Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 169: Đững vứng gót chân





<tbody></tbody>
Ngồi trong khoang thuyền đánh cá, Lý Dật có thể rõ ràng nghe được tiếng sóng biển bên ngoài thuyền, gió thổi ngoài khơi tựa hồ có chút lớn.
Bên cạnh Lý Dật, a Quế và a Lang hai người phảng phất như vẫn còn choáng váng, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Dật, nhất là a Quế, trên mặt tràn ngập bốn chữ lớn “không thể tin tưởng”.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ tất cả những việc vừa phát sinh.
Lý Dật tiêu sái phá hủy xong hai thuyền hàng, lái phi cơ trực thăng vũ trang mang theo a Quế đi tới vùng biển quốc tế, sau đó quay lại đầu phi cơ, mang theo a Quế từ trên phi cơ nhảy xuống!
Sau khi hai người nhảy xuống biển, dưới sự trợ giúp của a Lang, lên thuyền đánh cá, mà trực thăng phi cơ không người điều khiển, chậm rãi bay về phía trước không mục đích.
Phi cơ trực thăng rốt cục bay đến đâu, a Quế không biết, hắn chỉ nghĩ tất cả giống như vừa nằm mơ, làm hắn nghĩ thật quá mức thần kỳ.
Lý Dật và a Quế lên thuyền, a Quế hỏi Lý Dật một ít vấn đề, biết được Lý Dật là thành viên của Hoa Nhân Bang mới gia nhập, a Quế há hốc miệng, đủ để nhét vào một trái dừa!
Lúc ở trên phi cơ trực thăng, hắn từng nghĩ tới Lý Dật có thể là thành viên của Hoa Nhân Bang, thế nhưng hắn tình nguyện tin tưởng thế giới này có quỷ, cũng không tin tưởng trong Hoa Nhân Bang có nhân vật bưu hãn như Lý Dật!
Cướp phi cơ, nổ thuyền…
Vừa nghĩ đến tất cả, a Quế lại nghĩ là đang đóng phim.
Tâm tình a Lang còn hơn cả a Quế, cũng không tốt hơn chút nào, hành vi bưu hãn của Lý Dật tại hải đảo khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng, thậm chí gò má của hắn cho đến bây giờ vẫn còn sưng tấy!
“A Lang, không nên ngẩn người nữa, nhanh lái thuyền đi.” So sánh với hai người mà nói, Lý Dật cũng còn có chút lo lắng, xăng của trực thăng phi cơ đã không còn nhiều lắm, không được bao lâu sẽ rơi vào biển rộng.
Mà hải quân cảnh vệ đội một khi mất đi liên lạc của phi công trực thăng, sẽ phái máy bay khác đi ra điều tra, đến lúc đó không chừng sẽ tìm tòi phiến hải vực này, một ngày bị hải quân cảnh vệ đội lục soát, chuyện tình xem như sẽ phiền phức.
A Lang cười khúc khích gật đầu, sau đó hắn tựa hồ phát hiện điều gì, nói: “Dật ca, phía trước hình như có thuyền!”
A Lang nói làm Lý Dật hơi kinh hãi, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất vén rèm lên, hướng xa xa nhìn lại, cũng không phát hiện tia sáng, bất quá dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc thuyền.
“Hẳn là thuyền của a Quý.” Lý Dật suy nghĩ một chút nói, dù sao nếu như thuyền kia không có ánh đèn, không có khả năng là đội thuyền của cảnh sát hay quân đội.
Đúng như Lý Dật suy đoán, thuyền kia đích thực là thuyền của a Quý!
Cùng lúc khi Lý Dật và a Lang phát hiện chiếc thuyền đánh cá phía trước, a Quý cũng phát hiện chiếc thuyền đánh cá của ba người Lý Dật.
Phát hiện này làm a Quý thoáng có chút khẩn trương, hắn thậm chí móc ra một cây súng tự động, làm tốt chuẩn bị khai chiến.
“A Lang, mở đèn thuyền, a Quế đi treo cờ xí của bang hội lên thân thuyền.” Lý Dật lãnh tĩnh phân phó.
Hai người nghe được Lý Dật nói, không nói hai lời, lập tức dựa theo Lý Dật yêu cầu đi làm.
Xa xa, a Quý nhìn thấy mặt cờ quen thuộc, trong lòng cả kinh, sau đó buông súng tự động, nhanh hơn tốc độ hướng thuyền của ba người Lý Dật chạy tới.
“Được rồi, a Lang, tắt đèn, sau đó ở chỗ này chờ a Quý.” Lý Dật lần thứ hai phân phó.
Qua khoảng hai phút, a Quý lái thuyền đi tới bên cạnh thuyền của ba người, khi hắn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên boong tàu thì thân thể chấn động: “A Quế?”
“Thúc thúc, là cháu!” A Quế cũng có chút kích động, từ sau khi bị người của Phi Châu Bang bắt đi, hắn cũng không nghĩ tới còn được gặp lại thúc thúc.
A Quý thật sâu hít vào một hơi, đang muốn nói gì, đã thấy Lý Dật vén rèm lên, lộ đầu ra nói: “A Quý, còn suy nghĩ cái gì? Còn không mau mở máy? Chúng ta ngồi thuyền của anh về!”
Thấy Lý Dật, a Quý tựa hồ đoán được là chuyện gì xảy ra, tuy rằng hắn hiếu kỳ sự tình đã xảy ra, nhưng không lập tức truy hỏi, mà dựa theo lời Lý Dật, cho thuyền chạy sát tới thuyền của ba người.
Sau khi đổi thuyền, Lý Dật không đợi a Quý đặt câu hỏi, trầm giọng nói: “A Quý, phóng tốc độ nhanh nhất, chúng ta khả năng sẽ có phiền phức.”
“Phiền phức? Phiền phức gì?” A Quý mờ mịt hỏi một câu, song song phóng nhanh thuyền lao đi.
Lý Dật vốn định giải thích, thế nhưng a Quế cũng không cấp cơ hội này cho Lý Dật, mà là vẻ mặt kích động đem tất cả những gì Lý Dật đã làm kể lại cho thúc thúc của mình.
Sau khi nghe xong tất cả lời cháu trai nói, a Quý hoàn toàn bị chấn kinh!
Rất hiển nhiên, hành động của Lý Dật đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn…
Dù sao, loại chuyện cướp máy bay thế nhưng chỉ nhìn thấy được trong ti vi điện ảnh, mà Lý Dật không chỉ làm, hơn nữa còn cướp chính là phi cơ trực thăng, điều này không dám nói tại California tương lai không có, nhưng tuyệt đối quá khứ cho từng có ai!
Đối mặt biểu tình kỳ lạ của ba người, Lý Dật tuyển chọn trầm mặc, trên thực tế, hắn cũng hiểu được những gì mình đã làm có chút điên cuồng. Bất quá, nếu không làm như vậy, căn bản không thể cứu ra a Quế.
….
Có thể là vận khí của Lý Dật tương đối tốt, thuyền đánh cá một đường thuận lợi về đến cảng phía tây.
Từ lâu nhận được tin tức Phương Cảnh Minh mang theo mấy thủ hạ tâm phúc, tự mình đến cạnh biển nghênh tiếp Lý Dật trở về.
Thấy sắc mặt Lý Dật bình tĩnh bước lên bờ, Phương Cảnh Minh chào đón, vẻ mặt kích động nói: “Tiểu Dật, không nghĩ tới cậu thật sự thành công!”
Phương Cảnh Minh vừa mới nói tới đó, lập tức thấy a Lang và a Quế phía sau Lý Dật, không khỏi trừng lớn con mắt: “Hai người các ngươi?”
“Phương thúc, nếu như tôi không có đoán sai, cảnh sát rất nhanh sẽ tìm tòi chu vi bến tàu, chúng ta nên về trước đi, trở lại tôi nói cho chú nghe sự tình trải qua.” Phương Cảnh Minh thấy biểu tình của Lý Dật thập phần nghiêm túc, biết rõ Lý Dật cũng không phải tùy tiện nói, vì vậy gật đầu, mang theo mấy người lên xe.
Trên đường trở về, lần thứ hai a Quế lại làm người kể chuyện, nước bọt bay ngang đem tất cả những chuyện xảy ra trên biển nói cho Phương Cảnh Minh.
Việc làm của Lý Dật xác thực rất khoa trương, thế nhưng xa xa cũng không thái quá giống như tiểu tử a Quế đã nói…
A Quế tiểu tử vốn còn trẻ tuổi, dễ xung động, trong quá trình kể ra thiếu chút nữa đã xem Lý Dật như thiên thần hạ phàm!
Sau khi nghe xong tất cả những lời kể của a Quế, Phương Cảnh Minh bọn họ choáng váng!
Phương Cảnh Minh là người phụ trách buôn lậu sinh ý của Hoa Nhân Bang, hắn cũng gặp nhiều trường hợp, hắn thậm chí tự mình dẫn người tiến hành chiến đấu bắn nhau trên biển cùng người của Phi Châu Bang!
Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Lý Dật biết chơi bom, càng thật không ngờ Lý Dật cướp cả máy bay…
“Tiểu Dật, trước đây cậu từng làm gì?” Phương Cảnh Minh nuốt nước bọt, hiển nhiên, tất cả hành động của Lý Dật, đã vượt qua phạm vi tưởng tượng của hắn.
Lý Dật suy nghĩ một chút nói: “Phương thúc, chuyện cướp máy bay ảnh hưởng rất lớn, để bảo hiểm, một hồi trở lại nhà kho, không nên nói lại với các huynh đệ khác.”
Cướp máy bay, điều này đối với Lý Dật mà nói, tuy rằng có thể tăng mạnh uy tín trong bang hội, thế nhưng nếu như truyền ra ngoài, như vậy Lý Dật không thể tiếp tục đặt chân tại nước Mỹ, tương ứng, Hoa Nhân Bang cũng sẽ gặp phiền phức thật lớn.
Phương Cảnh Minh có thể trở thành người phụ trách buôn lậu của Hoa Nhân Bang, ý nghĩ tự nhiên không kém, nghe Lý Dật vừa nói như thế, lập tức hiểu được ẩn ý trong đó, gật đầu: “Được.”
“Dật ca, vì sao không thể nói? Chuyện này rất uy phong nha?” A Quế vẻ mặt không giải thích được.
“A Quế, ngươi và chú của ngươi cùng a Lang phải đem chuyện này nhét sâu vào bụng, nếu có người hỏi các ngươi, tiểu Dật làm sao cứu các ngươi, các ngươi nói tiểu Dật đã chiến đấu một trận trên biển với đám hắc quỷ Phi Châu Bang!” Phương Cảnh Minh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Vô luận là a Quế hay thúc thúc của hắn, đều kiếm cơm dưới tay Phương Cảnh Minh, lúc này thấy Phương Cảnh Minh nghiêm túc dặn dò, đều gật đầu đáp ứng.
Lúc Phương Cảnh Minh mang theo đoàn người Lý Dật về tới nhà kho, tiểu Thất đang cùng thủ hạ của hắn lớn tiếng nghị luận gì đó.
Sau khi Lý Dật rời đi, Phương Cảnh Minh đã đem quyết định của Lý Dật nói cho đám người tiểu Thất, đám người tiểu Thất nghe xong, phản ứng đầu tiên đều nghĩ Lý Dật điên rồi!
Một người đi giành lại đường vận chuyển một mình, theo bọn họ xem ra, Lý Dật ngoại trừ đầu óc bị nước vào, không còn lời giải thích thứ hai.
“Thất ca, anh nói Phương thúc bọn họ đi ra ngoài lâu như vậy, còn không có trở về, tiểu tử Lý Dật kia có phải đã chết rồi hay không?” Tuy rằng Lý Dật từng giúp Đường Hổ giết chết Sa Ngư trên lôi đài, tranh thủ được hảo cảm của Đường Hổ, đồng dạng cũng tranh thủ được hảo cảm của thủ hạ Đường Hổ, thế nhưng thủ hạ Đường Hổ giao tiếp với Lý Dật thời gian quá ngắn, khi không có hắn cũng trực tiếp gọi tên của hắn.
Tiểu Thất nghe được thủ hạ nói, phun ra ngụm khói: “Lời vô ích! Ngươi cho hắn là siêu nhân mặc quần lót bên ngoài sao? Một người đi ra biển rộng giết sáu mươi người?”
“Hay! Tên kia tuy rằng có công phu cách đấu tốt, thế nhưng đánh nhau trên biển là chơi súng.”
….
Đồng thời khi mọi người đang nghị luận, Phương Cảnh Minh mang theo đoàn người Lý Dật đi vào nhà kho.
Mấy người vừa vào đến lập tức làm cả nhà kho vốn đang náo nhiệt chợt an tĩnh xuống tới, bao quát cả tiểu Thất bên trong tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Dật!
Khi bọn hắn thấy Lý Dật hoàn chỉnh không sứt mẻ đứng phía sau Phương Cảnh Minh thì sắc mặt đều có chút cổ quái.
“Phương thúc, Dật ca hắn…Hắn thực sự hoàn thành nhiệm vụ?” Tiểu Thất có chút không dám tin tưởng nói.
Nghe được tiểu Thất nói, Phương Cảnh Minh nhướng mày, mắng: “Tiểu Thất, lòng của ngươi có phải bị sói ăn rồi không? Dật ca của ngươi bởi vì không muốn ngươi và huynh đệ ngươi toi mạng, một mình một người đi hoàng thành nhiệm vụ, cửu tử nhất sinh không nói, còn cứu trở về hai huynh đệ. Ngươi không chỉ không cảm kích Dật ca ngươi, ngược lại còn hoài nghi hắn?”
Nghe được Phương Cảnh Minh gầm lên, tiểu Thất và thủ hạ của hắn cả đám trợn tròn mắt, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn Lý Dật, tựa hồ không thể tin được những lời Phương Cảnh Minh nói là sự thật.
“Còn suy nghĩ cái gì?” Phương Cảnh Minh cười mắng: “Nhanh lên một chút nhường ghế ngồi cho Dật ca ngươi, sau đó làm tốt thức ăn cùng rượu mang lên, đêm nay chúng ta phải hảo hảo chúc mừng một chút!”
“Dật ca, tiểu Thất vừa rồi đã nói sai, mong rằng Dật ca không nên tức giận…” Nghe được Phương Cảnh Minh vừa nói như thế, tiểu Thất lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn Lý Dật.
Mà đám thủ hạ của tiểu Thất hai mắt như phát nhiệt nhìn Lý Dật, ánh mắt cực kỳ sùng bái!
Bọn họ gia nhập vào Hoa Nhân Bang với mục đích rất đơn giản, có thịt ăn, có rượu uống, có nữ nhân cùng ngủ, còn có một điểm chính là vì trở nên nổi bật!
Trở nên nổi bật, lại nói thật giản đơn, thế nhưng làm thật khó!
Hôm nay, bọn họ nghe được Lý Dật bằng vào lực lượng một người giết chết sáu mươi hắc quỷ của Phi Châu Bang không nói, còn cứu trở về hai huynh đệ của Hoa Nhân Bang, điều này làm sao không để cho họ sùng bái?
Nhìn biểu tình kích động của đám người tiểu Thất, Lý Dật hiểu được, qua ngày hôm nay, hắn đã triệt để đứng vững gót chân tại Hoa Nhân Bang!…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.