Ngày Thứ 365 Yêu Anh

Chương 8: Ngày thứ 237




Em và anh cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian hoàn mỹ, chúng ta cả ngày đều ở bên nhau, anh nắm tay em đi qua phố lớn ngõ nhỏ, anh khi vui vẻ khi làm trò với mọi người sẽ bế em lên xoay quanh, sẽ đi xuyên qua gió lạnh thấu xương và tuyết lớn mua đồ ăn vặt mà em thích ăn. Khi trời lạnh sẽ đưa cho em trà sữa ấm áp, khi giáo viên không chú ý, xoay người nắm tay của em. Em vừa gọi điện thoại anh sẽ xuyên qua nửa thành phố đến bên em, em nhíu nhíu mi anh sẽ lo lắng em làm sao.
An An nói: “Trời đất, Trì Trú vì sao lại bị cậu huấn luyện thành như vậy thế. Cậu thu liễm thu liễm chút đi, cậu ta sắp sủng cậu lên tận trời rồi, điều này làm cho nhóm độc thân chúng mình sao mà chịu nổi.” Em cười, anh thật sự dốc hết sức lực mà sủng em. Anh cho em tất cả đều là tốt nhất, em cho dù muốn ngôi sao, anh cũng sẽ hái sao xuống cho em.
Ngày đó trong lớp tổ chức ra ngoài chơi, em vừa lúc có tiết. Lên lớp được một nửa em đã thấy tên anh lập loè không ngừng trên di động, em liếc mắt nhìn giáo viên trên bục giảng một cái, len lén lấy lên nghe. Bên kia thật ồn ào, nhưng âm thanh của anh vẫn rõ ràng như cũ: “Vợ à, không nghiêm túc nghe giảng đi?” Cô nhóc An An ở đầu bên kia hét lớn một tiếng: “Mẹ, không cần hai người show ân ái như vậy đâu.” Em cười, bỗng nhiên nghĩ ra anh không nhìn thấy. “Các anh làm gì vậy?” “Ăn cơm thôi, vợ à, em không ở đây anh chán quá.” “Em đây không phải là cho anh cơ hội gần gũi với cô gái nhỏ khác hay sao.” Em nói đùa, nhưng anh lại nghiêm túc: “Trừ bỏ em, ai anh cũng không cần.” Trong nháy mắt kia, em đặc biệt cảm động, nhưng em lại tỏ ra không để bụng: “Đừng điêu, chơi của anh đi.”
Buổi tối hôm đó, An An gọi điện thoại cho em: “Haizz, Chiếu Chiếu, Trì Trú nhà cậu tửu lượng quá kém, uống nhiều quá, thì bắt đầu lôi kéo người khác tán gẫu, túm mình hỏi xem cậu có hỏi gì mình về cậu ta không, còn hỏi cậu thích gì ghét gì, điều này làm mình buồn quá. Đúng rồi, cậu ta còn hỏi mình sao cậu lại chia tay với người yêu cũ tên Trình Lẫm lại chia tay, cậu nói chuyện cụ thể này mình cũng không biết, thì cậu ta hỏi mình làm gì nhỉ.” Trình Lẫm, cái tên này, làm cho tim ta hung hăng trầm xuống một chút, anh không phải đã nói đã trôi qua rồi hay sao, sao lại nhắc đến anh ta làm gì.
“Đúng rồi, cậu chờ đi, một chút nữa điện thoại của cậu sẽ bị gọi đến bùng nổ, khẳng định một đống người sẽ hỏi cậu, Trì Trú ở cạnh nghe, cướp microphone, gào to cậu ta yêu cậu. Uống say thì nói thật, cậu ta lúc này khả năng thật sự hủy tay cậu đi đấy.”
Điện thoại của An An vừa cúp máy, anh đã gọi điện đến: “Em yêu, em đang ở nhà sao?” Thanh âm có chút mỏi mệt. “Vâng, anh còn tốt chứ?” “Không có chuyện gì, đầu có hơi đau, mơ mơ màng màng. Em còn phải học chứ, anh không quấy rầy em, quy tắc cũ, chờ em học xong rồi nói, haizzz, anh rất không tốt, ngủ trước một lúc nhé, sau khi em học xong thì nhắn tin cho anh nhé, không, gọi điện thoại đi, anh đặt điện thoại ở bên cạnh gối đầu, em cứ gọi đến khi anh tỉnh thì thôi nhé.” Em có chút đau lòng: “Không cần không cần, anh cứ ngủ cho tốt đi, không cần ở bên em.” “Như vậy sao được, vợ luôn ở vị trí đầu tiên. Nhớ rõ gọi cho anh ấy.” Lời nói này là lời âu yếm nghe qua động lòng người nhất. Những cảm xúc vừa rồi bỗng nhiên biến mất hầu như không còn. Mấy giờ sau, em cầm di động do dự, em quyết định gửi qua một tin nhắn, nếu anh không tỉnh, vậy thì để anh ngủ cho thật tốt. Em chờ không bao lâu, tên của anh đã lập loè vui sướng: “Ha ha, anh căn bản không có ngủ, sợ vẫn chưa tỉnh được, nên cố gắng gượng đó.”
Chúng ta sẽ ở giữa trưa mà dắt tay nhau ngồi trên ghế dài ở công viên, nhìn những đứa trẻ bên cạnh cãi nhau ầm ĩ, nhìn đối phương không nói cái gì, chỉ cần trầm mặc là có thể thật vui vẻ. Ngẫu nhiên sẽ có một đôi vợ chồng già đi qua, khi đó chúng ta, kiên định tin tưởng không thay đổi, chúng ta cũng sẽ có một ngày như vậy, đi cùng nhau hết cả cuộc đời.
Chúng ta đi xem phim, khi đèn tắt len lén hôn môi nhau. Chúng ta mặc đồ tình nhân rõ ràng nhất, ở trên mạng dùng avatar và tên mạng đôi, và những chiếc nhẫn đôi đắt tiền. Chúng ta không bận tâm đến sự thấp kém, chúng ta chỉ muốn bên nhau một cách công khai, vui vẻ hạnh phúc khiến ai cũng phải ghen tị. Thật sự, chúng ta đã làm được.
Đó thực sự là một đoạn thời gian hạnh phúc nhất của chúng ta, chúng ta yêu nhau, mọi nghi ngờ cùng mâu thuẫn đều không hề xuất hiện.
Chúng ta dường như thành công trở thành một cặp đôi mẫu mực. Bạn bè của chúng ta vẫn cảm thấy chúng ta không thể tưởng tượng như cũ, theo họ thì chúng ta vẫn không cùng một thế giới như cũ, xét cho cùng, trong mắt bọn họ, em là một cô bé ngoan hiền với thành tích xuất sắc, còn anh là một thiếu niên ngỗ ngược và nổi loạn. Nhưng họ cũng đang cố gắng bị thuyết phục bởi chúng ta, cũng đang thử tin tưởng, chúng ta, là xứng đôi, là nhất định sẽ ở bên nhau.
Ngày thứ 237, Trì Trú, em yêu anh, chúng ta phải vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.