Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 140: Bí mật của Phượng tỷ




Khi nhìn thấy gương mặt hoàn toàn không có chút cảm tình, cùng với đôi mắt màu xám của người đàn ông trước mặt, tên béo chỉ cảm thấy chính mình phảng phất giống như rơi vào trong hầm băng, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo, da đầu càng có chút tê dại.
“Quỳ xuống, xin lỗi.” Lý Dật mở miệng, thanh âm lạnh lùng.
Tên béo nỗ lực vùng vẫy, thế nhưng hắn lại phát hiện dưới ánh mắt của người đàn ông trước mặt, khí lực trên người hắn phảng phất như bị rút đi hơn phân nửa, làm sao cũng không thể dùng lực!
Đúng lúc này, cánh cửa của một căn phòng khác bị người giật ra, một thanh niên tóc đinh ló đầu ra, nói: “Bàn tử, làm sao vậy?”
“Đánh…đánh tên khốn khiếp này!” Thấy đồng bạn của mình đi ra, tên béo liền dùng sức gào lên.
Hắn vừa nói xong, tay phải đột nhiên như bị phát lực, bị kéo mạnh xuống, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, tên béo trực tiếp quỳ xuống mặt sàn, cơ mặt vặn vẹo một trận, phát ra một tiếng tru lên thống khổ.
“Tao thao mẹ mày, buông hắn ra!” Tên thanh niên tóc đinh nhìn thấy Lý Dật xuất thủ, đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức hướng Lý Dật đánh tới.
Lý Dật thấy tên thanh niên tóc đinh đánh qua, chân trái nhanh như thiểm điện đá ra, bàn chân trực tiếp đạp lên trên cổ tên thanh niên.
Thân thể tên thanh niên bật ngược vào trong phòng, cổ họng truyền đến trận đau đớn rát bỏng, làm hắn không dám nhúc nhích.
Tên béo thấy đồng bạn động thủ, vô ý thức nghĩ muốn giãy dụa, kết quả Lý Dật cố sức lôi kéo lần thứ hai!
“Ngao!”
Tên béo phát ra một tiếng tru lên, lập tức quỳ gối xuống mặt sàn.
Một tiếng tru lên của hắn, lập tức làm khách nhân ở những phòng khác thò đầu ra, nhìn xem tình huống bên này.
“Bỏ đi.” Thấy nhiều người vây xem, Phượng tỷ lau cục đàm bị phun trên mặt, kéo cánh tay Lý Dật.
“Ba!”
Lý Dật ngay trước mặt mọi người, tát mạnh một cái lên mặt tên béo.
Lần này, Lý Dật dùng mười thành khí lực!
Một tiếng vang giòn qua đi, trên mặt tên béo hiện rõ dấu ấn năm ngón tay, gò má sưng lên như cái bánh bao, vài cái răng vàng hỗn loạn cùng máu phun xuống mặt đất, thanh âm chói tai.
Nhìn tất cả trước mắt, biểu tình Lý Dật không hề phát sinh biến hóa, hắn nghiêng đầu nhìn Phượng tỷ nói: “Đi rửa mặt.”
Dứt lời, Lý Dật quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn tên thanh niên tóc đinh đang đứng ngây ngốc, tựa hồ như cảnh cáo hắn, hay nhất không nên có ý xấu gì.
Tên thanh niên tóc đinh thế nhưng biết, vừa rồi Lý Dật đã hạ thủ lưu tình với hắn, bằng không hiện tại hắn cũng giống như tên béo, nằm trên mặt sàn rên rỉ!
Lúc này nữ nhân viên từ trong một phòng đi ra, nhìn thấy tên béo miệng đầy máu quỳ trên mặt đất, không khỏi cả kinh, hỏi: “Tiên sinh, ông làm sao vậy?”
Lý Dật không đáp lời, chỉ liếc mắt nhìn tên béo.
Tên béo run cả thân thể, cố nén đau đớn, nói lắp: “Tôi…tôi…tôi không cẩn thận bị trượt ngã nên bị gãy răng.”
“Ở toa xe phía trước có một bác sĩ, tôi mang ông đi xem thử.” Nữ nhân viên khẩn trương nâng tên béo dậy, mà tên béo cũng không dám nhìn Lý Dật.
Những người khách khác cũng không bước ra, hiển nhiên mọi người cũng nhìn ra được là chuyện gì, tuy rằng bọn họ gặp phải loại chuyện này cũng không dám đứng ra chủ trì chính nghĩa, thế nhưng ở sâu trong nội tâm cũng muốn làm như vậy. Hơn nữa, thủ đoạn của Lý Dật cũng làm cho bọn họ có chút sợ, trời biết nếu bọn họ nói lung tung, Lý Dật có thể động thủ đối với bọn họ hay không.
Lý Dật trở lại phòng, đầu tiên rút thuốc lá đốt, hung hăng rít một ngụm.
Tựa hồ từ khi hắn tuyển chọn trốn chết, đã mê luyến hương vị của thuốc lá, mặc dù hắn biết hút thuốc sẽ tổn thương cơ thể con người khá lớn.
Khi Lý Dật hút gần hết điếu thuốc, Phượng tỷ về tới phòng.
Bởi Phượng tỷ quanh năm trà trộn dạ tổng hội, thức đêm, hút thuốc, uống rượu, một loạt hành vi làm cho làn da Phượng tỷ trở nên không xong, mất đi sự che giấu của đồ trang điểm, gương mặt nàng không còn yêu mị giống như trước, nhưng lại thêm chút cảm giác tự nhiên.
“Cảm tạ anh.” Phượng tỷ cũng không cầm gói thuốc lá trên bàn, mà ngồi đối diện với Lý Dật, cúi đầu, nhẹ giọng nói với Lý Dật.
Lý Dật lắc đầu, nói: “Cô cũng từng giúp tôi một lần, không cần cảm tạ tôi.”
“Nhưng anh đã tạ ơn tôi rồi.” Phượng tỷ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười, chỉ là dáng tươi cười có chút khổ sáp: “Hơn nữa, anh đã giúp tôi hai lần.”
Nói đến đây, Phượng tỷ thật sâu thở dài.
“Hai lần?” Lý Dật có chút mờ mịt.
Phượng tỷ phun ra một ngụm trọc khí, sau đó cầm lấy gói thuốc lá trên bàn, rút ra đốt, rít mạnh vài hơi mới nói: “Kỳ thực, lúc tôi đi vào phòng vệ sinh có nghe được tiếng người bước tới, người kia hẳn là anh đi?”
Dứt lời, Phượng tỷ ngẩng đầu, có chút phức tạp nhìn Lý Dật.
Phượng tỷ nói làm Lý Dật có chút xấu hổ, hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, mà là tuyển chọn trầm mặc.
“Tôi biết anh lo lắng về tôi, trong lòng anh lo nghĩ về động cơ tôi tiếp cận anh.” Phượng tỷ thở dài, nói: “Trên thực tế, cách làm của anh cũng không sai. Nếu như anh đã trải qua biến cố lớn như vậy, còn dễ dàng tin tưởng được người khác, như vậy anh căn bản không có tư cách đi báo thù!”
Báo thù!
Nghe được hai chữ này, trong lòng Lý Dật hung hăng rung lên!
Sở dĩ hắn lao lực tâm tư rời khỏi Thượng Hải, mà không phải đi tìm cách ám sát Tiêu Thanh Sơn và Đái Hồ, chính bởi vì hắn muốn báo thù!
Làm sát thủ xuất sắc nhất kiếp trước, hắn biết đối với một ít người mà nói, chết cũng không sợ, có rất nhiều hạ tràng còn kinh khủng hơn cái chết, mà hắn thật sâu biết chuyện mà Tiêu Thanh Sơn lo sợ nhất là điều gì.
“Có lẽ, anh nghe xong câu chuyện cũ này, sẽ không còn hoài nghi động cơ của tôi nữa.” Phượng tỷ thấy Lý Dật không nói gì, đưa ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, lộ ra biểu tình như hồi ức, nhẹ giọng nói: “Đại khái khoảng thời gian hai năm trước, tôi còn là một sinh viên. Khi đó tôi học năm thứ hai, chuyên ngành quốc tế mậu dịch, thành tích học tập của tôi tốt. Hơn nữa bởi vì tôi xinh đẹp, có rất nhiều người truy tôi, thậm chí có một ít người buồn chán gọi tôi là đóa hoa khôi của trường.”
Nói đến đây trên mặt Phượng tỷ hiện lên dáng tươi cười rất hạnh phúc, có lẽ có thể nói là hoài niệm, hiển nhiên, chính là thời gian ngày xưa của nàng.
“Khi đó, tôi đem toàn bộ tâm tư đặt vào chuyện học tập, cự tuyệt toàn bộ sự truy cầu của đàn ông. Tôi làm ra cử động vô ý, bị bọn họ nói thành tôi cao ngạo, còn có xưng hào là lãnh mỹ nhân. Trên thực tế, khi đó tôi cũng rất muốn tìm một người bạn trai, cũng giống như những cô gái khác mỗi ngày cùng bạn trai đi ăn đi học, thế nhưng tôi không dám, bởi vì tôi gánh vác gánh nặng gia đình.”
“Tôi sinh tại nông thôn, cha mẹ đều là nông dân. Lúc tôi thi đậu đại học, cha mẹ rất hài lòng, thế nhưng cũng hơi làm khó. Bởi vì tôi còn một người em trai. Anh cũng biết, ở địa phương như nông thôn, tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng, tuy rằng tôi đậu đại học nổi tiếng, thế nhưng cha mẹ tôi sau khi vui vẻ, lại muốn tôi bỏ qua cơ hội học đại học. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ cho rằng con gái đến trường học cuối cùng cũng phải lập gia đình, kiếm được tiền cũng thuộc về nhà người khác. Tuy rằng ý nghĩ này rất buồn cười, thế nhưng dân quê vẫn luôn nghĩ như vậy. Bọn họ muốn dùng tiền cho em trai tôi đến trường.”
“Sau đó, thôn trưởng tìm đến cha mẹ tôi, dùng thời gian một buổi tối thuyết phục bọn họ, cuối cùng bọn họ lấy tiền dành dụm, lại mượn không ít từ thân thích, cho một mình tôi mang tiền lên Thượng Hải đi học. Tôi không thể cô phụ lòng của họ, cho nên tôi chỉ đành tìm cách chôn dấu chuyện tình cảm vào sâu trong lòng mình, không dám cho bất luận kẻ nào biết.”
“Ngay khi tôi nghĩ tôi có thể nỗ lực tốt nghiệp lại có thể kiếm tiền giúp thân nhân trải qua thời gian hạnh phúc, em trai tôi đã xảy ra chuyện. Năm đó vào đầu tháng ba, hắn chỉ được hơn mười lăm tuổi, lại đánh nhau đâm chết người ta. Sau đó cảnh sát bắt được hắn, bởi vì tuổi tác quá nhỏ, đồng thời do chủ động tự thú, nên bị phán mười năm.”
“Tuy rằng em trai tôi không nghe lời, thế nhưng hắn vẫn là tâm can bảo bối của cha mẹ tôi, cha mẹ tôi hầu như đem hết toàn bộ thức ăn cái mặc tốt nhất cho em trai tôi, suốt bao năm tôi chỉ có vài bộ quần áo để mặc, nhưng em trai tôi hàng năm đều có quần áo mới. Cho nên sau khi cha mẹ tôi nghe được tin tức, lập tức liền tan vỡ. Cha tôi là đàn ông còn kiên cường một chút, tuy rằng bạc tóc, thế nhưng còn đứng vững, mà mẹ tôi liền sinh bệnh, cuối cùng phải vào bệnh viện.”
Nghe đến đó, Lý Dật đại khái có thể nghĩ ra, Phượng tỷ là vì mẹ nàng phải vào bệnh viện nên mới đi làm tiếp viên, mà lời kế tiếp của Phượng tỷ cho hắn biết hắn đã đoán sai.
“Bởi lúc đó khi em trai tôi bị bắt, cha mẹ tôi lấy hết tài sản dành dụm đi cầu người, đồng thời còn mượn một số nợ lớn bên ngoài, cho nên mẹ tôi vừa nằm viện, trong nhà vốn không còn một đồng tiền.” Lúc Phượng tỷ nói đến đây, giọng nói có chút trầm thấp: “Dưới tình thế cấp bách, tôi không biết nên làm gì bây giờ. Cuối cùng, bạn cùng phòng của tôi phát hiện tâm tình tôi không tốt, lại hỏi tôi chuyện gì, vì vậy tôi đem sự tình nói cho họ, kết quả họ cho tôi vay bốn ngàn đồng. Lúc đó số tiền kia đối với tôi là một con số cực lớn, tuy rằng tôi mượn được, đồng thời đưa cho cha mẹ trị bệnh, nhưng tôi không có năng lực trả lại. Mà mấy người bạn cùng phòng đều có hoàn cảnh như tôi, có mấy lần họ đòi tiền, tôi trả không được, khi đó tôi rất xấu hổ, cũng phát hiện ánh mắt họ nhìn về phía tôi đã thay đổi!
“Ngay khi tôi không biết nên làm như thế nào, trong phòng có một người bạn xuất thân từ nông thôn lại nói cho tôi biết, có thể lợi dụng thời gian để ra ngoài làm thêm. Khi đó tôi muốn kiếm tiền đến điên lên, nghe được lời đề nghị của nàng liền rất hưng phấn. Sau đó tôi theo nàng đi tới Phượng Hoàng dạ tổng hội. Bởi vì tướng mạo và vóc người của tôi đều rất không tệ, cho nên tôi thuận lợi đi qua phỏng vấn, trở thành nữ tiếp tân của Phượng Hoàng dạ tổng hội.”
Đối với nữ tiếp tân, Lý Dật cũng không xa lạ, thông thường, bọn họ mặc sườn xám đứng ngay cửa đón khách, bọn họ là những người trong sạch nhất bên trong dạ tổng hội. Dù sao, có chút nữ phục vụ vì muốn kiếm tiền, cũng nguyện ý cho khách nhân chiếm tiện nghi, thậm chí một ít nữ phục vụ còn cam nguyện cùng khách đi thuê phòng, đương nhiên, giới cách cao hơn nữ tiếp viên một ít.
Mà nữ tiếp tân hoàn toàn không bán mình, thậm chí khách nhân cũng không được sờ soạng bọn họ, bằng không sẽ phá hư quy củ của dạ tổng hội.
“Sau khi tôi đến Phượng Hoàng dạ tổng hội làm việc, tuy rằng bài xích hoàn cảnh trong đó, thế nhưng trong lòng tôi cũng nói cho mình, tôi chỉ đành như vậy mới có khả năng trả tiền cho bạn bè, cho nên tôi cắn răng kiên trì xuống tới.” Nói đến đây, con ngươi Phượng tỷ toát ra hận ý cường liệt: “Khi đó tôi đơn thuần, đối với nhân tính hiểu biết quá ít. Tôi đến dạ tổng hội làm việc được một tuần, quản lý và tên đội trưởng bảo an luôn coi trọng tôi. Bọn họ nỗ lực truy cầu tôi, thế nhưng tôi cũng không đáp ứng. Mà vào ngày tôi được phát tiền lương, tôi cùng mấy nữ tiếp tân ba chị em đi ăn chút gì, uống chút đồ uống, kết quả trong nước uống bị người bỏ thuốc.”
“Nữ nhân bỏ thuốc đã bị Trương Đông thu mua, mà sau khi hạ thuốc…”
Nghe xong lời kể của Phượng tỷ, Lý Dật tuyển chọn trầm mặc, hắn nghĩ tới việc Phượng tỷ bị bức hành nghiệp, nhưng không nghĩ tới là do loại phương thức này.
“Sau khi bị Trương Đông cướp đi lần đầu tiên, tôi từng nghĩ tới tự sát, thế nhưng vừa nghĩ tới cha mẹ cùng em trai, tôi đành tuyển chọn cuộc sống tạm bợ, tuyển chọn nước chảy bèo trôi, tuyển chọn trụy lạc…” Nói đến đây, nước mắt đẫm ướt khuôn mặt Phượng tỷ, sau đó, nàng lại lộ ra biểu tình kiên định: “Thế nhưng tôi từng phát thệ trong lòng, nếu như người đàn ông nào giúp tôi giết được Trương Đông, tôi sẽ đáp ứng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.