Nghe Cái Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?

Chương 34:




Nguyên Dã nhìn hai thùng bia trên đất, rồi lại nhìn đôi cẩu nam nữ nào đó trước mắt, trong lòng đầy uất hận nói: “Mình uống bia, còn cậu làm gì?”
“Tất nhiên là giúp bạn gái…” Giang Thành nhìn vế phía Hướng Vi: “Làm bài tập nghỉ đông.”
Hướng Vi cảm thấycó chút thẹn thùng: “…” Không hổ là con người của học tập, cứ mở miệng ra là học hành.
Nguyên Dã cảm thấy có gì đó sai sai: “….” Hai người đi hẹn hò còn mang cả bài tập theo sao?
“Sao vậy, em không muốn làm sao?” Giang Thành không thấy Hướng Vi trả lời liền hỏi.
“Không, không phải là không muốn làm.” Tuy rằng lần hẹn hò này không giống như cô đã tưởng tượng, nhưng bài tập thì sớm muộn cũng phải làm, làm sớm một chút thì cô cũng có thể yên tâm làm thêm.
Nhưng….
Ai hẹn hò mà lại mang bài tập đi chứ?
Hướng Vi cười đáp: “Mình không mang…”
“Không mang?” Giang Thành kinh ngạc: “Là quên không mang sao?”
“….” Không phải là quên mang theo, mà là ngay từ đầu đã không có ý định mang theo! Hướng Vi lại cười, không gật đầu cũng không lắc đầu. Cô không biết nói như thế nào, nên im lặng là tốt nhất.
Trực giác nói cho cô biết, câu hỏi này của Giang Thành không hề đơn giản.
Quả nhiên….
Giang Thành ngạc nhiên hỏi: “Đã lâu không thấy em gặp tôi mà không mang theo bài tập.”
Hướng Vi: “….”
Quả nhiên trực giác của cô không sai.
Thật sự mỗi lần cô gặp cậu ấy đều mang theo bài tập sao?
Nhị Hắc:: “Tương lai của cô chỉ gắn liền với bài tập thôi.”
“….” Hướng Vi: Tao tình nguyện gắn với Mao chủ tịch có được không?
Nhị Hắc: “Vào rừng mơ bắt con tưởng bở đi.”
“…” Cô còn không được mơ mộng nữa sao?
Hướng Vi lại nghĩ tới câu của lãoyêu tinh râu bạc kia: “Cô còn yêu học hành hơn cả cậu ta”, bỗng nhiên bối rối.
Có khi nào, trong tương lai cô thật sự sẽ học hành đến tẩu hỏa nhập ma?
Chuyện này thật khó tưởng tượng nổi.
Hướng Vi sợ mình biến thành bộ dạng điên khùng kia, liền nói: “Thật sự mình cũng không thích học lắm.”
“Thật vậy ư?”
Giang Thành ngẫm nghĩ lời nói của Hướng Vi, nhớ trước kia cô từng nói, với cô học tập mới là quan trọng nhất. Chẳng lẽ hiện tại lí tưởng thay đổi? Địa vị của cậu trong lòng cô cao lên sao?
Nghĩ đến việc bản thân đã đánh bại “tình địch”, Giang Thành mỉm cười: “Vậy em thích cái gì?”
Hướng Vi nghĩ nghĩ: “Tiền..”
“Phụt…” Nguyên Dã phun ra một ngụm bia. Đã sớm nghe danh đội sổ tính tình thẳng thắn, hôm nay được chứng kiến quả nhiên không giống người thường.
Bản lĩnh đủ cao.
Giang Thành đã sớm quen với việc cô gái nhỏ nhà mình nói chuyện thẳng thắn, cậu không hề thất vọng mà cưng chiều cười nói: “ Vậy sau này tất cả tiền tôi kiếm được đều cho em.”
Nguyên Dã nào đó một giây trước còn vui sướng khi người gặp họa: “….” Cứ như vậy mà câu chuyện kết thúc kiểu Happy Ending.
Còn cho người ta sống nữa hay không đây?
Trên đời này có đạo lý không??
Chó độc thân như cậu cũng cần được yêu thương mà.
Rót thêm một cốc bia, Nguyên Dã lặng lẽ lấy bông bịt hai lỗ tai lại.
Hướng Vi nghe Giang Thành nói, trong lòng ngọt ngào, cô cười cười, không dám nói cho cậu ấy biết, thực ra cô còn thích cậu ấy nữa.
Thật ra cô cũng định nói, sau đó nghe được cậu ấy nói “Sau này tất cả tiền tôi kiếm được đều cho em.” thì cô không dám nói nữa, sợ nói ra lỡ may cậu ấy trả lời rằng “Sau này cũng đem tôi cho em.”
Vậy … thật sự là không được.
Nghĩ đến đây, Hướng Vi liền đỏ mặt, trong lòng đầy thẹn thùng.
Giang Thành chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ rực của người trong lòng, cậu càng cười vui vẻ hơn.
Tuy đã yêu nhau nhiều năm, nhưng cô vẫn dễ thẹn thùng như vậy, mỗi khi cậu nói những lời âu yếm, cô lại đỏ mặt tim đập nhanh, bộ dạng thẹn thùng, làm lòng cậu thật ngứa ngáy, thật muốn đem cô ôm vào lòng.
Tâm trạng Giang Thành vui vẻ: “Ở đây chờ tôi một chút, tôi có cái này muốn đưa cho em.”
Người nào đó đang chìm trong hạnh phúc: “Ừ.”
Giang Thành đi vào phòng ngủ, Hướng Vi liền đi lại gần Nguyên Dã đang ngồi trên ghế sô pha, thấy Nguyên Dã cứ nhìn vào TV không hề được bật lên, cô ngạc nhiên hỏi: “Nguyên Dã, cậu đang xem cái gì vậy?”
Nửa giây sau Nguyên Dã mới móc miếng bông từ lỗ tai ra, oán hận nói: “ Đúng ra phải là bạn học Nguyên Dã “không quen cho lắm”.”
Hướng Vi: “….” Cậu ta thù dai vậy?
Hướng Vi cười cười: “Bây giờ đã quen rồi.”
“Thật không?” Nguyên Dã mang thái độ hoài nghi, nháy mắt sau liền thay đổi thái độ, cười nịnh nọt nói: “Vậy cậu giới thiệu cho mình một cô bạn gái được không?”
Hướng Vi: “….” Đây không phải là giọng điệu lừa con nít thì là cái gì?
Hướng Vi không biết trả lời thế nào. Đúng lúc Giang Thành cầm một cái hộp màu trắng đi tới, nói: “Giới thiệu bạn cùng bàn của em cho cậu ta.”
Bạn cùng bàn? Tần Khả Viện? Hướng Vi nhìn về phía Nguyên Dã, thấy cậu ta đỏ mặt, liền bừng tỉnh:
“Thì ra cậu….”
Hướng Vi còn chưa nói xong đã bị Nguyên Dã ngắt lời.
Nguyên Dã: “Mình đỏ mặt do uống rượu.”
Hướng Vi: “….” Là nghe được tên của Tần Khả Viện nên đỏ mặt thì có.
Hướng Vi cười trộm, nhỏ giọng hỏi Giang Thành: “Mình có thể mời Tần Khả Viện tới chơi không?”
Giang Thành: “Đương nhiên. Đây là nhà của em, em muốn mời ai cũng được.”
Nhà của cô……
Hướng Vi đỏ mặt một lát: “Mình đi gọi điện thoại cho cậu ấy.” Vừa đứng dậy lại phát hiện đây không phải nhà mình, vội vàng hỏi: “Mình có thể mượn điện thoại dùng một chút không?”
“Có thể. Hoặc…” Giang Thành đưa cái hộp màu trắng cho cô: “Em cũng có thể dùng cái này.”
Cái gì? Hướng Vi  nhận lấy cái hộp mở ra, thấy một cái điện thoại mới tinh: “Đây là…”
Giang Thành: “Điện thoại cũ của em, tôi vẫn luôn giữ.”
Điện thoại cũ?
Sao cô nhìn chỗ nào cũng không thấy cũ vậy? Huống chi cô chưa hề có điện thoại, làm sao mà có cái cũ được cơ chứ?
Hướng Vi tràn đầy hoài nghi lấy cái điện thoại ra, ở đáy hộp có tờ hóa đơn mua hàng là ngày 25 tháng 1.
Nhị Hắc: “Hẳn là trước khi tai nạn chủ nhân nhà ta mua để tặng cho cô. Bây giờ cậu ấy nghĩ là đã tặng cô rồi.”
“….” Nghe thì thật hợp lí. Chỉ là món quà đắt như vậy, cô phải tích góp tiền tiêu vặt bao lâu mới có thể trả được?
Hướng Vi buồn rầu: Ta có thể từ chối không?
Nhị Hắc: “Đừng hỏi ta. Hỏi lương tâm cô ấy.”
Hướng Vi: “….” Không thể sao?
Hướng Vi không dám tùy tiện sửa kịch bản của Giang Thành, đành phải nhận lấy.
Mở danh bạ ra chỉ có một liên hệ, tên Giang Thành.
Hướng Vi thở phào một hơi. Ở trong kịch bản của Giang Thành cô vẫn gọi cậu ấy là Giang Thành. Nếu trong cái điện thoại này xuất hiện một cái tên buồn nôn, cô thật sự không thể diễn nỗi nữa.
Thu hồi suy nghĩ, Hướng Vi bấm số điện thoại của Tần Khả Viện. Cùng lúc đó, Nguyên Dã nói thầm một câu: “Chuyện này cũng có thể sao’
Sau đó Nguyên Dã mở di động quét mã QR đưa cho Hướng Vi nói: “Lại đây, mình thêm cậu vào bạn tốt Wechat.”
“….” Hướng Vi bị Nguyên Dã lôi kéo, không biết nói thế nào, đành phải mở Wechat, đăng kí một tài khoản rồi thêm cậu ta vào bạn tốt.
Đạt được thắng lợi đầu tiên, Nguyên Dã cảm thấy bản thân đã thành công, vừa chấp nhận lời mời của Hướng Vi, vừa nói: “Quả nhiên lần nào thử cũng được.”
Hướng Vi: “……”
Thấy Nguyên Dã nóng lòng, Hướng Vi bỗng lo lắng một ngày nào đó cậu ta cũng dùng cái kỹ năng này đi nói với người khác, ví dụ…
Lại đây, nhận lấy bạn trai của cậu, mình vẫn luôn giữ thay cậu.
“…” Thật là xấu hổ.
Sau khi nói chuyện, Hướng Vi liền nhớ ra là phải gọi điện cho Tần Khả Viện, kết quả là lại bấm nhần cho Giang Thành. Cô vội tắt máy nói: “Mình bấm nhầm.” sau đó thì im lặng.
Bởi vì cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại Giang Thành hiện lên ba chữ —
Tiểu bảo bối.
Tiểu …Bảo … Bối..
Một giây sau mặt Hướng Vi liền biến thành quả hồng chín, trong lòng càng thẹn thùng.
“Làm sao vậy?” Giang Thành tắt máy, nhìn về phía khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
“Không, không có gì cả…” Hướng Vi cấp tốc cúi đầu xuống goi điện thoại cho Tần Khả Viện, lẩm bẩm trong miệng: “Mình uống bia… nên đỏ mặt…”
Giang Thành nhướng mày, quay đầu về phía Nguyên Dã hỏi: “Cậu cho bạn gái mình uống bia?”
Nguyên Dã: “….” Các người đừng có thể hiện tình yêu cuồng nhiệt trước mặt tôi được hay không, cái gì mà ‘bạn gái mình”???
Nguyên Dã từ chối trả lời câu hỏi mang tính chất ngược đãi chó FA ở trên.
Hướng Vi lúc này vừa nói chuyện điện thoại xong: “Tần Khả Viện nói hôm nay phải giúp bố mẹ trong coi cửa hàng, không thể qua đây chơi được,”
Trải qua mấy phen bị ngược đãi, Nguyên Dã nghe vậy lại càng buồn bực, lập tức bỏ của chạy lấy người.
Hướng Vi: “….”
Sau khi Nguyên Dã rời đi, Giang Thành vẫy tay ý bảo Hướng Vi ngồi xuống bên cạnh mình hỏi: “Khi nào em mới add tôi lại?”
Hướng Vi:???
Thêm cái gì? Số di động? Hay là WeChat?
Hướng Vi suy nghĩ ba giây, căng da đầu đoán kịch bản: “Trước kia mình cho cậu vào danh sách đen?”
Giang Thành cười nhẹ một tiếng: “Chuyện tốt chính mình làm vậy mà lại quên sao?”
Hướng Vi: “….” Mình thật sự không biết mình đã làm chuyện gì tốt.
Hướng Vi đành phải cầu cứu Nhị Hắc: Phải trả lời như thế nào đây?
Nhị Hắc: “Không cần trả lời. Trực tiếp thêm lại.”
Hướng Vi: Được
Hướng Vi vội vàng mở Wechat quét mã QR.
Giang Thành nhìn cô không nói lời nào.
“Không thêm sao?” Hướng Vi hỏi.
Giang Thành: “Gọi một tiếng, tôi liền tha thứ cho em?”
Gọi… gọi cái gì? Hướng Vi hoàn toàn không theo kịp được tư duy của Giang Thành.
“Giống như trước kia.” Giang Thành lại nói.
Như trước kia?
Hướng Vi liền nghĩ đến cái tên hiện trên điện thoạt của Giang Thành — tiểu bảo bối???
Sẽ không phải là sau này cô cũng đặt cho cậu ấy một cái nickname như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.