Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 21: Tới cửa




Editor: AM
Việc buôn bán của Chung Tử Kỳ nổi lên như ngọn sóng rồi lại bình tĩnh, nhưng có lẽ là ông trời không muốn hắn thảnh thơi, lập tức có phiền toái tìm tới cửa, còn rào rạt như thế.
Đầu tiên chính là chuyện Chung Tử Kỳ thu mua rau dưa, không biết người trong thôn thu được tin tức từ đâu, lúc đầu là hắn đứng sau màn giật dây Triệu A mẫu. Kết quả có thể nghĩ tới, giống như Triệu A mẫu đã nói, lúc đầu rất nhiều người châm chọc cười nhạo, sau đó thấy tiền liền hé ra gương mặt hiền lành nhờ vả.
Chung Tử Kỳ rất muốn ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, hắn thích tình huống này, hắn không phải là người hiền lành, lại rất thù dai, ai nói lời khó nghe ai khinh bỉ hắn đều nhớ rõ. Hắn đã nói rồi, có bản lĩnh thì đừng đến cầu xin hắn mà!
Cho nên, sống không cần phải chèn ép người ta quá!
Chèn ép đến cùng, dù còn trẻ nhưng cũng có lúc lợi hại đấy thôi!
Hắn lại là người thù dai!
Nhưng Chung Tử Kỳ vui sướng khi người gặp hoạ không được bao lâu thì lại đau khổ, những người này thật sự rất phiền, quấy rầy cuộc sống bình thường của hắn, hắn cảm thấy keo dính chuột còn không dính người như vậy nữa.
Ví dụ như buổi chiều hôm nay, đám người Chung Tử Kỳ mới vừa từ trấn về thì thấy có vài người đứng ở đầu thôn.
"Thật phiền!" Triệu Trữ khó chịu nói thầm, mấy ngày nay không chỉ nhà Chung Tử Kỳ, mà ngay cả nhà hắn cũng không dám ra ngoài, chỉ cần có mặt là bị người ta bắt lại hỏi này hỏi nọ, đúng là...
"Kỳ ca nhi đã về rồi!" Một lão a mẫu miệng rộng, lộ ra một hàm răng vàng choé, lớn giọng kêu lên.
"Ai ôi, Kỳ ca nhi thật là lợi hại, đúng là có phụ thì sẽ có tử, tài năng giống như a phụ của ngươi vậy." Một a mẫu hơi béo, gương mặt đầy nếp nhăn cũng đến gần.
Nói thật, tai Chung Tử Kỳ sắp có kén luôn rồi, những người này có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường, chiêu thức bay đầy trời.
Những người này sốt ruột cũng không có gì là lạ. Triệu A mẫu nhận sự chỉ đạo của Chung Tử Kỳ mà đi thu mua rau dưa từ những người thành thật, bản thân Triệu A mẫu cũng chán ghét những người hay buôn dưa lê trong thôn này, trắng cũng có thể nói thành đen, tốt cũng có thể nói thành xấu, cho nên hắn chỉ thu mua rau dưa từ những người hắn cảm thấy không tệ.
Đương nhiên những người thành thật rất vui vẻ vì có người mua đồ của họ, bọn họ cũng có thể kiếm thêm được mười văn tiền, cũng có thể chan trải thêm cho cuộc sống. Trong số đó cũng có người khôn khéo, cũng không nhìn lọt mắt những người ba hoa trong thôn, cho nên cũng đi khoe khoang một ít.
Một người còn được, nhưng tự nhiên lại xuất hiện vài người ở nhà cũng có thể bán đồ kiếm tiền, nói có sách mách có chứng. Rất nhiều người đều không ngồi yên được, vì sao bọn họ chưa từng nghe thấy chuyện này? Vì sao không mua của bọn họ? Một đám người kéo nhau đến tìm Triệu A mẫu. Triệu A mẫu đưa đưa đẩy đẩy rồi đuổi bọn họ về nhà.
Sau đó đột nhiên có người nói đã nhìn thấy Chung Tử Kỳ ở trong trấn, buôn bán rất tốt, sử dụng rất nhiều rau dưa, giống như những thứ đã được thu mua trong thôn, tin tức này vừa ra liền làm mọi người bùng nổ, những người đó làm như đã quên mình từng chửi bới Kỳ ca nhi đáng thương, đều giả vờ tốt bụng tới cửa tìm người.
Nhưng mà Chung Tử Kỳ đã chỉ đạo với Triệu A mẫu, việc này đều do Triệu A mẫu làm chủ, cho nên hắn mới có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Triệu Chính An tức giận nhìn đám người trước mắt, mấy ngày nay luôn đến nhà bọn họ, mặc kệ là sáng hay tối, tuy hắn không biết vì sao, nhưng hắn lại nhạy cảm phát hiện mỗi lần mấy người này đến thì nương tử đều không vui, trên mặt cũng có vẻ phiền chán.
Phu quân như hắn phải bảo vệ nương tử không bị người ta khi dễ, đương nhiên là hắn còn chưa có giác ngộ ra chuyện này, là tiểu đồng bọn nói cho hắn biết. Tất cả những chuyện có liên quan đến nương tử thì hắn đều cố gắng ghi nhớ để dùng trong cuộc sống.
Lúc này lại bị người ta chặn đường, bọn họ còn lúc ẩn lúc hiện trước mắt nương tử, lập tức làm Triệu Chính An mất hứng, hắn bĩu môi hét lên: "Các ngươi đều tránh ra." Nhưng mà lời này như đá chìm dưới đáy biển không gợi nổi một gợn sóng. Không ai để ý đến một thằng ngốc, bọn họ đã mặc kệ Triệu Chính An từ lâu rồi.
"Kỳ ca nhi, chớp mắt một cái mà ngươi đã lớn như vậy rồi, lúc a mẫu ngươi còn sống, hai chúng ta chính là bằng hữu tốt đó."
Lại là một a mẫu khác, nhưng mà người này thông minh còn biết đánh bài tình thân, nhưng mà gặp phải cái tên cứng rắn như Chung Tử Kỳ thì bài gì cũng không được, huống chi hắn lại không ngốc, sao a mẫu của hắn lại có thể làm bạn với những người này cho được? Không phải hắn tự coi mình là thanh cao, mà những a mẫu trước mắt này, mặt mày như khỉ, tròng mắt đảo tới đảo lui, vừa thấy liền biết là dạng người không làm cho người ta bớt lo được, giống như Vương Thúy Hoa vậy.
"Nương tử!" Thất vất vả mới có dũng khí rống lên một tiếng, nhưng mà không ai phản ứng, giống như hắn không tồn tại, Triệu Chính An ủ rũ, ánh mắt đen láy cũng xuất hiện hơi nước, lông mày rậm rạp xoắn cùng một chỗ giống như hai con sâu lông.
Chung Tử Kỳ biết đây là tủi thân, hắn nắm chặt tay Triệu Chính An, nói thầm ta còn luyến tiếc không muốn hắn bị uỷ khuất, các ngươi lại chọc hắn mất hứng, xem ta là người vô hình à?
Chung Tử Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn mấy người dối trá trước mặt: "Trời không còn sớm, các vị a mẫu, ta phải về nhà, còn có, vấn đề đồ ăn ta đã nói rõ rồi, mọi người có thể đi tìm Triệu A mẫu để thương lượng, ta đã giao toàn quyền cho Triệu A mẫu, được rồi, mọi người nhường đường một chút đi."
Vẻ mặt còn sống chớ đến gần của Chung Tử Kỳ làm mọi người có hơi sợ hãi, còn chưa phát hiện ra thì đã nhường đường.
Đám người Chung Tử Kỳ đi về nhà, nhưng mà hắn cao hứng có hơi sớm, về đến nhà, Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An còn chưa kịp uống miếng nước thì cửa lại bị gõ "cốc cốc".
Triệu Chính An vừa mới vui vẻ lập tức kéo dài cả mặt, Chung Tử Kỳ nhíu mày: "Ai vậy?"
Người đứng ngoài cửa không nói chuyện, như là không có nghe thấy.
"Ai vậy?" Chung Tử Kỳ nâng cao giọng hỏi rồi đi qua.
Vẫn không có ai nói chuyện, nhưng tiếng đập cửa lại không ngừng.
Chung Tử Kỳ mở cửa, khi nhìn thấy người đứng ngoài liền hối hận, tại sao tay của mình lại lanh chanh như vậy? Vì sao lại mở cửa?
Đứng ngoài cửa không phải ai khác, chính là bà bà trên danh nghĩa của hắn, mấy hôm trước còn mới cãi nhau xong, Vương Thúy Hoa.
Chung Tử Kỳ nghiêm mặt: "Ngươi tới làm gì?" Bên cạnh không có ai, cho dù có xé rách mặt cũng không ai nhìn thấy.
Trên gương mặt toàn thịt béo của Vương Thúy Hoa xuất hiện tươi cười nhã nhặn, làm cho mặt hắn càng thêm dữ tợn: "Kỳ ca nhi, ta đến xem các ngươi sống có tốt không!"
"Nếu ngươi không đến quấy rầy thì chắc chắn chúng ta sống rất tốt!" Chung Tử Kỳ châm chọc, hai tay giữ chặt cửa, ngăn cản ý muốn chen vào của Vương Thúy Hoa.
"Ha ha, ngươi cứ thích nói giỡn, sao ta lại có thể hại các ngươi chứ."
Vương Thúy Hoa không ngờ Chung Tử Kỳ lại không cho hắn mặt mũi như vậy, màu sắc trên mặt thay đổi một vòng, trong lòng căm hận nhưng không thể lộ ra, hắn kiễng chân kéo dài cổ nhìn vào bên trong, nhìn thấy Triệu Chính An ở trong phòng liền kêu lên: "Chính An? Chính An? Ta là a mẫu!"
Triệu Chính An nghe thấy tiếng liền đi tới, nhìn thấy a mẫu đã lâu không gặp đang đứng ngoài cửa. Vương Thúy Hoa thấy Triệu Chính An đi đến liền đắc ý, thằng ngốc này luôn nghe lời a mẫu của hắn! Vương Thúy Hoa đẩy tay Chung Tử Kỳ ra chen vào, lôi kéo Triệu Chính An nói bằng giọng thân thiết: "Chính An, ta là a mẫu, lâu rồi a mẫu không có đến thăm ngươi, ngươi không trách a mẫu chứ? Có phải rất nhớ a mẫu hay không?"
Nếu là trước đây thì chắc chắn là Triệu Chính An sẽ giống như con chó nhỏ phe phẩy đuôi chạy xung quanh a mẫu của hắn, nhưng mà lúc này hắn không vui chút nào, ngược lại, khi nhìn thấy Vương Thúy Hoa xuất hiện hắn còn có chút bực bội.
Hắn không biết đây là vì sao! Lúc này trong mắt hắn chỉ có Chung Tử Kỳ, còn nữa, sống chung với Chung Tử Kỳ lâu như vậy, cho dù Triệu Chính An có ngốc thì cũng cảm nhận được sự khác biệt, cuộc sống hiện tại của hắn tốt hơn rất nhiều khi còn ở nhà, đúng là một trời một vực, tốt đến nỗi làm hắn sợ hãi một ngày nào đó hắn sẽ trở lại cuộc sống trước kia.
Lại một lần nữa nhìn thấy a mẫu của mình, trong lòng Triệu Chính An rất bình thản, không còn cảm giác thân thiết như ngày xưa nữa, hắn tránh khỏi tay a mẫu, trốn sau lưng Chung Tử Kỳ, hai tay siết chặt vạt áo, bây giờ, điều hắn sợ hãi nhất chính là nương tử có thể đuổi hắn trở lại bên cạnh a mẫu hay không, hắn sẽ không rời khỏi nương tử!
Chung Tử Kỳ híp mắt vừa lòng nhìn biểu hiện và hành động của Triệu Chính An, hắn thừa nhận hắn không còn năng lực để ngăn cản việc Vương Thúy Hoa muốn thăm Triệu Chính An nữa, kết quả này làm hắn rất vừa lòng, không uổng công hắn trả giá lâu như vậy, biết lấy hắn làm trọng, đứng ở bên cạnh hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.