Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 45: Chương 45




Ngày 20 tháng 9, nhà trường công bố danh sách đi tiếp trong trận đấu bóng rổ. Ngoài dự đoán của mọi người, số cầu thủ được đi tiếp không phải mười hai mà là mười ba.
“Nếu đây là xã hội phương Tây thì dù thế nào đi chăng nữa, ban tổ chức cũng sẽ bị mắng cho mà xem.” Tới Tây Dương – tay sai bên trái lên tiếng.
Bây giờ là lúc kết thúc tiết học thứ hai. Dưới sự chỉ huy của bang chủ Đàn, mọi người trong bang hội Thanh Vân đang đứng ở hành lang ngoài cửa lớp, đồng thời thảo luận về danh sách đi tiếp vừa được công bố một cách nghiêm túc.
Bọn họ chỉ thấy bang chủ Đàn đút hai tay vào túi. Dù trời đã sang thu nhưng cô vẫn mặc bộ đồng phục học sinh mùa hè mát mẻ, giẫm một chân trên nền đá dưới lan can và lắng nghe mọi người trong bang hội bàn luận với vẻ mặt nghiêm nghị.
Lý Hàng – tay sai bên phải nhiệt tình bày tỏ quan điểm cá nhân: “Hộ pháp Lương cùng với năm người thuộc nhóm Triệu Khôn đều đã được đi tiếp cả rồi, cộng thêm bảy người trong đội bóng cấp trường đã được đi tiếp trước đó thì vừa đủ mười hai người. Bây giờ lại thêm một người nữa, vẫn là thành viên trong đội bóng của trường luôn á. Xem ra ý đồ chống lưng của các giáo viên khoa thể dục vẫn còn bất diệt lắm.”
Tới Tây Dương giải thích thêm: “Người được gia nhập thêm là cầu thủ số 7 kia đó. Chính là cái người ghi được hai điểm cuối cùng kia á. Lý do được đội trưởng đội thể thao đưa ra là cậu ta có ý chí kiên cường và tinh thần thể thao, không chịu thua. Nhưng chỉ cần mọi người đến xem trận đấu thì đều biết rằng, rõ ràng quả bóng cuối cùng đó là do Hộ pháp Lương của chúng ta tặng cho cậu ta, để việc thua trận của bọn họ dễ coi hơn một chút cơ mà? Nếu không thì điểm của đội họ sẽ không đạt được hai mươi đâu.”
Lý Nguyệt Dao - người nhậm chức quân sư đã lâu cũng tham gia vào cuộc thảo luận căng thẳng mà sôi nổi này: “Bây giờ nói về điều này cũng vô ích thôi. Điều chúng ta nên lo nghĩ chính là việc tiếp theo kia kìa. Số lượng cầu thủ vào sân cuối cùng vẫn chỉ là mười hai thôi. Nói cách khác, trong số mười ba người này, chắc chắn sẽ có một thành viên bị loại cuối cùng.”
Tới Tây Dương: “Đội trưởng đội thể dục còn bảo rằng, số người bị loại bỏ cuối cùng sẽ được xác định trong quá trình huấn luyện tiếp theo.”
Lý Hàng: “Điều này có nghĩa là, ai biểu hiện kém cỏi trong quá trình huấn luyện sẽ bị đào thải thôi.”
Lý Nguyệt Dao: “Chi bằng cứ nói rằng, ai không làm hài lòng huấn luyện viên thì sẽ bị khai trừ luôn.”
Tới Tây Dương lộ vẻ trịnh trọng, cất tiếng một cách do dự và âu lo: “Chắc là Hộ pháp Lương của chúng ta sẽ không...”
Lời còn chưa dứt thì cậu ấy đã bị bang chủ Đàn cắt ngang: “Đương nhiên là không!”
Lúc nãy Lục Vân Đàn vẫn luôn im lặng, cuối cùng bây giờ cũng lên tiếng, lại chỉ thốt ra bốn chữ mà thôi. Tới Tây Dương – tay sai bên trái không khỏi cảm khái một câu: “Bang chủ à, đúng là hôm nay cậu tiếc chữ như vàng vậy á.”
Lý Hàng quả quyết nịnh bợ cô, tranh thủ để sớm được thăng chức: “Những người làm nên việc lớn trong thiên hạ đều kiệm lời cơ mà!”
Không chịu yếu thế, Tới Tây Dương bèn nói: “Hạ thần cảm thấy, người càng ngày càng có phong độ của một vị tướng quân đó ạ!”
Lục Vân Đàn im lặng một lát: “Ừm, tớ đang bị nhiệt miệng nên nói nhiều quá sẽ đau họng thôi.”
Tới Tây Dương: “...”
Lý Hàng: “...”
Quân sư Lý là người rất nguyên tắc, kiên quyết không tham gia vào các cuộc đấu tranh nội bộ mà chỉ một mực bàn luận việc chính: “Sự việc mờ ám hãy còn tiếp diễn, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Lục Vân Đàn nhíu mày, vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Haiz, tớ cũng không biết nữa.”
Tới Tây Dương bèn nhìn về phía quân sư với vẻ mặt khiển trách: “Quân sư Lý à, câu hỏi của cậu thực sự âm hiểm quá đi mất. Bang hội Thanh Vân của chúng ta chỉ có năm người nhưng lại xài chung một bộ não thôi. Bây giờ chúng ta lại không có bộ não đó ở đây, làm sao chúng ta có thể giải quyết được vấn đề khó nhằn này chứ?”
Lý Nguyệt Dao ngơ ngác: “Không có não? Sao lại không có não hả? Chẳng phải chúng ta có tận bốn người luôn sao? Dù gì cũng là bốn phần năm rồi cơ mà?”

Lý Hàng thở dài: “Quân sư à, chúng ta không thể tự cao tự đại được đâu.”
Lục Vân Đàn cũng thở dài, giơ tay phải ra rồi hướng ngón trỏ lên trên, tỏ vẻ hết sức khổ sở: “Bộ não duy nhất đang ở trên lầu mất rồi.”
Tới Tây Dương bèn giải thích một cách tỉ mỉ: “Ở lớp 12-9 á.”
Lý Hàng lại giảng giải cụ thể hơn nữa: “Vị trí ở giữa hàng thứ ba của phòng học, nơi không bị giới hạn bởi chiều cao và cũng là vị trí dành riêng cho học sinh lớp hạng nhất á.”
Lý Nguyệt Dao: “...”
Cô ấy hiểu rằng: Cách tính số lượng bộ não trong bang hội Thanh Vân không được tính theo công thức “1/5*5” mà là “1+0*4”.
Lý Nguyệt Dao đột nhiên cảm thấy: Hộ pháp Lương thật là vất vả, mỗi ngày đều phải một thân một mình dẫn dắt bốn người.
Tiếng chuông vào lớp du dương thình lình vang lên. Vì không có bộ não nên mọi người trong bang hội Thanh Vân do bang chủ Đàn cầm đầu đành phải quay trở lại lớp học để tiến hành công cuộc nghiên cứu học thuật vĩ đại về bộ môn vật lý.
Sau khi hết tiết vật lý thứ ba là thời gian quy định cho bài tập thể dục. Lục Vân Đàn lại trốn tập thể dục một lần nữa, chuẩn bị hỏi người thông minh duy nhất trong bang hội một cách đàng hoàng là bây giờ bọn họ cần phải làm gì.
Tuy nhiên, thay vì “bộ não” kia, cô lại thấy một sao đỏ xa lạ đến đây để kiểm tra tiết tập thể dục.
Nam sinh đeo kính gọng đen kia mở cửa trước của phòng học 12-2, nhìn chằm chằm vào học sinh duy nhất đang ở lại trong lớp: “Cậu có giấy xin phép nghỉ không?”
Lục Vân Đàn ngây người: “Cậu là ai?”
Chàng trai đeo kính: “Sao đỏ trong tiết thể dục.”
Lục Vân Đàn trợn tròn hai mắt: “Không phải Lương Vân Tiên là sao đỏ hả? Sao lại biến thành cậu rồi?”
Nam sinh đeo kính: “Cậu ấy xin phép nghỉ rồi nên giáo viên chủ nhiệm đã sắp xếp cho tôi thay thế cậu ấy một ngày.”
Xin nghỉ?
Lục Vân Đàn cực kỳ kinh ngạc, không ngừng chất vấn: “Tại sao cậu ấy lại xin nghỉ phép? Cậu ấy xin nghỉ khi nào thế?”
Chàng trai đeo kính: “Tôi không biết.” Cậu ta vừa nhớ lại vừa trả lời: “Sau tiết học đầu tiên, mẹ cậu ấy đã đến trường một chuyến, sau đó Vân Tiên đã đi cùng mẹ mình luôn rồi.”
Lục Vân Đàn: “À...”
Nam sinh đeo kính kia lại hỏi: “Rốt cuộc là cậu có giấy xin phép nghỉ không?”
Lục Vân Đàn: “...”
Tất nhiên là cô không thể có nó được rồi.

“Ừm thì… Cậu có thể châm chước một lần được không?” Bang chủ Đàn cố gắng cò kè mặc cả với anh bạn này: “Lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa đâu, chỉ lần này thôi.”
Tuy nhiên, chàng trai đeo kính không hề khoan dung chút nào. Cậu ta giơ sổ và nhấc bút lên: “Không có chứ gì? Cậu tên gì?”
Lục Vân Đàn: “...”
Đột nhiên cô lại thấy nhớ đồ mọt sách quá đi.
Nam sinh đeo kính: “Cậu nói mau lên. Tôi còn phải kiểm tra lớp tiếp theo nữa đấy.”
Vì hết cách nên bang chủ Đàn đành phải khai báo tên họ của mình: “Lục Vân Đàn.”
Nam sinh đeo kính ghi chín chữ “Lớp 12-2, Lục Vân Đàn, trốn tiết không lý do” vào sổ tay rồi bước đi một cách tự nhiên và dứt khoát.
Nếu không có gì bất ngờ thì sắp tới, lão Kim nhất định sẽ nói chuyện với cô sớm thôi. Nhưng Lục Vân Đàn cũng chẳng bận tâm cho lắm. Dù sao cô cũng là một phần tử từng trải bị tụt lại phía sau cơ mà, việc bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi làm công tác tư tưởng để dạy bảo đã là chuyện thường tình như cơm bữa rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn biết tại sao Lương Vân Tiên lại đột nhiên xin nghỉ phép thôi.
Âm nhạc trên sân thể dục đột nhiên dừng lại, báo hiệu bài tập chạy sắp kết thúc và số lượng lớn học sinh sắp trở lại phòng học. Lục Vân Đàn nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong cặp ra, lúc này cô mới trông thấy tin nhắn WeChat mà Lương Vân Tiên đã gửi cho cô hơn một tiếng trước: [Tớ xin nghỉ phép rồi, hôm nay cậu đừng trốn tập thể dục nhé.]
Lục Vân Đàn giấu điện thoại di động vào hộc bàn, dùng cả hai tay để gõ chữ nhanh như chớp: [Sao cậu lại xin nghỉ thế?]
Lương Vân Tiên trả lời cực nhanh: [Trong nhà có chút chuyện nhưng không nghiêm trọng đâu. Cậu mau cất điện thoại di động đi.]
Lục Vân Đàn khá phản nghịch nên không chịu cất đi, thậm chí còn cự nự: [Cậu quản nhiều quá đấy.]
Lương Vân Tiên: [Hay là cậu vẫn muốn bị tịch thu chiếc điện thoại di động thứ năm hửm?]
Lục Vân Đàn: […]
Hừ!
Dù không phục nhưng cô không thể không cúi đầu trước hiện thực, thế là Lục Vân Đàn vừa thở hồng hộc vừa nhét chiếc điện thoại vào ngăn kép trong cặp sách.
Trong hành lang bệnh viện, Lương Vân Tiên đang ngồi trên chiếc ghế nghỉ ngơi màu xanh ở khu vực chờ khám bệnh. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trong vài phút nhưng không nhận được tin nhắn hồi âm nào nữa. Song, anh vẫn chưa chắc chắn là rốt cuộc cô đã cất điện thoại di động theo yêu cầu của mình hay là điện thoại lại bị tịch thu nữa rồi.
“Vân Tiên.”
Anh ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía đông của hành lang, hướng về phía mẹ mình.

Tống Từ đang xách một chiếc túi da trên cổ tay trái và cầm một chiếc điện thoại di động, còn tay phải thì ôm một xấp danh sách kiểm tra dày cộm cùng với hóa đơn nộp chi phí các hạng mục.
Bà ấy bước nhanh đến chỗ con trai mình: “Mẹ nộp phí xong rồi, chúng ta đi khám thôi.”
Lương Vân Tiên vừa khẽ thở dài vừa đứng dậy khỏi ghế.
Bởi vì khối u không thể loại trừ tận gốc bằng phẫu thuật nên anh chỉ có thể tạm thời áp dụng phương pháp điều trị thận trọng mà thôi. Dẫu vậy, điều này cũng không thể đảm bảo rằng khối u nọ trong hộp sọ sẽ không chuyển biến xấu đi hoặc to lên, bọn họ cũng chẳng thể cam đoan chức năng của các bộ phận khác trong cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng bởi bệnh tình.
Vậy nên cứ cách một khoảng thời gian, Lương Vân Tiên lại phải đi khám sức khỏe định kỳ một lần để theo dõi tình hình phát triển của khối u kia.
Vào khoảnh khắc Lương Vân Tiên đứng dậy, Tống Từ phải ngẩng đầu để nhìn con trai mình, đồng thời khá bất ngờ: “Mới một tháng không gặp mà sao mẹ cảm thấy con lại cao lên rồi nhỉ?”
Bà ấy vẫn luôn đi công tác ở nơi khác từ cuối tháng tám, thực ra công việc vẫn chưa hoàn thành nhưng việc kiểm tra của con trai không thể trì hoãn được, do đó Tống Từ đã vội vã quay về từ vùng khác ngay trong đêm. Sau khi xuống máy bay, bà ấy không hề nghỉ ngơi mà đã lập tức tới trường, xin nghỉ phép cho con trai rồi đưa anh đến bệnh viện để khám bệnh.
Tống Từ vừa đi vừa hỏi han: “Bây giờ con cao bao nhiêu? Được 1 mét 88 chưa?”
Lương Vân Tiên cũng chẳng mấy quan tâm đ ến chiều cao của mình: “Con không biết nữa.”
Tống Từ thở dài: “Lát nữa con hãy đo thử luôn đi, cao quá cũng không tốt vì chẳng dễ kiếm vợ đâu. Chắc là Lục Vân Đàn không chê con cao quá đâu nhỉ?”
Lương Vân Tiên: “...”
Tống Từ: “Nhưng mà anh trai của con bé cũng khá cao nên chắc hẳn Vân Đàn cũng ưng thôi.”
Lương Vân Tiên: “Ba của cậu ấy cao lắm ạ.”
Tống Từ: “Con đã gặp ba của Vân Đàn rồi à?”
Lương Vân Tiên: “Vâng, mấy ngày trước ông ấy đã đến trường.”
Tống Từ: “Thế nào? Người đó ra sao?”
Lương Vân Tiên: “Tốt lắm ạ.”
Tống Từ: “Ý mẹ muốn hỏi là ông ấy cảm thấy con thế nào cơ!”
Lương Vân Tiên: “...”
Tống Từ lại bảo: “Con thấy người ta tốt thì cũng chẳng quan trọng đâu, chủ yếu là người ta cũng phải thấy con phù hợp nữa. Bằng không, con có thể làm gì nếu người ta không cho phép Lục Vân Đàn làm bạn tốt với con chứ? Người ta dạy võ thuật đấy, con không đánh thắng được đâu.”
Lương Vân Tiên: “...”
Đâu chỉ là không đánh thắng được.
Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Chúng ta nói chuyện khác đi ạ.”
Tống Từ nở nụ cười: “Có phải mẹ đã chọc trúng chỗ đau của con rồi không?”
Lương Vân Tiên: “...”

Tống Từ: “Không sao đâu, bị đòn thêm mấy trận nữa sẽ quen thôi.”
Lương Vân Tiên dở khóc dở cười: “Con có phải là con ruột của mẹ không vậy ạ?”
Tống Từ khẽ thở dài: “Mẹ cũng không chắc lắm đâu. Mẹ vẫn luôn hoài nghi con là con ruột của Chương Đồng đấy.”
Lương Vân Tiên hơi bất đắc dĩ: “Mẹ nhắc tới người kia làm gì thế? Mọi chuyện đều đã qua cả rồi.”
Tống Từ: “Nhưng mẹ không thể nào vượt qua được.”
Hô hấp của Lương Vân Tiên ngưng trệ, để rồi bỗng dưng cảm thấy đau lòng cho mẹ mình.
“Mẹ yên tâm đi, con chắc chắn là con ruột của mẹ mà.” Anh nói với mẹ mình: “Bà Tống Từ là người tốt nhất trên thế giới.”
Tống Từ bị con trai chọc cười: “Vậy rốt cuộc mẹ đẹp hay là Lục Vân Đàn đẹp hơn?”
Lương Vân Tiên: “Mẹ ạ.”
Tống Từ vô cùng ngạc nhiên: “Con không sợ con bé biết sao?”
Lương Vân Tiên lại nghiêm túc dặn dò bà ấy: “Chỉ cần mẹ không nói thì cậu ấy sẽ không biết đâu ạ.”
Tống Từ: “...”
Điều này khác gì việc hiển thị “chỉ mình tôi” trong vòng bạn bè đâu chứ?
Bà ấy lại thở dài: “Con trai lớn rồi sẽ không nghe lời mẹ nữa.”
Lúc này, điện thoại của Tống Từ chợt rung lên một chốc, bà ấy giơ tay trái lên thì thấy: “Ba con gửi tin nhắn tới.”
Bước chân của Lương Vân Tiên khựng lại.
Tống Từ mím môi: “Ba con đã đến Houston và hẹn gặp vị bác sĩ kia rồi, đồng thời sẽ đưa trường hợp bệnh tình của con cho bác sĩ xem. Nếu ông ấy đồng ý tiếp nhận con thì chúng ta sẽ xin visa ngay tức khắc. Nếu không thể xin được visa y tế* thì chỉ có thể xin visa nhập cư thôi. Ba con cũng được xem là người thành đạt trong lĩnh vực nghệ thuật nên việc xin visa nhập cư sẽ dễ dàng hơn đôi chút. Đến lúc đó... Có thể con sẽ không thể quay về Trung Quốc trong khoảng thời gian rất dài đấy.”
*Visa y tế: Là một thị thực được cấp cho bệnh nhân muốn đến nước ngoài vì các mục đích y tế (bao gồm kiểm tra y tế đầy đủ).
Cũng không thể nhìn thấy cô gái con thích.
Cổ họng của Lương Vân Tiên nghẹn lại, nắm đấm buông thõng bên hông lúc thì thả lỏng, lúc thì siết chặt, hết chặt rồi lại lỏng. Có rất nhiều điều anh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ có thể đáp lại một câu: “Con biết rồi ạ.”
Rất có thể anh sẽ chết ở nơi đất khách quê người, suốt cả đời cũng chẳng bao giờ gặp lại cô nữa. Vậy nên ngoài một câu “con biết rồi ạ” đơn giản, Lương Vân Tiên còn có thể nói gì nữa đây?
Tống Từ cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của con trai mình một cách rõ ràng nên cũng chẳng nói thêm về vấn đề này nữa. Bà ấy bèn chuyển chủ đề ngay: “Đúng rồi, trong lúc đi công tác, mẹ đã quên mang theo chiếc điện thoại di động dùng để liên lạc với giáo viên của con rồi. Lúc nãy, cuộc gặp với giáo viên chủ nhiệm của con cũng hơi gấp gáp, mẹ vội đưa con đến bệnh viện kiểm tra nên cũng chưa kịp hỏi thăm tình hình gần đây của con. Dạo này con không có chuyện gì ở trường đấy chứ?”
Bà ấy có ba chiếc điện thoại di động, một chiếc dành cho công việc, một chiếc dùng trong cuộc sống sinh hoạt, còn một chiếc chuyên dùng để liên lạc với giáo viên ở trường của con trai mình.
Trong chuyến công tác lần trước, Tống Từ đã quên mang theo chiếc điện thoại di động chuyên dùng để liên lạc với giáo viên.
Lương Vân Tiên trả lời mà không hề thay đổi sắc mặt: “Không có gì đâu ạ. Mọi thứ đều rất ổn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.