Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 49:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh báo: Ngọt chết người, Lạc đã chìm trong bể mật đường này, mọi người nhảy xuống với Lạc cho dzuiii 
Từ sau khi quyết định hát song ca trong buổi lễ thành lập trường, lịch làm việc hàng ngày của Hướng Vi đã từ “ăn cơm – ngủ – làm bài tập” trở thành “ăn cơm – ngủ – đến nhà Giang Thành làm bài tập”. Yêu cầu này do Giang Thành đưa ra, nói cho hay là cần tập luyện trước buổi diễn. Nhưng đến đêm trước ngày thành lập trường, bọn họ vẫn chưa tập luyện được một lần nào.
“Mai phải biểu diễn rồi, hay là chúng ta tập thử một lần đi?” Hướng Vi hỏi.
Giang Thành gấp sách trong tay lại: “Được.” Nói xong, anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm nhạc trên mạng.
Trong phòng khách lập tức ngập tràn tiếng nhạc của bài hát “Hôm nay em phải gả cho anh”.
Hướng Vi vội vàng đứng dậy, trên tay cầm lời bài hát đã được chuẩn bị trước, trong lòng có chút lo lắng. Thực ra cô cũng đã học thuộc lời bài hát, tuy nhiên, cô vẫn lo lắng sẽ quên lời nên vẫn cẩn thận chép lại lời bài hát cầm theo người.
Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn mà.
Giang Thành thấy Hướng Vi lo lắng như vậy, anh cong môi cười, dịu dàng nói: “Em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em đâu.”
Hướng Vi: “……” Hoàn toàn không hề có cảm giác an ủi.
Ai ghét bỏ ai còn chưa biết đâu nhé.
“Em chính là người đã từng có giải trong cuộc thi ca hát ở trường đấy.” Hướng Vi không chịu thua.
“À.” Giang Thành nhấn nút tạm dừng nhạc, nhẹ nhàng cười: “Chúng ta từ cấp 2 đã cùng trường, làm sao anh lại không biết em có tham gia cuộc thi ca hát nào của trường nhỉ?”
Hướng Vi bị anh hỏi, có chút chột dạ nói: “Chúng ta khi đó chưa có quen, anh không biết cũng bình thường mà.”
“Không bình thường.” Giang Thành nhìn cô, cười nhẹ: “Dù sao thì anh cũng đã có tâm tư không đơn thuần với em từ hồi năm nhất sơ trung…”
“…” Hướng Vi cảm thấy thật cạn lời: “Ai, ai nói là chuyện hồi sơ trung chứ…”
“Không phải sơ trung?” Giang Thành dừng lại nửa giây, sau đó hỏi tiếp: “Thế là chuyện hồi tiểu học hay mẫu giáo?”
“…. Mẫu giáo.” Hướng Vi yếu đuối đáp.
Giang Thành tỏ vẻ hiểu chuyện, nhìn Hướng Vi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười, sau đó lại hỏi: “Giải thưởng gì?”
Hướng Vi không cam tâm tình nguyện trả lời: “Thưởng tham dự…”
“Ồ…” Giang Thành gật gù tỏ vẻ đã hiểu: “Bạn gái của anh thật là lợi hại quá.”
Hướng Vi: “……”
Cô nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện đó… chúng ta tập hát đi.”
Giang Thành cực kỳ vui vẻ ngắm nhìn bạn gái nhà mình bối rối một lúc, mới gật đầu nói: “Được.”
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên. Đoạn đầu tiên là giọng nam hát.
Hướng Vi chờ mong nhìn Giang Thành, giọng nói của anh ấy dễ nghe như vậy, ca hát chắc chắn rất hay nhỉ?
Giang Thành hơi cúi đầu lén cười, sau đó mới bắt đầu hát.
“Ngày xuân ấm áp, những bông hoa nở xua tan đi mùa đông ảm đạm, cơn gió nhẹ thổi tới mang theo hơi thở lãng mạn, mỗi một lời của bài hát tình ca bỗng nhiên tràn đầy ý nghĩa, vào giây phút ấy, bỗng nhiên anh nhìn thấy em…”
Hát xong câu cuối cùng, anh ngẩng đầu nhìn Hướng Vi, vừa kịp lúc hát câu “bỗng nhiên anh nhìn thấy em”.
Trong giây phút Giang Thành mở miệng, Hướng Vi đã hoàn toàn cảm phục, hai mắt hình trái tim, trong đầu đều là…
A a a a a!
Giọng hát này cũng quá hay rồi!!!!
Hướng Vi trong vô thức đưa hai tay chống cằm, trái tim thiếu nữ đã sớm run rẩy tám trăm lần, đến khi ánh mắt tràn đầy tình cảm của Giang Thành nhìn lại mà không hề báo trước, cả người cô đang tràn ngập bộ dạng mê muội say đắm.
“Đến lượt em kìa.” Giang Thành dịu dàng nhắc, khóe miệng còn tràn đầy ý cười, tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với phản ứng của cô bạn gái nhỏ.
Hướng Vi còn đang đắm chìm trong bộ dạng mê trai, nghe vậy thì ngẩn người một lúc mới ngơ ngác đáp: “A? À, vâng…”
Mở lời bài hát, nhạc đệm đã đến phần song ca.
“…”
Hướng Vi bối rối nhìn Giang Thành: “Hay là anh hát đơn ca thôi nhé…”
“Sao lại thế?” Giang Thành hỏi.
Hướng Vi cúi đầu, cố gắng bình tĩnh lại. Mãi một lúc lâu sau, cô mới bẽn lẽn nói: “Giọng hát của anh nghe hay quá, em vừa nghe đã bủn rủn hết tay chân, không có cách nào hát song ca được.”
Bủn rủn tay chân? Trong mắt Giang Thành xuất hiện một ý tưởng xấu xa. Anh tắt nhạc đi, bỏ điện thoại lên bàn uống trà, đi lại gần rồi cúi người nói nhỏ bên tai của Hướng Vi: “Vậy, chúng ta thử một chút.”
Thử… cái gì??? Hướng Vi còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền đến tiếng hát trầm ấm cực kỳ quyến rũ của Giang Thành:
“Tiểu bảo bối của anh, gửi cho em một chút ngọt ngào, để tối nay em ngủ thật ngon…”
“……………………”
Hướng Vi không có sức chống cự với giọng hát trầm ấm này, trong lòng lại bị từ “tiểu bảo bối” kia làm ngây người, hai chân liền bủn rủn, ngã xuống sofa.
Giang Thành nhanh chóng lại gần, hai tay giữ ở hai bên tay cô, ôm cả người cô vào trong lòng. Bốn mắt nhìn nhau, môi cách môi không đầy 1cm.
Hướng Vi ngơ ngác nhìn Giang Thành, trong đầu trống rỗng. Trong lồng ngực cô, trái tim đập thình thịch không ngừng. Hai tay cứng đờ để hai bên người, toàn thân như hóa đá.
“Nhắm mắt lại.” Giang Thành nói, âm thanh có chút khô nóng.
Hướng Vi ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm mắt lại. Sau đó, giống như đưa dê vào miệng cọp, bị Giang Thành hôn.
Giang Thành càng hôn càng sâu, vừa cố gắng kiềm chế, vừa muốn hưởng thụ cảm giác này. Nhưng khi anh phát hiện, người dưới thân cũng ngây ngô vụng về hôn đáp lại, sự tự chủ giống như đã tới giới hạn, tay trong vô thức đưa về phía eo của cô ấy, nhưng nhanh chóng lấy lại lí trí, tỉnh táo lại mấy phần.
Giang Thành mở mắt ra, nhìn người trong lòng mặt đỏ bừng, cố gắng bình tĩnh hơn nửa ngày mới có thể đem sự rạo rực trong người đè xuống.
“Anh đồng ý với em.” Anh nói.
Số lượng IQ ít ỏi nào đó của Hướng Vi còn chưa kịp online, cô ngây người hỏi: “Đồng ý cái gì?”
Giang Thành: “Hát đơn ca.”
“À…” Hóa ra anh ấy đang nói về lễ kỷ niệm thành lập trường. Hướng Vi nào đó không bắt kịp được tốc độ câu chuyện, không kiềm chế được mà càu nhàu: “Anh trở mặt nhanh thật đấy?”
“Nhanh???” Giang Thành nhướng mày.
“Đúng thế!” Hướng Vi cố ý chế nhạo anh: “Một giây trước còn tràn đầy thú tính, giây tiếp theo lại ra vẻ nghiêm túc như vậy. Làm sao anh làm được như thế?”
“….” Giang Thành chăm chú nhìn cô một hồi, sau đó khẽ cong môi: “Em nói sai rồi, thú tính của anh còn chưa bộc lộ đâu.”
À?
Hả???????
Hướng Vi nghe hiểu ý của Giang Thành, vì xấu hổ nên mặt mũi đỏ bừng, cô dùng tay nhỏ đấm nhẹ vào ngực anh: “Anh, anh là đồ không đứng đắn.”
Giang Thành đem bạn gái đang hờn dỗi, xấu hổ nào đó ôm vào lòng, dịu dàng nói: “Em là bạn gái của anh, nếu anh quá đứng đắn với em thì mới chính là không bằng cầm thú.”
Hướng Vi: “…..”
Một lát sau, Giang Thành buông Hướng Vi ra, hỏi: “Em muốn nghe anh hát bài gì ở trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”
Hướng Vi ngơ ra, trong đầu tự động nhảy ra ba chữ “anh yêu em”, nhưng đang chần chừ thì bỗng nhiên nghe Nhị Hắc nói:
“Bỏ lỡ cơ hội lần này thì phải chờ cả trăm năm nữa.”
“…” Hướng Vi: Mày vừa đi đâu về đấy?
Từ hồi nãy cô với Giang Thành tập hát đã không thấy tiểu yêu tinh này đâu. Bây giờ tự dưng nhảy ra nói chuyện, làm cô giật mình.
Nhị Hắc: “Mang Nhị Phấn đi công viên ngắm sao ngắm trăng.”
Hướng Vi: “….”
Nhị Hắc: “Để cho con bé khỏi thấy mấy cảnh trẻ em không nên nhìn.”
“…….”
Hướng Vi vốn dĩ đã quên chuyện náo loạn hồi nãy, tự dưng nghe Nhị Hắc nhắc lại, mặt lại đỏ bừng lên.
Giang Thành thấy thế hơi nhíu mày, ra vẻ nghiêm túc nói: “Vi Vi, em không trong sáng.”
Hướng Vi nào đó hoàn toàn không biết bản thân vì sao lại thành không trong sáng???
“Làm sao mà em không trong sáng được?” Hướng Vi ngơ ngác.
Giang Thành: “Thế em nghĩ cái gì mà mặt đỏ như thế này?”
Hướng Vi: “……”
Cô cảm thấy cực kỳ vô tội, nhưng lại xấu hổ không dám nói là mình nhớ tới nụ hôn hồi nãy nên mới đỏ mặt, đành phải yên lặng nhận cái danh hiệu tư tưởng không trong sáng này.
Giang Thành thấy Hướng Vi phụng phịu, không nhịn được mà bật cười: “Nói đi, em muốn nghe cái gì? Hôm nay anh cho phép em không trong sáng đấy.”
“……” Quá mức oan ức rồi.
Hướng “không trong sáng” Vi đã leo lên lưng cọp nên không thể leo xuống, suy nghĩ một hồi thì cô nảy ra một ý, cười tủm tỉm nói: “Vừa quỳ vừa hát quốc ca.”
“…” Giang Thành câm nín mất 0.01 giây, sau đó cong môi cười, hỏi đầy ý tứ:”Em xác định phải quỳ?”
Hướng Vi vừa muốn gật đầu, nhưng tự nhiên thoáng thấy trong mắt anh ấy có cái gì đó không ổn, cô liền giật mình ngây người. Một lúc sau, cô mới bừng tỉnh, liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần đâu. Em chỉ nói đùa với anh thôi.”
Nguy hiểm quá, may mắn là cô phản ứng nhanh.
Nhị Hắc: “Để cậu ta quỳ, mà hông có hoa tươi, không có nhẫn, cô nhìn xem cậu ta có dám quỳ không?”
Hướng Vi: “…” Nếu như anh ấy quỳ thật, cô sẽ ngượng chết mất.
“Anh đứng hát là được rồi.” Hướng Vi cố ý nói thêm, muốn mang đề tài câu chuyện chuyển đến vấn đề ca hát.
Giang Thành thực sự cũng không có ý định quỳ, hiện tại anh chưa chắc chắn sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ấy.
Giang Thành cười nói: “Được rồi, đến buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường thì anh sẽ hát quốc ca.”
Ơ? Này này, thế này thì hình như hơi quá đà rồi. Hướng Vi luống cuống, vội vàng nói: “Hát quốc ca… hình như không thích hợp lắm? Lớp trưởng còn mong đợi anh sẽ làm lớp mình vẻ vang mà.”
Giang Thành: “Anh hát quốc ca cũng sẽ có giải thưởng mà.”
Nhìn Giang Thành mang một bộ dạng quyết tâm, Hướng Vi cảm giác mình đã trở thành tội nhân thiên cổ.
……
Bảy giờ tối ngày hôm sau, buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu.
Thẩm Hạo là MC của ngày hôm nay, nên tên các tiết mục được biểu diễn trong buổi tối nay thì cả lớp đều biết. Bài hát đơn ca của Giang Thành biểu diễn ở cuối cùng, nghe nói để kết thúc chương trình.
Nhưng không có ai biết anh ấy muốn biểu diễn bài hát gì.
Hướng Vi ngồi dưới khán đài, nghe mấy chữ “kết thúc chương trình” mà trong lòng rối bời.
“Vi Vi, Giang Thành muốn hát bài gì thế? Lại còn muốn dùng để kết thúc chương trình nữa?” Tần Khả Viện ngồi bên cạnh hỏi nhỏ.
Hướng Vi bình tĩnh một lúc, sau đó mới nói nhỏ: “Quốc ca.”
“Hả? Quốc ca?” Tần Khả Viện sợ hãi kêu lên, sau đó nhanh chóng che miệng lại, bày ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà hỏi Hướng Vi:”Thật là quốc ca à?”
“Ừ…” Hướng Vi cố gắng cười.
Tần Khả Viện bị dọa đến ngây người, im lặng một hồi lâu mới nói: “Vi Vi, bạn trai cậu dọa sợ người khác như thế mà cậu cũng để yên không quản à?”
Hướng Vi: “…” Cô cũng muốn quản mà.
Trên sân khấu, diễn văn chào mừng của hiệu trưởng vừa mới kết thúc, buổi tiệc tối chính thức bắt đầu. Tiết mục đầu tiên là biểu diễn đàn tranh độc tấu của hoa hậu giảng đường. Cô ấy mặc một bộ hán phục lộng lẫy, vừa đặt chân lên khán đài đã nghe thấy tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô rầm rộ.
Hướng Vi cũng vỗ tay chúc mừng, nhưng bất chợt lại nghe phía sau lưng có mấy nữ sinh nói thì thầm.
“Tiết mục của hoa hậu giảng đường xếp đầu tiên, của Giang Thành xếp cuối cùng. Tổ tiết mục cố ý đúng không?”
“Hoa hậu giảng đường với Giang Thành đẹp đôi mà, đúng kiểu trời sinh một cặp ấy.”
“Đúng là đẹp đôi thật.”
……
Hướng Vi không nhịn được mà tự sờ mặt mình, lén lút nhỏ giọng hỏi Tần Khả Viện: “Mình và Giang Thành không đẹp đôi à?”
Tần Khả Viện cố ý trêu Hướng Vi: “Bạn học à, cậu không cảm thấy bây giờ mới nghĩ đến chuyện này đã là quá muộn sao?”
Hướng Vi: “….” Còn không phải tại vì bây giờ mới nghe thấy người khác nói Giang Thành và hoa hậu giảng đường đẹp đôi à.
Tự nhiên trong lòng Hướng Vi có chút chua chát.
Tần Khả Viện hiểu rõ suy nghĩ của Hướng Vi, cười nói: “Nếu cậu giữ nguyên kế hoạch, hát song ca một bài tình ca với Giang Thành, đảm bảo là không có ai dám nói cậu ta với hoa hậu giảng đường đẹp đôi.”
Hướng Vi bĩu môi, trong lòng tự nhiên có chút hối hận.
Sau gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến giây phút kết thúc chương trình.
MC Thẩm Hạo vừa mới tuyên bố: “Sau đây là tiết mục cuối cùng của buổi tiệc tối nay…”
Khán phòng đã tràn đầy tiếng la hét chói tai của các nữ sinh.
Thẩm Hạo cầm micro đợi hơn nửa ngày mới có thể chờ đến khi tiếng la hét của các nữ sinh giảm xuống. Cậu ta trêu chọc nói: “Quả nhiên thanh âm của nữ sinh vẫn vang dội hơn. Lúc trước khi hoa hậu giảng đường xuất hiện, tiếng la hét của các nam sinh cũng không có tác dụng đất rung núi chuyển như thế này.”
Phía dưới khán đài liền cười ầm ĩ.
Thẩm Hạo lại nói tiếp: “Tiếp theo là sự xuất hiện của bạn học lớp 11-1, Giang Thành…
Mới nói được một nửa thì lại bị tiếng hét chói tai cắt đứt.
Hướng Vi âm thầm lau mồ hôi, nghĩ rằng mọi người kích động như vậy chắc chắn là không biết Giang Thành muốn hát bài gì đâu.
Trên sân khấu, Thẩm Hạo tiếp tục nói:
“Giang Thành sau đây sẽ mang đến bài hát đơn ca giọng nam…”
Thẩm Hạo cố ý dừng một chút.
Hướng Vi cười tủm tỉm, chờ mong nhìn thấy phản ứng của mọi người khi nghe được hai chữ “quốc ca”.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Hạo lại từ tốn nói ra ba chữ:
“Anh yêu em.”
Hả?
Hướng Vi sợ đến ngây người.
Hả, sao lại, sao lại là bài hát này?
Nữ sinh ở xung quanh còn đang la hét phấn khích.
Hướng Vi ngơ ngẩn nhìn trên sân khấu, thấy Giang Thành mặc bộ lễ phục màu xanh đen, chậm rãi từng bước đi lên khán đài. Ánh đèn rực rỡ chiếu theo anh, soi rõ những đường nét góc cạnh, thực sự là cực kỳ đẹp trai.
“Vi Vi, không phải cậu nói Giang Thành muốn hát quốc ca à?” Tần Khả Viện hỏi.
Hướng Vi nào đó còn chưa kịp hoàn hồn: “Anh ấy bảo tớ như thế…”
Tần Khả Viện: “Oaaa, thật là lãng mạn quá đi.”
“Hử?” Hướng Vi khó hiểu nhìn về phía Tần Khả Viện.
Tần Khả Viện: “Rõ là Giang Thành cố ý lừa cậu, bảo rằng muốn hát quốc ca nhưng thực ra là muốn cho cậu một bất ngờ. Khó trách mấy tiết mục khác trong bữa tiệc thì ai cũng biết tên, chỉ có tiết mục của Giang Thành không có ai nói gì thôi.”
Hướng Vi vẫn thực sự không thể nào tin nổi.
Giang Thành thực sự sẽ trước mặt toàn trường, vì cô mà hát “anh yêu em” sao?
Nhưng mà, có khi nào có vấn đề không tốt không?
Khoan đã, anh ấy chỉ là hát thôi, không có ai biết là anh ấy hát cho ai nghe, có vấn đề gì đâu.
Suy nghĩ như thế, Hướng Vi mới có thể bình tĩnh được.
Nhưng mà cô mới bình tĩnh được một giây đồng hồ thì đã nghe thấy Giang Thành nói qua micro.
“Tôi muốn đem bài hát này tặng cho một người. Tôi sẽ không nói tên cô ấy, nhưng cũng hy vọng các bạn học có thể bảo mật giùm tôi.”
Khán phòng lại một lần nữa sục sôi…
“Thật là quá mức lãng mạn rồi!!!”
“Trời đất ơi, ai lại may mắn như thế chứ?”
“Tin hot, tin hot nhất ngày hôm nay đây rồi.”
……
Hướng Vi cảm động, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt. Cô ngây ngốc nhìn Giang Thành đứng trên khán đài, bên tai là tiếng hát dịu dàng thâm tình của anh:
“Anh yêu em, cặp mắt kia xinh đẹp động lòng người, tiếng cười của em lại càng đáng yêu hơn,…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.