Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 43:




Cửa hàng mà Hướng Vi làm thêm vẫn luôn bán hàng đến giữa trưa ngày ba mươi tháng chạp mới đóng cửa. Trước khi nghỉ, bà chủ phát cho mỗi nhân viên một bao lì xì.
Hướng Vi được nhận hai cái. Cô tưởng bà chủ phát nhầm, thành thành thật thật mà đem bao lì xì thừa kia trả về, kết quả bà chủ không nhận mà cười khanh khách trả lời: “Một bao là của Giang Thành.”
“Giang Thành?” Hướng Vi ngơ ngác: “Sao bao lì xì của anh ấy…”
Bà chủ: “Khi mấy đứa tới làm thì Giang Thành đã nói với chị rồi, tiền lương của cậu ấy đều tính cho em hết. Nếu tiền lương đưa hết cho em thì bao lì xì cũng là đưa cho em thôi.”
Tiền lương của anh ấy đưa hết cho cô? Hóa ra lời anh ấy nói, về sau tiền kiếm được đều cho cô hết là nghiêm túc.
Hướng Vi nhìn bao lì xì trong tay, trong lòng vừa cảm động vừa có chút đau lòng.
Ra khỏi cửa tiệm, cô thấy Giang Thành đứng đợi ở cửa, thần sắc khó lường nhìn cô chăm chú.
Hướng Vi kìm nén cảm xúc trong lòng, nở một nụ cười nhẹ, đưa bao lì xì cho cậu:
“Bà chủ bảo em chuyển cho anh.”
Giang Thành không nhận: “Cho em thì em nhận lấy đi.”
“Nhưng mà….” Bọn họ bây giờ không phải là người yêu, cô lấy tư cách gì để mà quản tiền của anh ấy nữa đây?
Hướng Vi kiên trì đưa bao lì xì cho Giang Thành: “Em đã có một cái rồi, còn cái này là của anh.”
Giang Thành vẫn không chịu nhận, anh nhìn cô chăm chú một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt, trước khi quay người rời đi còn nói:
“Năm mới vui vẻ.”
Hả? Thế là đi rồi? Hướng Vi ngây người, 0.01 giây sau, cô vội vã chạy theo, vừa chạy vừa gọi: “Giang Thành, từ từ đã.”
Lời còn chưa dứt, người trước mặt đột ngột dừng lại, Vì không kịp phanh lại, Hướng Vi đâm vào lưng anh, làm cái mũi đau không nói nên lời.
“Sao tự nhiên anh lại dừng lại chứ?” Hướng Vi xoa xoa cái mũi, ánh mắt tràn đầy vẻ giận dỗi, rõ ràng là bộ dáng làm nũng.
Giang Thành nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang làm nũng với mình, tâm trạng rất tốt, khóe môi cong cong, chậm rãi nói năm chữ:
“Sợ em theo không kịp.”
“Dù sao anh cũng không cho em theo đuổi anh, còn sợ cái gì chứ?” Hướng Vi theo bản năng nói tiếp.
Lời vừa rời khỏi miệng thì cô đã hối hận.
Aizzzz, sao tự nhiên cô lại nhắc lại đề tài bi thương như vậy chứ?
“À… chuyện đó….” Hướng Vi cố ý muốn lảng sang chuyện khác, nhưng Giang Thành không cho cô cơ hội này.
“Xem ra…” Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em có oán niệm rất lớn với chuyện này?”
“…” Vô nghĩa. Bạn trai tới tay còn bay mất, oán niệm có thể không lớn sao? Dĩ nhiên, những lời này Hướng Vi chỉ dám âm thầm nói trong lòng, không dám nói ra lời. Nhị Hắc đã bảo với cô rằng không thể nói đến chuyện yêu đương với Giang Thành nữa, nếu không sẽ có tác dụng phụ.
“Oán niệm cái gì chứ?” Hướng Vi cười cười: “Anh nói chuyện nào cơ? Em không nhớ rõ.”
“…” Giang Thành cố gắng làm lơ sự buồn phiền trong lòng, cũng cười cười hỏi lại: “Em theo tôi làm cái gì?”
Theo? À, ý là chạy theo nghĩa vật lý thôi, Hướng Vi thiếu chút nữa lại hiểu thành “theo đuổi”.
“Đưa bao lì xì cho anh.” Hướng Vi kéo tay Giang Thành, đưa bao lì xì vào tay anh, bắt anh phải cầm lấy, bàn tay nho nhỏ bao phủ mu bàn tay của anh, cô lại ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Giang Thành, nếu như chúng ta chỉ là bạn tốt, phải có giới hạn rõ ràng. Tiền của anh là của anh, em không thể lấy.”
Giang Thành ngơ ngẩn nhìn bàn tay cô đang chạm vào mình, cảm giác mềm mại ấm áp quen thuộc, nhưng rồi anh lại không nhớ ra đã từng làm như thế này bao giờ.
Giang Thành: “Em…” Vừa mở miệng, cổ họng anh khô khốc.
Hướng Vi chớp chớp mắt: “Hử?”
Giang Thành chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó nói: “Nếu muốn phân rõ giới hạn, vậy sao em lại sờ tay của anh?”
“À….” Thực ra là vì sờ quen rồi, Hướng Vi cảm thấy thật 囧, sau đó lại có chút tổn thương.
Không cho sờ thì thôi, cũng không cần nói như thể anh ấy là người bị hại vậy chứ?
Trước kia anh ấy cũng toàn sờ tay cô mà….
Nhị Hắc: “Ha ha. Chủ nhân nhà ta lại muốn tìm đường chết.”
Hướng Vi lặng lẽ đồng tình nhìn Nhị Hắc, sau đó trả lời Giang Thành:
“Vừa rồi chỉ là bất đắc dĩ chạm vào tay anh thôi, không phải sờ.”
“Hả?” Giang Thành nhướn mày, im lặng một lúc, sau đó anh cầm tay cô, chậm rãi vuốt ve, trong ánh mắt ý cười nồng đậm.
Hướng Vi theo bản năng rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt. Cảm giác quen thuộc từ lòng bàn tay truyền đến, như có một dòng điện chạy khắp toàn thân anh. Hướng Vi đỏ bừng mặt, cúi đầu hỏi: “Anh đang làm cái gì….?
Giang Thành dừng cười, tỏ vẻ bình tĩnh, đúng lý hợp tình mà nói: “Vô tình chạm phải thôi.”
Hướng Vi: “……………………”
Hướng Vi bị hành động giả vờ nghiêm trang mà chơi trò lưu manh của chủ nhân nhà mình làm kinh ngạc, sau đó nó nhanh chóng biến ra một cái cờ cổ vũ mini, phất cờ hò reo:
“Đúng vậy, đúng là trò này rồi, tiếp tục trêu chọc đi, đừng có ngừng lại.”
Hướng Vi: “…” Tiểu yêu tinh này điên rồi.
Giang Thành “vô tình” cầm tay nhỏ mềm mại của Hướng Vi sờ một hồi lâu mới cảm thấy thỏa mãn buông tay, cúi đầu nhìn cô, sau đó lại cong cong khóe miệng, “vô tình” xoa xoa đầu cô, cúi người thổi một hơi bên tai cô:
“Sang năm mới gặp lại, bạn tốt.”
Hướng Vi nào đó bị trêu chọc đến đơ người: “…”
Dùng giọng điệu ái muội như vậy nói với bạn tốt, hình như không thích hợp rồi.
Hướng Vi cố gắng kìm nén trái tim thiếu nữ đang đập loạn, vẫy vẫy tay với anh:
“Sang năm gặp lại.”
Qua hôm nay thì chính là năm mới theo âm lịch. Khi Hướng Vi về đến nhà, trên cửa lớn đã treo câu đối xuân, trên tường dựa một cái thang, Hướng Minh Cường đang đứng trên thang treo đèn lồng, Dư Thanh Dao ở một bên giúp đỡ.
“Cân đối chưa?” Hướng Minh Cường giơ cao đèn lồng hỏi.
Dư Thanh Dao: “Cao hơn một chút nữa.”
Hướng Vi dừng chân, lại thấy Dư Lệ đang bày biện chén bát ở trong phòng khách, trên bàn là bữa cơm đoàn viên đã chuẩn bị tốt.
Biết vậy thì về muộn một chút, Hướng Vi âm thầm thở dài trong lòng. Thực ra ban đầu cô muốn lấy cớ làm thêm, không trở về ăn cơm, nhưng Hướng Minh Cường lại kiên trì muốn cô trở về. Nguyên văn lời nói của Hướng Minh Cường là: “Khi nào con về thì chúng ta bắt đầu ăn cơm.”
Thực sự không thể lay chuyển được cha mình, cô đành phải trở về nhà. Nhìn đến cảnh một nhà ba người hòa thuận vui vẻ trước mắt, cô thực sự không cảm thấy vui vẻ gì của năm mới cả.
Hướng Vi đứng tại chỗ chờ đợi một lúc, Hướng Minh Cường đã treo xong đèn lồng.
Sau khi leo xuống thang, Hướng Minh Cường nhìn thấy Hướng Vi, nói nhỏ:
“Vào đi thôi, đến lúc ăn cơm rồi.” Rồi ông đi vào nhà.
Hướng Vi gật gật đầu, theo sát cha mình vào cửa.
Nói là bữa cơm đoàn viên, nhưng vẫn chỉ có bốn người như cũ, chẳng qua đồ ăn phong phú hơn ngày thường một chút. Trong bữa cơm, Hướng Minh Cường nói một tin tốt cho mọi người nghe:
“Hôm nay vừa mới thanh toán tiền công. Trừ đi tiền học phí học kỳ mới của hai đứa thì vẫn còn thừa một ít, mọi người có muốn mua cái gì không?”
Dư Lệ vừa nghe lời này, đôi mắt lập tức sáng lên, mặt cười hớn hở: “Công trình thuận lợi sao?”
“Uừ.” Hướng Minh Cường cười: “Chờ công trình này làm xong, tôi cũng không làm chung với người ta nữa, tự mình làm nhà thầu tốt hơn.”
“Thật tốt quá.” Dư Lệ vui vẻ ôm tay Hướng Minh Cường, nói: “Chờ sau này ông làm chủ rồi thì chúng ta đổi một căn nhà lớn hơn.”
Hướng Minh Cường gật gật đầu, hỏi Hướng Vi: “Con có muốn mua gì không?”
Hướng Vi vừa định nói thì bị Dư Thanh Dao giành trước một bước:
“Cha, con muốn mua điện thoại di đồng.”
“Điện thoại di động?” Hướng Minh Cường nhíu nhíu mày.
Dư Thanh Dao: “Trong lớp các bạn đều có điện thoại để dùng phần mềm luyện phát âm tiếng anh. Thành tích tiếng Anh của con tuy tốt nhưng phát âm lại kém bạn bè rất nhiều.”
Sắc mặt Hướng Minh Cường dịu đi một chút.
Dư Thanh Dao ôm một tay khác của Hướng Minh Cường làm nũng: “Coi như là con vay tiền cha có được không? Đợi con nhận được tiền lương làm thêm thì con trả lại cho cha.”
Hướng Minh Cường nghe vậy thì cười lớn: “Người một nhà với nhau, nói vay mượn cái gì? Nếu là cần thiết cho học tập, vậy thì mua cho mỗi đứa một cái.”
Hướng Vi kinh ngạc. Mỗi người một cái? Từ khi nào mà Hướng Minh Cường lại hào phóng như vậy? À không đúng, trọng điểm hiện tại là, cô đã có điện thoại rồi, mua thêm một cái thì lãng phí quá.
“Con không cần.” Hướng Vi lắc đầu: “Chờ có tiền lương làm thêm thì con đi mua.” Đến lúc đó thì cô sẽ nói điện thoại mà Giang Thành đưa là mua bằng tiền làm thê, như vậy có thể giữ lại một chút tiền riêng, cũng không lo ở nhà dùng điện thoại bị phát hiện nữa.
Trong lòng Hướng Vi âm thầm đắc ý.
Nhưng giây tiếp theo, ảo tưởng tốt đẹp bị Nhị Hắc đánh vỡ.
Nhị Hắc: “Này cô gái, để ta nhắc cô nhớ, tiền lương của cô chỉ đủ mua màn hình điện thoại thôi.”
“…” Hướng Vi: Điện thoại bây giờ đắt như vậy sao?
Nhị Hắc: “Không phải điện thoại đắt, mà là điện thoại mà chủ nhân nhà ta tặng cô cái điện thoại đắt tiền.”
“…” Khi trước, thực sự cô không nên nhận lấy món quà đắt tiền như vậy.
Hướng Vi cúi đầu ăn cơm, hỏi Nhị Hắc: Dư Thanh Dao muốn điện thoại thực sự chỉ vì luyện phát âm à?
“Dĩ nhiên không phải.” Nhị Hắc nghiêng đầu nghe suy nghĩ trong lòng của Dư Thanh Dao, sau đó nói: “Cô ta tính toán tạo một tài khoản tiên tri trên weibo, chuyên đăng những tin bát quái của giới giải trí. Chờ có nhiều lượt follow thì nhận quảng cáo, sau đó lấy tiền mua nhà.”
Khách quan mà nói, Dư Thanh Dao thực sự rất có đầu óc. Nhưng mà…. Hướng Vi cười lạnh: Tương lai đã sớm thay đổi, hy vọng tiên tri này của cô ta chỉ sợ là làm không được.
“Đúng thế. Chúng ta chỉ việc chờ xem náo nhiệt thôi.” Nhị Hắc tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, cười ha ha hai tiếng, lại nói: “Cô ta muốn điện thoại còn một mục đích khác nữa.”
Hướng Vi: Mục đích gì?
Nhị Hắc: “ Ở trên mạng, ẩn danh tán tỉnh chủ nhân nhà ta. Cô ta đã truy ra được số wechat và ID game của chủ nhân nhà ta rồi.”
Hướng Vi: “……”
Nhị Hắc: “ Sao cô không lo lắng chút nào?”
Hướng Vi: Lo lắng cái gì?
“Chủ nhân nhà ta bị cô ta dụ dỗ mất.”
“…” Hướng Vi tự tin: Mày cảm thấy Giang Thành sẽ là kiểu người thích tán gái trên mạng sao?
Nhị Hắc: “Cô cảm thấy trước đó anh ta tán tỉnh cô trên mạng chắc chưa đủ à?”
Hướng Vi: “……” Cô thế mà không còn lời nào để nói.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hướng Vi liền quay về phòng làm bài thi, mãi cho tới hơn 10 giờ tối, cô mới đứng dậy vươn vai xoay eo, mở điện thoại lên.
Vi Vi Vi Vi: Chúc mọi người năm mới vui vẻ. ^_^
Weibo của Hướng Vi phát triển rất nhanh, từ lúc mở tài khoản đến bây giờ chỉ mới khoảng trên dưới nửa tháng mà đã có hơn một vạn follow, chủ yếu là từ bên app “Tôi là idol” sang.
Sau khi trạng thái được đăng lên, rất nhanh đã có người bình luận;
(Vi Vi, con vịt nướng bay mất kia cô đã bắt lại được chưa?)
“……”
Nghĩ đến tình huống trưa nay khi chia tay nhau, Hướng Vi cong môi cười cười, trả lời bình luận này.
Cùng lúc đó, trên màn hình điện thoại của Giang Thành hiện lên một nhắc nhở:
“Weibo mà bạn đặc biệt theo dõi @Vi Vi Vi Vi đã đăng một trạng thái mới.
Mắt đen sáng ngời, Giang Thành mở weibo, nhìn trạng thái mà Hướng Vi vừa đăng, trong lòng có chút hụt hẫng.
Tất cả mọi người đều có lời chúc của cô ấy, mỗi một mình anh là “bạn tốt” thì một tin nhắn cũng không có.
Thật tốt.
Tốt lắm.
Giang Thành ghen tức nhìn chằm chằm câu chúc mừng năm mới kia, sau đó nhấn mở bình luận, chỉ thấy một đoạn như thế này:
Mèo con XXXX: Vi Vi, con vịt nướng bay mất kia cô đã bắt lại được chưa?
Vi Vi Vi Vi: Chân nó dài quá, đuổi không kịp. >.<
A.
Một tin nhắn chúc mừng cũng không có, vậy mà còn muốn theo đuổi anh sao?
Tắt weibo, Giang Thành ném điện thoại lên bàn, đến tủ lạnh cầm một lon Coca, khi trở về thì nghe điện thoại “ting” một tiếng. Khóe miệng cong cong, anh một tay cầm coca, một tay mở khóa điện thoại.
Tươi cười trên mặt cứng đờ.
Thông báo khi nãy, là tin nhắn chúc mừng của Nguyên Dã.
“……”
Hóa đá một lúc, Giang Thành hơi nhíu mày, sau đó đem tin nhắn chúc mừng này chuyển tiếp cho “tiểu bảo bối.”
Sau đó, anh mở TV xem chương trình mừng xuân, khóe miệng không để ý mà luôn cong cong.
Nhưng mà anh chờ, chờ mãi, chờ đến giao thừa cũng không thấy tin nhắn wechat của tiểu báo bối nhắn lại.
Nhưng lại thấy trong nhóm bạn bè wechat đã có người đăng trạng thái mới.
Nhấn mở ra thì thấy:
Tiểu bảo bối: Chúc mọi người năm mới vui vẻ ^_^
Trạng thái đăng hai mươi tám phút trước.
Giang Thành nào đó trái tim đã vỡ nát rơi đầy đất: “….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.