Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 61: Chương 61




Càng gỡ càng sốt ruột, đột nhiên trong lòng Lục Vân Đàn bừng lên lửa giận ngập trời: Cậu còn dám về à?
Gần hai tháng trời không đến trường, không trả lời tin nhắn của cô, bây giờ nhẹ nhàng một câu: “Tuần sau tớ về trường” là được à? Cũng không thèm giải thích xem tại sao lâu như thế không đến trường? Tai sao không nói trước cho cô biết mình sắp đi di cư? Tại sao không muốn tạm biệt cô? Tại sao không xem Lục Vân Đàn cô ra gì? Trong lòng anh cô chỉ là kẻ hạ đẳng không quan trọng thật sao?
Khóe mắt Lục Vân Đàn đỏ lên, cô trực tiếp ném điện thoại xuống giường, cô dùng sức rất mạnh, điện thoại bật nảy trên chiếc chăn dày rồi rơi phịch xuống đất phát ra tiếng “cạch” rất lớn, sau đó cô không kiềm chế được mà nghẹn ngào.
Đưa tay lau nước mắt, sụt sịt mũi xong, cô định nín rồi nhưng không ngờ lại khóc ghê hơn.
Trong lòng khó chịu như bị tảng đá lớn cứng rắn đè lên, ép cho cô không thở nổi, góc cạnh sắc nhọn của tảng đá không ngừng chọc làm đau trái tim cô.
Cô ghét Lương Vân Tiên, ghét người Mỹ, ghét di cư, ghét nước Mỹ kia.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, sau đó bên ngoài vang lên tiếng anh trai cô: “Dậy ăn cơm đi!”
Lục Vân Đàn khóc lóc hét lên: “Anh biến đi.”
Ngoài cửa không còn tiếng động nữa.
Tiếng hét này như mở ra cánh cửa đau thương, cô bắt đầu gào khóc.
Một lúc lâu sau cô mới nín khóc, xốc chăn xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt trước sau đó mới ra mở cửa.
Lục Vân Phong vẫn đứng ngoài cửa đợi cô.
Mắt Lục Vân Đàn còn đỏ hoe, hơi sưng lên, trên người mặc áo ngủ, đầu tóc bù xù, mở cửa xong cô cũng không nói lời nào, chỉ đứng ủ rũ như khúc gỗ ngâm nước.
Lục Vân Phong nhíu mày: “Em sao thế?”
Mắt Lục Vân Đàn lại bắt đầu chua xót, cô nghiến chặt răng, nhịn cảm giác muốn khóc lại: “Lương Vân Tiên muốn di cư sang Mỹ.”
Lục Vân Phong: “Liên quan gì đến em cơ chứ?”

Lục Vân Đàn trừng mắt nhìn anh mình: “Nếu anh muốn nói mát thì mau biến đi, em không muốn nghe.”
Lục Vân Phong bất đắc dĩ thở dài: “Ý của anh là sau này cậu ta ra sao thì có liên quan gì đến em, sau này em thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta. Chẳng có làm bạn bè cả đời đâu, chia ly là trạng thái bình thường của đời người, em phải làm quen với điều đó.”
Lục Vân Đàn lại sụt sịt, cúi đầu im lặng rồi nói: “Cậu ấy không nói với em là cậu ấy muốn di cư nhưng cậu ấy lại nói với người khác. Cậu ấy còn xin nghỉ dài nữa, gần hai tháng không đến trường, em gửi bao nhiêu tin nhắn cho cậu ấy, hỏi sao cậu ấy không đi học cậu ấy cũng không trả lời em. Em còn biết lý do cậu ấy không đi học là vì làm thủ tục di cư từ trong miệng người khác.” Nói rồi cô lại khóc, ấm ức như thủy triều tràn khắp cõi lòng: “Em cảm thấy cậu ấy vốn chẳng coi em là bạn tốt, cậu ấy không nói chuyện này với em, kể cả là tạm biệt em trước, cậu ấy cũng không muốn.”
Lục Vân Phong hỏi một câu: “Em nghe ai bảo cậu ta muốn di cư?”
Lục Vân Đàn: “Người bạn lớn lên từ bé với cậu ấy.”
Lục Vân Phong cười lạnh: “Người bạn kia nhanh mồm nhanh miệng đấy, chuyện gì cũng nói ra ngoài.”
Lục Vân Đàn cảm thấy hình như anh trai mình hiểu lầm rồi nên mới giải thích thay Chu Lạc Trần một câu: “Không phải cậu ấy chủ động nói, em chủ động hỏi cậu ấy mà.” Cô còn nói: “Vừa nãy Lương Vân Tiên gửi tin nhắn cho em bảo tuần sau cậu ấy về trường, chỉ có mấy chữ đó chứ không giải thích gì khác.”
Nói xong cô nhìn anh mình đầy trông mong, hy vọng anh cô có thể đưa ra quan điểm bất đồng để cô biết mình suy nghĩ nhiều, dù cho không có quan điểm bất đồng cũng không sao, an ủi cô một chút là tốt rồi.
Lục Vân Phong hiểu ánh mắt của em gái nhưng anh ấy chỉ có thể nhẫn tâm nói: “Em là gì của người ta? Sao người ta phải giải thích với em nhiều như thế? Nếu như cậu ta thực sự muốn di cư thì đối với cậu ta mà nói, sớm muộn gì em cũng thành người xa lạ chẳng liên quan, nửa đời sau không cần liên lạc lại, vì thế sao cậu ta phải báo cáo mọi chuyện với em? Em là cái thá gì?”
Mắt Lục Vân Đàn lại chua xót, trong lòng khó chịu như một cái gai chọc thẳng vào tim, không nhổ ra được nhưng lại tạo cảm giác đau đớn không thể phớt lờ.
Nhưng cô không cãi lại lời anh trai như lần trước nữa.
Cô bắt đầu cảm thấy anh trai mình nói đúng.
Có lẽ đối với Lương Vân Tiên mà nói, cô chỉ là người bạn bình thường mà thôi, trước khi chia tay tạm biệt qua loa là được rồi, không cần phải giải thích với cô nhiều như thế, dù sao sau này cũng không liên lạc lại nữa.
Sau khi về phòng, cô nhặt điện thoại dưới đất lên, bấy giờ cô mới phát hiện ra màn hình đã vỡ, vết nứt ngoằn ngoèo chạy dọc màn hình tạo thành hình chữ nhân.
Màn hình đen kịt đột nhiên sáng lên, cô thấy Lục Vân Đàn lại gửi cho cô một tin nhắn: [Khoảng thứ tư tớ về, có cần tớ mang gì về trường không?]

Trường THPT số 2 thực hiện quản lý bán quân sự, học sinh nội trú vào cổng trường như vào biển sâu, từ đó trở đi, thế giới màu mè bên ngoài chỉ là người qua đường nên người có thể từ trong khu nội trú ra khỏi cổng trường ngang với từ nội địa đi Hồng Kông, phải gánh vác trách nhiệm gian khổ là mua đồ hộ cho bạn bè.
Trong đó “vật phẩm mua hộ” hot nhất không gì ngoài ba thứ: Trà sữa làm tại chỗ, gà rán mới ra lò, bánh đậu đỏ tươi mới.
Nếu là trước kia, Lục Vân Đàn sẽ không hề khách sáo mà liệt kê cho anh danh sách mua sắm thật dài nhưng bây giờ, cô đột nhiên thấy rõ quan hệ giữa mình và Lương Vân Tiên có vẻ không tốt như trong tưởng tượng của cô.
Bạn bè bình thường mà thôi, người ta khách sáo với mày, mày không thể không khách sáo với người ta, nếu không thì là được voi đòi tiên.
Cuối cùng, cô trả lời lại: [Không cần đâu, cảm ơn nhé.]
Sau đó tắt điện thoại đi.
Màn hình vỡ cô cũng không đi đổi, cứ dùng tạm như thế đi, chẳng sao cả.
...
Chiều chủ nhật quay lại trường, lão Kim yêu cầu bốn giờ vào lớp, ban đầu Lục Vân Đàn và Lý Hàng, còn có Lý Nguyệt Dao đã hẹn nhau hai giờ tới lớp tự học nhưng đến hai giờ rồi mà cô vẫn còn nằm trên giường.
Cô mất đi động lực học tập, mục tiêu thi vào top 365 của khối cũng hóa thành hư ảo.
Người khuyến khích cô học tập phải đi làm người Mỹ, cống hiến cho nước Mỹ rồi, cô nghe lời anh làm gì nữa.
Hứ, cô không thèm nghe lời người Mỹ, lời người Mỹ nói đều là giả, gì mà “thanh niên mạnh thì đất nước mạnh”, gì mà “tiếp nối người trước, mở lối cho người sau”, còn cả “học tập kỹ thuật tiên tiến của phương Tây để chống lại phương Tây” nữa, tất cả đều là giả dối! Lừa đảo! Dối trá vô cùng! Cuối cùng không phải vẫn muốn đi làm người Mỹ sao!
Hơn nữa chắc chắn anh cũng không thật lòng thật dạ cổ vũ cô học tập, chỉ là quan tâm bình thường, cổ vũ bình thường giữa những người bạn bình thường, nói đãi bôi vậy thôi, hà cớ gì cô lại xem là thật?
Hơn nữa học mệt bỏ xừ, ăn không ngon, ngủ không yên, ngày nào cũng phải lo lắng thành tích, chẳng vui vẻ chút nào, chắc chắn anh đang đẩy cô vào hố lửa, không thể yên tâm với lòng tốt của người Mỹ! Cô không mắc mưu, bị lừa đâu!
Nhưng thực ra nằm trên giường cũng không có việc gì làm, điện thoại tắt máy, tiểu thuyết không buồn đọc, máy tính bảng hết pin không muốn sạc, cô cứ nằm không không làm gì cho đến tận ba rưỡi mới chậm chạp đứng dậy, lề mề thay đồng phục mùa đông rồi lại lề mề sắp xếp cặp sách hiếm lắm mới mang về nhà một lần, gần bốn giờ, cô cưỡi xe đạp điện xuất phát tới trường.

Lúc đến trường cũng gần bốn rưỡi rồi nhưng cô cũng chẳng sốt ruột, dù sao cũng là học sinh cá biệt có tiếng, kể cả đến muộn cũng chẳng sao cả.
Mọi chuyện đến thế mà thôi.
Cô còn về phòng ngủ một chuyến, sắp xếp lại hành lý mang đến trường rồi mới đeo cặp sách, không chút do dự đi về khu dạy học.
So với lớp mười và lớp mười một mà nói, khu dạy học lớp mười hai cực kỳ yên tĩnh, cửa lớn chỉ mở một khe nhỏ, bước vào trong là cung điện tri thức.
Một bóng dáng cao ráo đứng trước cửa cung điện.
Lục Vân Đàn đột nhiên dừng bước, ngây ngốc nhìn Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên cũng mặc đồng phục mùa đông... Áo khoác ngoài màu xanh nhạt, quần thể dục xanh đậm... Một bộ đồng phục bình thường không có gì nổi bật, thậm chí có thể nói là quê mùa nhưng anh mặc lên lại có cảm giác đẹp trai, tao nhã.
Lương Vân Tiên rảo bước về phía Lục Vân Đàn.
Lục Vân Đàn đứng yên, hai tay đút túi, mặt lạnh tanh nhìn anh.
Lương Vân Tiên tới trước mặt Lục Vân Đàn, đưa đồ trong tay cho cô: “Mang cho cậu đấy.” Anh còn không nhịn được nói một câu: “Trà sữa, có cả bánh đậu đỏ nữa, tớ còn định mua gà rán nhưng không đủ thời gian.”
Đáng lẽ anh xuất viện vào hôm thứ ba nhưng tin nhắn của cô khiến anh bất an.
Thực ra trước khi gửi tin nhắn cho cô, anh cũng đã chuẩn bị tốt để nghe cô chửi ầm lên nhưng nào ngờ cô không những không nổi cáu với anh, mà còn đáp lại bằng một tin nhắn tràn đầy khách sáo và xa cách, khiến anh không biết phải làm sao... Đàn nữ hiệp mà anh quen biết chắc chắn sẽ không nói chuyện với anh như thế.
Sau đó anh gửi tin nhắn, cô không trả lời, gọi điện thì điện thoại tắt máy.
Anh rất sốt ruột nên xuất viện trước, đến trường trước bốn giờ chiều.
Không ngờ cô lại đến muộn.
Đợi gần một tiếng mới đợi được cô.
Lúc đưa đồ, anh cũng cẩn thận từng li từng tí.
Lục Vân Đàn không nhận đồ anh đưa tới, trong lòng cô bùng lên lửa giận rất lớn: Biến mất hai tháng trời, không giải thích một câu nào, rồi lại quay về như không có việc gì? Kể cả không xem cô là bạn thì cũng nên giải thích một câu chứ?

Cô nghiến răng, cố kiềm chế lửa giận: “Sao cậu lại xin nghỉ?”
Lương Vân Tiên chỉ có thể trả lời: “Trong nhà xảy ra chút việc.”
Hừ.
Việc lớn bằng trời.
Sắp di cư rồi, sắp đi Mỹ nhưng mà còn không nói.
Cũng không coi tớ ra gì, lại còn giả mù sa mưa mà tặng đồ? Coi tớ là đồ ngốc à?
Lục Vân Đàn hít sâu một hơi, ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi: “Nghe nói cậu sắp di cư, đi làm người Mỹ hả?”
Hô hấp của Lương Vân Tiên nghẹn lại, anh như bị sét đánh.
Đến nay anh vẫn chưa có đủ dũng khí tạm biệt cô bởi vì lần tạm biệt này rất có thể sẽ là vĩnh biệt.
Cô bất ngờ chất vấn như một bàn tay đột nhiên nhấn máy tăng tốc, không nói lời nào đẩy anh rời đi khi chưa kịp chuẩn bị.
Lương Vân Tiên im lặng khiến Lục Vân Đàn không nén giận được nữa: “Cậu nói gì đi! Bị câm à?”
Cổ họng Lương Vân Tiên nghẹn ứ lại, muốn nói lại thôi mấy lần, cuối cùng gian nan mở miệng: “Tớ, tớ muốn đi du học.” Anh siết chặt hai tay rồi lại bất giác buông lỏng, sau đó lại nắm chặt lại. Anh cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt cô: “Trường học còn chưa xin phép xong nên mới chưa nói cho cậu biết.”
Dối trá! Lại lừa người!
Bảo Chu Lạc Trần là đi di cư nhưng lại bảo tớ là du học?
Nói thật với tớ một câu khó đến thế sao?
Hơn nữa kể cả là đi du học thì sao không thể nói trước với tớ? Tại sao hai tháng trời không trả lời tin nhắn?
Xem tớ như đồ hạ đẳng à.
Lục Vân Đàn đột nhiên đỏ mắt, túm lấy cái túi anh đưa tới rồi ném ra xa: “Cút đi! Người Mỹ đáng ghét!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.