiệu Phòng Tam, là một trong những tâm phúc tuyệt đối của Mạnh Thục.
“Đúng, Lý Dật, chúng ta vẫn nghĩ ngươi là một hán tử, thường ngày Mạnh ca đối với ngươi không tệ, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy.” Phòng Tam vừa thốt lên xong, không ít thủ hạ Mạnh Thục cùng theo phụ họa.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận tuyển chọn trầm mặc.
Hiển nhiên, trong khoảng thời gian này Lý Dật cũng hình thành ảnh hưởng thật lớn trong đám thủ hạ của Mạnh Thục, bằng không cũng không có tới phân nửa người lựa chọn trầm mặc. Thậm chí nếu đổi lại là Đường Hổ, Đường Hổ nói ra những lời như vậy sẽ bị những người này đá ra võ quán.
Nhìn biểu tình lạnh lùng của Phòng Tam, Lý Dật gằn từng chữ: “Phòng Tam, ngươi nói ta không muốn báo thù?”
Phòng Tam tựa hồ thật không ngờ Lý Dật lại đem bóng cao su đá ngược trở lại, nhất thời không biết nên làm sao trả lời.
“Mẹ nó!” Lý Dật giận tím mặt: “Lão tử ngày trước vì hai mươi huynh đệ bị giết chết mà đi báo thù, dám một mình thâm nhập biển rộng, cùng người của Phi Châu Bang liều mạng! Hiện tại Mạnh ca đã chết, ngươi con mẹ nó còn nói ta không muốn báo thù?”
Nghe được Lý Dật vừa nói như thế, bọn người Phòng Tam trầm mặc.
“Các huynh đệ, Dật ca là ai, chúng ta đều rõ ràng, Dật ca làm như vậy tất nhiên có nguyên nhân của hắn. Chúng ta không ngại nghe theo một chút nguyên nhân của Dật ca.” Lúc này, Trương Thiết Trụ đánh vỡ trầm mặc.
“Đúng, Phòng Tam, để Dật ca nói cho hết lời, Dật ca không phải loại người như vậy!” Nguyên bản những người trung lập, lúc này nghe được Trương Thiết Trụ nói, đều nhìn Phòng Tam.
Nghe được những người đó nói, sắc mặt Phòng Tam hòa hoãn một ít, nói: “Dật ca, Phòng Tam cũng chỉ sốt ruột báo thù. Dật ca đã có lời muốn nói, vậy nói đi, các huynh đệ đều đang nghe!”
Lời Phòng Tam vừa thốt ra, một ít người vốn trong lòng đang bất mãn Lý Dật, ánh mắt nhìn Lý Dật cũng tốt hơn rất nhiều.
Lý Dật chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, sắc mặt âm trầm nói: “Ta đã nói, cừu hẳn nhiên phải báo, thế nhưng không thể mù quáng đi báo! Ta cũng biết, chuyện lần này, người của Phi Châu Bang có khả năng nghi ngờ lớn nhất. Thế nhưng, đây chỉ là sự hoài nghi của ta và các huynh đệ, chân tướng sự tình là gì, hiện tại ai cũng không rõ ràng lắm!”
Nói đến đây, ánh mắt Lý Dật âm sâm nhìn lướt qua mọi người, sau đó chỉ vào thi thể Mạnh Thục, đột nhiên đề cao thanh âm: “Các ngươi đều thấy được, lúc Mạnh ca chết, con mắt cũng không nhắm lại! Mạnh ca hẳn là chết không nhắm mắt! Ở dưới tình huống này, nếu như chúng ta báo sai thù, giết sai người, Mạnh ca dưới cửu tuyền có thể ngủ yên sao? Còn có, nếu như đây là một cạm bẫy của bang phái khác, như vậy chúng ta mù quáng đi báo thù, sẽ phải rơi vào bẫy.”
Một phen nói của Lý Dật làm người cảm động vô cùng, nghe được lời hắn, một ít thủ hạ của Mạnh Thục đều rơi nước mắt.
Thấy một màn như vậy, Lý Dật phải thừa nhận, địa vị của Mạnh Thục trong lòng đám người này dù là Đường Hải cũng không cách thay thế, thậm chí theo Lý Dật xem ra, nếu như Mạnh Thục muốn dẫn dắt đám người này đi phản Đường Hải, đoàn người này cũng nhất định sẽ không một lời phản đối.
“Dật ca, vậy anh nói hiện tại nên làm thế nào?” Lần này mở miệng vẫn là Trương Thiết Trụ, trong lòng Trương Thiết Trụ, sau khi Mạnh Thục chết, Lý Dật chính là đầu lĩnh của đoàn người.
“Đúng, Dật ca, chúng ta không thể mở mắt trừng trừng nhìn thi thể của Mạnh ca chứ?” Phòng Tam cắn răng nói, con ngươi đỏ hồng đến dọa người.
Lý Dật nghiêm mặt nói: “Phòng Tam, ngươi dẫn người đi mua một bộ quan tài, Thiết Trụ, ngươi đi gặp Hải thúc hồi báo chuyện này, những huynh đệ khác cùng ta ở đại sảnh bày một linh đường, cừu phải báo, thế nhưng không thể để Mạnh ca vẫn nằm ở đây.”
Lời Lý Dật vừa thốt ra, đám người Phòng Tam vừa kêu la đòi báo thù đều lộ ra biểu tình xấu hổ.
Hiển nhiên, bọn họ đều rõ ràng, Lý Dật nói rất đúng, trước khi báo thù, đầu tiên phải xử lý thi thể của Mạnh Thục.
Lý Dật làm trò ngay trước mặt mọi người đi tới trước thi thể của Mạnh Thục làm vẻ mặt “bi phẫn” nói: “Mạnh ca, anh an tâm mà đi, tôi sẽ dẫn các huynh đệ đi báo thù cho anh!”
“Phanh!”
Thấy cử động của Lý Dật, đại đa số mọi người có mặt đều khóc, bọn họ khóc quỳ rạp xuống đất, biểu tình bi thương.
“Được rồi, đều đứng lên, đi làm việc của mình.” Lý Dật trầm giọng nói.
Những thủ hạ của Mạnh Thục ngày thường thấy Lý Dật và Mạnh Thục có quan hệ rất tốt, nghe được Lý Dật nói đều đứng dậy.
Phòng Tam mang theo hai gã thủ hạ rời khỏi võ quán đi mua quan tài cùng vải bố trắng cho Mạnh Thục, mà Trương Thiết Trụ thì chạy tới chỗ ở của Đường Hải. Về phần những người còn lại đều lo thu thập dụng cụ trong đại sảnh, dời chiếc bàn hình chữ nhật đến sát tường, bốn gã thủ hạ khiêng thi thể Mạnh Thục đặt lên bàn.
Mạnh Thục, ta không giết ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta. Đây là quy tắc giang hồ, muốn trách chỉ có thể trách chúng ta đã bước chân lên con đường không có lối về này.
Nhìn thi thể nhiễm đầy máu của Mạnh Thục nằm trên bàn, Lý Dật thầm nghĩ trong lòng, sau đó nói: “Đi lấy hai thau nước rửa sạch thân thể của Mạnh ca.”
Sau đó, Lý Dật dời mắt khỏi đôi mắt mở to của Mạnh Thục, đi tới trước một cái ghế ngồi xuống, xuất ra điếu thuốc lá, trầm mặc không lên tiếng ngồi hút thuốc, biểu tình dị thường phức tạp.
Tuy rằng giết chết Mạnh Thục, trong lòng Lý Dật cũng không có nửa điểm áy náy, thế nhưng phải làm trò diễn kịch trước thi thể Mạnh Thục làm Lý Dật thật sự không thích ứng.
Bất quá lý trí nói cho hắn biết hắn phải làm như vậy!
Khi thân thể Mạnh Thục đã được lau rửa sạch sẽ, lão Quỷ, Đường Hải và Đường Hổ cùng chạy tới võ quán.
Lúc này, Phòng Tam còn chưa kịp mua quan tài về, thi thể của Mạnh Thục vẫn được đặt trên bàn ngay sát tường.
Thấy tất cả, con mắt Đường Hải mị thành một cái khe, sau đó đưa ánh mắt nhìn về hướng Lý Dật.
Giờ khắc này, ánh mắt Đường Hải thập phần âm độc, nhìn chằm chằm Lý Dật, làm Lý Dật cảm thấy giống như bị một con rắn hổ mang nhìn chằm chằm.
Đối mặt ánh mắt thâm độc của Đường Hải, Lý Dật không vội không chậm dụi tắt tàn thuốc, đứng dậy đi tới bên người Đường Hải, nói: “Sáng hôm nay, một huynh đệ rời giường đi quét tước vệ sinh, vừa mở cửa liền phát hiện thi thể Mạnh ca đặt ngay cửa.”
“Ta đã cho người đi thăm dò!” Đường Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm con mắt của Lý Dật, thanh âm khàn khàn nói: “ Nếu như để ta tra ra hung thủ là ai, ta nhất định đem hắn bằm thây vạn đoạn!”
Nghe Đường Hải nói, trong lòng Lý Dật cười nhạt không ngớt. Đường Hải và hắn, nói những lời này chủ yếu là vì diễn kịch, đương nhiên còn có một nguyên nhân là muốn thị uy với Lý Dật, bởi vì Đường Hải cho rằng Mạnh Thục khả năng chết trong tay Lý Dật.
So sánh với Lý Dật, thủ hạ của Mạnh Thục đối với việc Đường Hải đến tựa hồ cũng không để ở trong lòng.
Thấy những thủ hạ của Mạnh Thục đang ngay ngắn có thứ tự làm tất cả, vùng lông mày Đường Hải cau chặt lại.
Tuy rằng những thủ hạ của Mạnh Thục cũng không đối với hắn duy mệnh là từ, thế nhưng hắn hiểu được những thủ hạ của Mạnh Thục. Biết những người này đều là kẻ nhiệt huyết xung động, Mạnh Thục bị giết, những người này lại không loạn thành một đoàn, mà là yên lặng làm tất cả, với chỉ số thông minh của hắn tự nhiên rõ ràng là chuyện gì xảy ra.
Đường Hải lần thứ hai thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật, sau đó lại dời ánh mắt.
Vài phút sau, Phòng Tam cho người khiêng quan tài vào trong đại sảnh võ quán, sau đó thả thi thể Mạnh Thục vào trong. Trên bàn trải vải bố trắng, bày ngọn nến, ở giữa còn đặt ảnh chụp của Mạnh Thục.
Trong ảnh chụp, khóe miệng Mạnh Thục mang theo nụ cười nhợt nhạt, cười thật thập phần cuồng vọng.
Ngay khi Lý Dật dự định mở miệng cho mọi người thắp nhang cho Mạnh Thục, một gã trung niên phụ trách tình báo cho Hoa Nhân Bang sắc mặt âm trầm đi vào phòng khách, nhìn thoáng qua tình huống trong đại sảnh, sau đó tiến đến bên người Đường Hải nhỏ giọng nói gì đó.
“Mẹ nó, Mạnh ca đều đã chết, còn có chuyện gì cần che lấp giấu diếm?” Thấy một màn như vậy, Phòng Tam vẻ mặt khó chịu mắng.
Phòng Tam chửi mắng làm cho sắc mặt gã trung niên kia có chút xấu xí, sau đó dưới sự đồng ý của Đường Hải, hắn quay nhìn mọi người nói: “Cái chết của Mạnh Thục đã điều tra xong, là người của Phi Châu Bang làm!”
Cùng lúc khi gã trung niên nói ra, Đường Hải híp mắt, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lý Dật, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.