Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm

Chương 7: Giao ước (1)




Trời đương nắng gắt, dọc những con đường ở Thiên đô đều đầy các hàng nước, người đến người đi náo nhiệt, bất ngờ một chiếc xe ngựa chạy qua liền tung lên một trận mù nhỏ.
“ Cọc cọc.” Chiếc xe ngựa đơn giản bình dân chạy chậm rãi, qua một đường từ phố Tây đến tận cửa hàng buôn bán tơ lụa nổi tiếng nhất của Thiên đô - Ngọc Y ở cuối con đường phía Đông mới dừng lại. Ngón tay ngọc ngà vươn ra nhẹ nâng mành cửa sổ nhìn ra ngoài, đôi mắt có chút tò mò với khung cảnh náo nhiệt hai bên đường. Đỗ xe trước cửa hiệu lớn, xung quanh đều là các cỗ xe xa hoa lộng lẫy được trang trí đủ loại họa tiết hoa văn tinh xảo đẹp mắt, là đặc trưng cho dòng dõi các tiểu thư khuê tú, thân phận cao quý trong thành.
Xe ngựa kia dừng lại giữa chúng, vừa trông có vẻ thô kệch quê mùa, lại vừa bị sự xa hoa xung quanh làm cho thăp kém, nhưng cố tình như vậy lại trở nên vô cùng bắt mắt bởi vẻ tầm thường của mình. Đánh xe ghìm dây cương, giữ lấy thân động của xe ngựa, con bảo mã liền hí lên một tiếng thống khoái rồi ngừng lại, ngoan ngoãn giậm chân, cúi đầu nhìn mặt đất. Đánh xe lúc này mới quay đầu về sau, nói nhỏ vào trong. “ Hoan tiểu thư, đến nơi rồi.” Mà hắn ta vừa dứt lời, phía sau liền có ba chiếc xe ngựa chạy tới, một là chắn ngay lối vừa đi vào của xe ngựa này, hai cái còn lại thì lại đứng hai bên, thành ra giờ tiến lùi gì cũng không được, mà lối đi chỉ vừa một người đi qua.
Bên trong xe, một tiếng thở nhè nhẹ yêu kiều khẽ cất lên kích thích màn nhĩ nam nhân, vải vóc khẽ ma sát, lại không thấy người đó có chút động, miệng nhỏ hồng nộn như màu mận khẽ mân lên, giọng nói trầm thấp êm dịu nghe như gió thoảng qua tai, lại rõ ràng mà trong trẻo vô cùng. “ Tiểu Lan...” Vừa nói, nữ nhân vừa nóng nực vén lên bắp chân thon dài trắng noãn, xắn tay áo đến đầu vai, ánh mắt lười biếng lộ ra muôn vàn phong tình ý mật cấp cho tiểu nha hoàn một ánh mắt ý tứ.
Giống như chân được bôi mỡ, nha hoàn tên Tiểu Lan kia liền rụt người lại, vội vàng cúi đầu, nhận lệnh rồi bước vội ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng gấp rút của tiểu nha hoàn và vành tai đỏ ửng của nàng ấy, mỹ nhân trong xe ngựa khẽ cười, tiếng cười giòn giã mà không lỗ mãng, đáng yêu mà không mất đi vẻ kiêu kì, mi mắt cũng theo đó liêu xiêu run rẩy, không khó nhận ra nàng đang rất vui vẻ, còn không phải là muốn đuổi nàng ta đi sao? Khó khăn lắm mới ra ngoài được, đã phải tránh tránh né né mà đi từ cửa sau, tốn hết công sức để chọn ra cỗ xe ngựa tầm thường nhất, vậy mà bị nàng ta quấn từ đầu đến chân, ăn vận như nữ nhân bình thường nàng không có quen đâu, mà nam nhân chính là thích ăn vận phong phiêu chứ đâu như vậy.
Huống hồ trời còn nóng như thiêu như đốt thế này!
Tranh thủ lúc nàng ta vừa đi, nàng liền muốn thay mớ y phục rườm rà này ra, nhìn thôi đã thấy nóng, hại nàng tươm ra một lớp mồ hôi rồi. Vừa đó, tai lại vô tình nghe thấy phía sau xe ngựa có tiếng nói của hai nam nhân vọng lại, người mở lời có giọng nói thập phần khàn đục khó nghe, lời nói ra cũng có chút dung tục. “ Con mẹ nó, Vịnh Xuân lâu lại tuyển kỹ nữ mới, lão tử đang định qua đó, vậy mà giờ lại phải chôn chân ở cái chỗ này làm Đại Hoàng cho người khác!!!” Thiệt là uổng phí. Còn không phải là cái tên đầy tớ kia đột nhiên bị bệnh đâu, chuyện dẫn mấy tiểu thư đi đến chỗ này còn không đến phiên mình.
“ Lão Cẩu, mấy ngày nay ta còn chưa nếm qua nữ nhân đây.” Nam nhân còn lại cất tiếng than vãn, thân phận đều là đầy tớ với nhau cả, đều xuất thân thấp hèn sinh ra đã mang trên mình thân phận tôi tớ, họ như vậy trách ai được, cũng không trách tại mình xấu số đâu. Nỗi lòng liền có chút đồng cảm với hắn ta. “ Mà lão Cẩu này, ngươi có nghe đến chuyện, Dương ngự sử với Thừa tướng đại nhân chưa? Con mẹ nó, ta thật muốn nếm nữ nhân đó một lần...”
“ Đúng đúng vậy!!!” Nam nhân tên lão Cẩu kia liền gật đầu tán thành, nghĩ đến liền thấy nôn nóng. Mỹ nhân quốc sắc thiên hương a...
Nghe cuộc đối thoại của họ, nàng âm thầm cười, còn không phải đang nói về nàng sao, nhìn cỗ xe ngựa phía sau kia, theo hoa văn thêu hoa hải đường trên kiệu thì chắc chắn là của đại tiểu thư Lý Tuệ Lan, thân sinh muội muội của Hộ bộ đại nhân Lý Giản rồi. Mà nếu như nàng nhớ không nhầm, thì Lý đại nhân vô cùng cưng chiều muội muội này, lớn lên xinh đẹp không nói, lại còn tinh thông hết cầm kì thư họa, mà nàng ta lại do Lý lão phu nhân sinh ra khi qua tuổi tứ tuần, càng là sinh khó người ta lại càng cưng chiều. Cứ đều đặn ngày Mão hàng tháng, đều sẽ cho người chở nàng đến Ngọc Y này mua sắm y phục, còn vài lần Hộ bộ đại nhân hộ tống đích thân nàng ta đi.
Không biết lần này nàng lén lén lút lút trốn ra ngoài có cơ may gặp được hắn ta không? Mà điều này, không phải chỉ cần hỏi hai tên đầy tớ kia là được rồi sao? “ Hai tiểu ca ơi...” Giọng nói êm ái từ trong cổ xe ngựa vọng ra vừa nhẹ nhàng lại vô cùng dễ nghe, nhân sinh có câu, "chim khôn kêu tiếng rảnh rang, giai nhân nói tiếng nhẹ nhàng dễ nghe"* khiến cho hai gã nam nhân kia liền nhìn về phía tiếng nói. Vừa đó nàng vừa vén rèm cửa sau ra, để lộ nửa phía trên gương mặt xinh xắn phấn hồng của nàng, dẫu bị một màn sa mỏng che mất một phần, nhưng vẫn lộ được mười phần thanh thân tú lệ. Đôi con ngươi lúng liếng yêu dị nhìn thẳng vào mắt hai gã nam nhân, trong đó giống như có một tia bâng khuâng nổi lên làm cho người ta nhìn vào bỗng thấy có chút xao xuyến.
(*): Cải biên từ câu nào chắc mọi người biết rồi nhỉ.
Trước giờ bản thân còn chưa nhìn thấy mỹ nhân nào xinh đẹp như vậy đâu, hai nam nhân kia mắt liền tỏa sáng, trong bụng đã cháy hừng hực ham muốn, bước vội về phía xe ngựa của nàng, nhìn vào trong cửa sổ của xe, giọng nói đồng thanh, vừa kệch cỡm vừa ngả ngớn. “ Mỹ nhân có chuyện gì không?” Ánh mắt sỗ sàng đều đặt hết lên người nàng. Hai cái mũi khụt khịt tham lam hít hà mùi vị thơm tho tỏa ra từ người nàng, thiệt là thơm a.
“ Tiểu Hoan muốn hỏi hai đại ca một chút chuyện, được không?” Nàng mềm giọng ra lời đề nghị, vừa nói vừa giương đôi mắt lúng liếng ra nhìn hai gã, chọc cho người ta ngứa ngáy một phen.
Giọng nói dễ nghe khiến cho hai nam nhân đều mát lòng mát dạ, ai lại nỡ cằm hoa hồng đánh mỹ nhân, huống hồ mỹ nhân này hình như rất xinh đẹp, mà lại mềm mại đáng yêu như vậy, nhưng một khi bụng dạ đen tối nổi lên, suy nghĩ liền có chút mưu mô. Khóe mắt đảo đảo, nam nhân tên A Cẩu kia có phần gian xảo mà đáp lại. “ Mỹ nhân hỏi tất nhiên bọn ta sẽ đáp lời, nhưng mà...” Lời nói ra liền lắp lửng, lại xòe bàn tay thô kệch sần sùi ra, ý để nàng tự hiểu, lại nhìn nàng một cách dâm bỉ, rồi cười cười nháy mắt với gã còn lại.
“ Tiểu Hoan tìm.” Bĩu môi, nàng giả vờ lục lọi trong y phục cốt tìm ra món nào đấy có thể khiến hắn ta bán tin tức cho mình, nhưng từ trên xuống dưới không tìm được thứ gì đáng giá, dáng vẻ nàng thành thành thật thật, lại khiến người ta không nhận ra nàng đang cố tình đem trên người thân thể liền lộ ra một chút, cứ mỗi lẫn nàng ngỡ như tìm thấy thứ gì thì lại đem tay chen vào trong một lớp áo, mối nối theo đó trở nên lỏng lẽo, từ ngoại y đến trung y làm sao mà tìm được gì, y phục trên người liền hớ hênh, lỏng lẻo. Chẳng mấy chốc để lộ cái yếm màu tím nhạt bên trong, thêu hoa văn Quỳnh hoa rất đẹp.
Đôi con ngươi của hai gã nam nhân cười tà tà nhìn nàng làm loạn với ánh mắt đầy ham muốn, vừa thấy nàng lộ ra yếm nhỏ, hai gã liền cười khục khặc, gã nam nhân còn lại gọi là A Hồ khoái trá mở lời. “ Được rồi mỹ nhân, nếu không tìm thấy gì thì chi bằng lấy thứ trên người nàng đổi được không?” Vừa nói vừa thấy nàng nhìn mình gật đầu, gã liền chỉ vào chiếc yếm trên người nàng, nhìn tuyết phong nhô cao dấu mình dưới chiếc yếm, đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở mềm mại của nàng, chỉ thấy bên dưới các gã bắt đầu có triệu chứng.
Giống như sợ gã ta chỉ nhầm, nàng liền ngoan ngoãn nhích lại gần cửa sổ hơn, ngón tay chỉ chỉ vào trên chiếc yếm mà hỏi lại. “ Các tiểu ca thích thứ này sao?” Nói xong, nàng sau đó ưởn cao ngực, rồi liền nhu thuận vòng tay ra sau lưng, ngay tại dây yếm tháo ra một mối nối, động tác chậm rãi giống như đang trêu chọc ánh mắt các gã. Tháo xong rồi, nó chỉ còn phủ hờ lên ngực nàng, cánh tay lại vươn lên, bàn tay ngọc ngà vòng qua cái cổ thon thon khiêu gợi, muốn mở mối thắt còn lại, nhưng lần này đến phiên nàng ngập ngừng. “ Tiểu ca còn chưa trả lời?” Trong đôi con ngươi thanh thuần dần dần dâng lên một tầng uất ức, giọng nói vừa có chút giận dỗi lại có chút nóng nảy, càng làm cho người khác hưng phấn.
Hai gã liền nhẹ nhàng bước tới gần nàng, ngón tay đặt lên miệng làm dấu im lặng giống như chuẩn bị tiết lộ một bí mật kinh thiên động địa nào lắm vậy, đến khi đã đứng sát cửa sổ, hai gã mới vô thanh vô thức mà bắt lấy hai bên vai nàng, mỗi người lại kề một bên tai nàng thổi khí. “ Tiểu Hoan ngoan ngoãn như vậy, hai tiểu ca cũng không dấu. Hôm nay là có Lý đại nhân đi theo nữa.” Ngón tay hai gã hai liền cẩn thận kéo lấy dây mối thắt áo yếm, động một cái nó liền dễ dàng tháo ra, rồi nhẹ nhàng rơi xuống, lại được tay gã A Cẩu tóm được, gã cầm nó trong tay, ánh mắt gian ác nhìn nửa thân trên trần như nhộng lộ liễu của nàng, bàn tay còn lại vẫn nắm lấy vai nàng.
Hưởng thụ nữ nhân bao lâu nay còn chưa có gặp qua mỹ nhân nào là cực phẩm trong cực phẩm như thế này, toàn thân đều trắng trẻo thơm tho như da thịt tiểu hài tử, xương quai xanh nhỏ trêu gợi, bờ vai thon thả mặn mà, hơn hết là thứ trước ngực nàng, bầu ngực lại càng khiến người ta không rời mắt được, vừa cỡ đại, lại vừa tròn, vừa căng mọng, nhẹ lắc lư trong không khí, đầu nhũ hoa không những hồng hào xinh đẹp mà còn bóng bẩy, chọc người ta muốn nếm thử. “ Hai tiểu ca buông Tiểu Hoan ra đi.” Nàng yếu ớt nói, ánh mắt vừa đánh thương vừa bất lực càng làm người khác thêm trìu mến, muốn yêu thương một phen.
Tất nhiên các gã nào dễ buông tha như vậy, liền một người một tay trượt từ vai xuống vòng qua sườn cơ thể nàng, đỡ lấy sau lưng nàng nhẹ nhàng, khóa chặt lấy cơ thể xinh đẹp của nàng. Cũng chẳng cho nàng có nhiều thời gian phản ứng, bàn tay còn lại của các gã đã nắm lấy bầu ngực nàng, mân mê trong tay, đồng thời khiến cái miệng nhỏ phấn nộn của nàng bật ra tiếng rên rỉ. “ Ưm ơm... ưm...” Động tác của các gã không mạnh không nhẹ thuần thục vô cùng, liền khiến người nàng chẳng mấy chốc mềm nhũn, cơ thể cũng trở nên yếu ớt.
Thấy nàng đã mềm mại, hai gã cũng buông lỏng dần sức lực sau lưng nàng, đầu cũng cúi xuống tranh thủ ngay trước ngực nàng mà liếm mút, tiếng rên rỉ nho nhỏ của nàng càng lúc càng cao hứng, hai bàn tay cũng chen vào mái tóc các gã, hỗ động việc cắn nuốt của các gã. “ Ưm a...” Hai gã vừa đồng thời cắn nhẹ lấy nhũ hoa của nàng thì âm thanh mềm mại cũng theo đó bật ra yêu kiều, làm các gã cũng nhất thời thần hồn điên đảo, cánh tay đỡ lấy thân nàng liền buông lỏng.
Nhân đó tay nàng dùng sức một cái, liền đem hai gã đột ngột đẩy ra, thân thể mềm mại liền theo đó lùi về sau xe ngựa, vừa tinh nghịch cười nói với các gã. “ Hai tiểu ca thật tham...” Giọng cười rả rích như tiếng mưa rơi nhẹ ngoài thềm, lại thanh thúy như tiếng ngọc cầm những khi cao nốt, không quá ngọt nhưng lại làm cho lòng người yên ả diệu kỳ.
Thấy nàng như vậy, hai gã không khỏi một trận tham luyến, tiểu yêu tinh nào lạc xuống nơi này đây, thấy nàng xa cách hai gã vẫn nhịn không được dục niệm, còn nhìn thứ trĩu nặng trước người nàng vẫn còn lộ liễu kia, lòng lại càng dâng lên một tầng sinh khí, lại thấy ánh mắt hàm tiếu của nàng, còn sợ nàng muốn cùng các gã chơi đùa. “ Ách, bọn ta chỉ là...” Giọng nói A Cẩu vừa được một nửa thì đã thấy nàng cấp cho mình một ánh mắt tình tứ.
Liền theo ánh mắt của gã, nàng nhẹ nhàng nhích mông, liền trước mặt hai gã cởi ra quần tiết, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, mà nàng cũng không cố kị ánh mắt săm soi thèm thuồng của hai gã, đem tiết khố kéo xuống, chỉ tiếc, khoảng tối trong xe ngựa không cho các gã nhìn ra được vùng đất thần bí. Bên ngoài, đột nhiên có âm thanh, nàng nghe ra có tiếng Tiểu Lan trong đó, liền cười nhạt nhìn hai gã mắng yêu. “ Tiểu Hoan không chơi với hai Tiểu ca nữa, rồi vươn người đóng lại cửa sổ.
Bên trong, nàng liền lấy dưới gối ra y phục nàng dấu Tiểu Lan mang theo xe sơ sài mặc vào, rồi xốc rèm xe ngựa bước ra.
( Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.