Ngày Nào Cũng Rủ Anh Cạo Trọc

Chương 9: Anh phát hiện Mông Manh bỗng bật mode “Ngày nào cũng dụ anh cạo trọc”




Lâm Tư Sở: [Tuy anh cảm thấy tụi mình tiến triển hơi nhanh, nhưng anh sẵn sàng chiều theo nếu em muốn gặp mặt.]
Mông Manh: [Em không thấy nhanh chút nào cả. Anh đang ở đâu thế? Anh muốn đến gặp em hay em đến gặp anh?]
Nếu đối phương đã đồng ý, thì tất nhiên là cô sẽ không bỏ qua cơ hội để gặp mặt minh tinh rồi. Vả lại, dù sao thì yêu nhau qua mạng cũng không được an toàn, cô cần phải cẩn thận.
Vì đối tượng là Lâm Tư Sở nên cô không lo về việc ảnh photoshop, mà trái lại lo lắng anh sẽ thấy thất vọng về ngoại hình của bản thân. 
Anh chỉ bảo cô đến tiệm của ba để đợi anh, chứ không nói gì thêm cả.
Mông Manh vội vàng hỏi sao anh lại biết tiệm của ba cô, nhưng anh đã offline.
Để chuẩn bị cho lần gặp mặt này, Mông Manh đã lấy toàn bộ quần áo đẹp của mình từ trong tủ ra, sau đó chọn bộ đẹp nhất, trang điểm làm tóc. Nói chung là cô đã biến mình thành người con gái mà chính cô cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Muốn biết sự khác biệt ra sao thì mời xem sự so sánh ở dưới.
Trước khi trang điểm: Đứa xấu hoắc trong gương là ai vậy?
Sau khi trang điểm: Sao trên đời này lại có cô tiên xinh đẹp tuyệt trần như tôi được nhỉ?
Sau khi tự kỷ chán chê, cô mới ra khỏi nhà.
Cô tự nhủ, buổi hẹn hò hôm nay sẽ thành công rực rỡ cho mà xem!
Mông Manh vừa liếc qua thì đã thấy trước cửa tiệm của gia đình cô có một người đàn ông ăn mặt kín mít từ đầu đến chân, trông anh có vẻ rất sốt ruột, chốc chốc lại nhìn thời gian.
Lòng cô bỗng vui vẻ, giả vờ rụt rè đến gần anh.
“Chào anh, anh có phải là Lâm Tư Sở không ạ?” Mông Manh vén mái tóc dài lên, cúi đầu với vẻ ngại ngùng.
Người đàn ông lạnh lùng nói hai chữ: “Không phải.”
Cả người Mông Manh cứng lại, lẳng lặng đứng nép vào một góc.
Ba cô vừa chạy ra khỏi tiệm thì đã thấy cô, chặc lưỡi rồi nói: “Hôm nay ba không kêu con đến mà? Sao con lại ở đây vậy? Ấy chà, con trang điểm đẹp thế! Con tính đi hẹn hò hả? Hay đi xem mắt?”
Mông Manh chưa kịp trả lời thì ba cô đã nói tiếp: “Con tự giác đấy! Ưng anh chàng nào thì dẫn về nhà ra mắt ba mẹ, còn không ưng thì nói mẹ con để mẹ tìm bà mai cho con.” 
Trong suốt quá trình, cô chỉ đứng làm cảnh để nghe ba nói. Sau khi ba cô đi vào thì cô cũng định vào theo, dù sao thì nhìn cô cũng thật ngớ ngẩn khi cứ đứng trước cửa tiệm thế này.
Lúc cô chuẩn bị đi thì góc áo bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy từ phía sau.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay thon dài kia, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh.
Sau đó, cô nghe thấy người vừa phủ nhận mình là Lâm Tư Sở dịu dàng nói: “Có phải em là Mông Manh không? Xin lỗi em, vì hôm nay em quá đẹp nên anh đã bị hớp hồn.”
Mông Manh nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nói thật đi.”
Lâm Tư Sở: “Vì hôm nay em quá đẹp nên anh đã bị hớp hồn.”
Mông Manh: “Anh mau nói thật cho em.”
Lâm Tư Sở: “Hôm nay em rất đẹp.”
Mông Manh: “Anh vẫn chưa chịu nói thật à?”
Lâm Tư Sở: “Em trang điểm đậm quá nên anh không nhận ra.”
Mông Manh: “…”
Thật là! Sao mọi việc lại không giống như trong tưởng tượng của cô vậy!
Cô nhớ kịch bản thường là cặp đôi hẹn hò trên mạng hẹn gặp nhau tại trạm xe lửa, lúc gọi điện thì nam chính nói: “Em quay người lại đi.”
Lúc nữ chính quay người lại sẽ thấy một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đang mỉm cười với mình.
Sau đó, nữ chính vô cùng cảm động, cả hai ôm chầm lấy nhau, khung cảnh cũng trông cực kỳ lãng mạn. 
Nghĩ vậy, Mông Manh bỗng cảm thấy không hài lòng về lần đầu tiên gặp mặt Lâm Tư Sở.
Vả lại, vì anh là ngôi sao nổi tiếng nên phải đeo khẩu trang khi đang ở ngoài. Thế là, bọn cô đến một phòng bao VIP có tính bảo mật cực cao.
Tiếc thay, hiện thực lại khác xa buổi hẹn hò trong mơ của Mông Manh. 
Cô không biết mình có nên chờ mong diễn biến tiếp theo không nữa.
Họ ngồi đối diện nhau, cô hút một ngụm trà sữa, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào anh: “Anh có thể lấy mấy thứ đồ hóa trang xuống không?”
Lâm Tư Sở thẳng tay bỏ kính râm ra, chuẩn bị cởi khẩu trang thì Mông Manh đang nhìn chằm chằm vào mình bỗng hét lên: “Khoan đã! Anh đợi chút.”
Mông Manh càng nhìn càng cảm thấy đôi mắt này rất quen, cứ như đã nhìn thấy ở đâu rồi…
Nghĩ vậy nên cô hỏi: “Anh có anh em song sinh không?”
Lâm Tư Sở lắc đầu rồi đáp: “Không.” Anh có thể tháo khẩu trang được chưa? Em nhìn ra gì rồi???
Mông Manh ồ, lại hỏi tiếp: “Vậy em có thể chụp anh một tấm không?”
Lâm Tư Sở: “Được chứ.” Em muốn gì thì cứ nói thẳng, đừng làm anh sợ mà!
Cô lấy điện thoại ra chụp anh, sau đó ngồi thẳng dậy, cười nói: “Cảm ơn anh đã phối hợp với em. Tụi mình nói đến đâu rồi nhỉ? À, anh có thể bỏ mũ và khẩu trang xuống được không?”
Anh tháo khẩu trang ra, nhưng đầu vẫn đội mũ, rồi giải thích một cách đơn giản: “Anh không quen cho lắm.”
Mông Manh tỏ vẻ đã hiểu: “Em hiểu mà.”
Sau đó, họ nghiêm túc thảo luận vì sao mình lại thích đối phương.
Lâm Tư Sở nói trước: “Thật ra thì anh biết em lâu rồi, nhưng có vẻ như em không biết anh thì phải? Đôi khi em sẽ đến studio với đội ngũ sản xuất phải không? Bắt đầu từ khi đó, anh đã thầm để ý đến em, sau đó thì… Đã phải lòng em.”
Mông Manh cảm thán, sau đó nói: “Gần đây em mới phát hiện anh cạo trọc trông rất đẹp trai nên đã bắt đầu thích anh.”
Câu nói này của cô khiến Lâm Tư Sở hết hồn, liền nghĩ đến cái đầu trọc lóc của mình. Sao cô lại nói thế? Lẽ nào cô đã biết bí mật nhỏ của anh rồi ư? Lâm Tư Sở, mày phải bình tĩnh, đừng tự dọa mình. 
Mông Manh nói tiếp: “Tại anh không biết đấy thôi, chứ từ nhỏ thì em đã rất thích đầu trọc rồi. Thật ra thì em thấy anh trông rất tuấn tú khi bị trọc.”
Nghe cô nói vậy, Lâm Tư Sở liền thở phào nhẹ nhõm.
Họ nói từ lý do thích nhau đến phim truyền hình, rồi tám tiếp về những ngôi sao mà anh đã từng tiếp xúc.
“Em nói cái cô diễn viên bỗng nhiên nhìn khác ấy hả? Vì cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ đấy. Đừng thấy cô ta ngây thơ đáng yêu trước ống kính mà lầm, ngoài đời cô ta rất thô bỉ, hay nói tục, bất lịch sự, lại còn thích hút thuốc. Vì cô ta mở miệng ra là sẽ có mùi khói thuốc lá nên anh ghét diễn chung với cô ta nhất luôn ấy.”
“Hử? MC cứ hay bị mắng là đã ngu mà còn thích ra vẻ thông minh ấy hả? Thật ra thì người này rất tốt bụng, vả lại còn rất khôn ngoan. Nói chung là những hành động ngu ngốc trước ống kính đều do ekip sắp xếp thôi.”
“Em không biết chương trình nào cũng có kịch bản à? Hơn nữa, những người tham gia còn phải tập dợt trước khi lên sóng nữa cơ. Từng lời nói và hành động của mọi người đều theo kịch bản, ngay cả những chương trình phát sóng trực tiếp cũng thế.”

Tuy cả ngày hôm nay họ chỉ trò chuyện, nhưng cô lại cảm thấy đây là chất xúc tác tốt nhất của tình cảm, không thì làm sao có được những đôi yêu nhau qua mạng chứ?
Sau ngày hôm nay, bức tường vô hình giữa họ gần như đã biến mất. 
Lâm Tư Sở chỉ hối hận sao họ không gặp nhau sớm hơn, nếu vậy thì tình cảm giữa họ đã nồng nàn hơn rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, cảm giác trò chuyện với cô ngoài đời quá ư là phê luôn. Anh không cần phải suy nghĩ hàm ý sâu xa từng câu nói của cô, cũng không cần phải suy đoán tâm trạng của cô.
Từ đó có thể thấy được, một biểu cảm nhỏ lúc nói chuyện cũng có thể mang lại hiệu quả khổng lồ.
Buổi tối khi Lâm Tư Sở về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Mông Manh bên nick chính.
Cô nhắn: [Ngày mai anh có rảnh đến tiệm để trị liệu không?]
Thế là Lâm Tư Sở lại hóa trang thành vị khách kỳ lạ rồi tung tăng đến tiệm của gia đình cô.
Mông Manh đã chờ anh ở đây từ lâu. Sau khi anh đi vào, cô nhìn anh một lúc lâu, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mí mắt của Lâm Tư Sở bỗng giật giật, như thể báo hiệu cho điềm không lành sắp xảy ra vậy.
Anh nhìn người con gái đang cúi đầu nhìn điện thoại, dùng giọng nói khàn khàn đã qua chỉnh sửa để nói với cô: “Chào buổi sáng…”
“Anh đừng nói chuyện với tôi, anh làm vậy thì sẽ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi đó.” Mông Manh lập tức ngắt lời anh.
Cô so sánh đôi mắt của Lâm Tư Sở và vị khách này, bỗng nhiên phát hiện cặp mắt của họ y chang nhau luôn.
Cô hoảng hốt nhìn thoáng qua khách hàng, sau đó thu lại vẻ ngạc nhiên của mình, giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường. Cô đi bật nước ấm, rồi bảo anh nằm xuống.
Thật ra thì bước gội đầu của việc trị liệu cũng không khác cách gội đầu của tiệm cắt tóc là mấy. Sau khi người đàn ông bỏ mũ xuống thì cô phát hiện đầu của anh đã tróc thêm một mảng, tóc cũng rụng quá trời quá đất.
Một lát sau, Mông Manh lẳng lặng kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ, ai dè vì nó đeo quá lỏng lẻo nên đã rơi xuống đất luôn. 
Khuôn mặt của người đàn ông cũng theo đó mà hiện ra.
Anh bỗng nhiên mở to mắt, khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô thì tim khẽ nhói, lập tức đứng dậy. Sau đó, anh vội vàng đội mũ vào, xoay người định đi ra ngoài.
Mông Manh hoàn hồn, liền hét lên: “Nếu anh bước ra cửa thì tụi mình sẽ chia tay đấy!”
Anh dừng chân, nhưng không xoay người lại. Anh cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn Mông Manh đáng yêu của mình nữa cả.
Mông Manh lo lắng hỏi: “Vì sao anh lại hóa trang thành khách hàng, rồi còn lừa em?”
Trước khi xác nhận sự thật này, Mông Manh không hề ngờ được vị khách này lại là Lâm Tư Sở. Dù sao thì trên thế giới này cũng có rất nhiều người có đôi mắt na ná nhau, huống chi còn có một số người nhìn giống nhau dù rằng họ không có máu mủ gì cả. 
Anh buồn bã hỏi ngược lại: “Nếu anh nói thì em có chia tay với anh không?”
Suýt nữa thì cô đã nói “Không”, may là đầu óc nhanh nhạy nhận ra anh đang lừa mình nên cô đã đáp: “Anh nói trước đã.”
Lâm Tư Sở bắt đầu kể khổ với cô.
Trước kia, tóc của anh rất dày, anh cũng không biết từ khi nào mà nó đã bắt đầu rụng dần. Ba của anh còn nói đây là chuyện thường như ở huyện, sau đó nhìn anh với ánh mắt vui mừng, rồi nói mấy câu nghe ứa gan như “Thấy con như vậy thì ba đã có thể chắc chắn con là con ruột của ba rồi” nữa chứ.
Tóm lại, ngoại trừ ba anh ra thì mẹ và em gái anh đều vô cùng hoảng hốt về sự kiện này.
Nỗi sầu lo của mẹ chính là: Gien của nhà ông trội quá rồi đấy! Mau trả lại đứa con đẹp trai ngời ngời cho tôi! Tôi không biết cái thằng bị hói này đâu, nó không phải là con tôi mà!!!
Nỗi lo lắng của em gái anh thì là: Gien của ba trội quá đi! Có khi nào mình cũng sẽ bị di truyền gien này không? Hôm nay mình rụng mấy sợi tóc rồi nhỉ? Đừng nói là mình sẽ bị trọc đấy nhé? Đừng mà, con gái con đứa như mình mà trọc thì biết sống sao đây trời! Xin ông trời hãy chuyển mọi gien hói qua cho anh con!
Cái con bé này, có cần phải bị chọc vào nỗi đau của anh em thế không hả?
Rốt cuộc thì Lâm Tư Sở đã biết vì sao ba anh lại chém gió rằng cạo trọc cho mát rồi!
Thật ra thì tóc ba đã rụng hết, không còn mọc ra cọng nào chứ sao nữa!
Sau khi anh kể khổ xong thì hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào cô: “Mông Manh, em yên tâm, anh nhất định sẽ kiên trì trị liệu. Anh tin chắc rằng một ngày đó tóc anh sẽ mọc lại bình thường thôi.”
Cô nhìn chằm chằm vào cái mũ của anh, rồi nói với vẻ sâu xa: “Không sao, anh có thể từ bỏ việc trị liệu rồi.”
Anh nói: “Nhân danh hiệp sĩ chính nghĩa, một bệnh nhân tích cực trị liệu, anh nhất định sẽ cố gắng kiên trì vì em!”
Mông Manh nhiệt tình khuyên bảo: “Không không không, anh đừng hiểu lầm ý em. Em thật lòng khuyên anh đừng trị liệu.”
Anh bật mode “anh không nghe lời giải thích của em đâu”: “Vì sao!!! Hôm nay em còn nói em thích anh mà! Lẽ nào em lại thích mấy anh chàng hói đầu ư!” 
Mông Manh nghiêm túc đáp: “Em không thích hói đầu, em chỉ thích đầu trọc thôi.”
Anh khó xử cắn khăn tay: “Nhưng mà…”
“Nếu anh cạo trọc thì em sẽ thích anh hơn.” Mông Manh kiên định trả lời, ý cô chính là: Tuy em rất thích anh, nhưng em lại thích dáng vẻ anh trọc đầu hơn.
Thật ra thì chuyện cạo đầu có hơi khó với Lâm Tư Sở. Dù sao thì anh cũng là diễn viên, cạo đầu rồi thì khó kiếm được hình tượng nhân vật cho phù hợp lắm.
Nếu phải so sánh thì có vẻ cái đầu hói của anh vẫn kém hơn cạo trọc nhỉ?
Anh phát hiện Mông Manh bỗng bật mode “Ngày nào cũng dụ anh cạo trọc.”
Lúc nói chuyện trên mạng: [Bảo bối, sắp đến Lễ Tình Nhân rồi, em muốn quà gì nè? Em thích 999 đóa hoa hồng không?]
Mông Manh: [Em muốn toàn bộ tóc của anh.]
Lúc gặp mặt, anh muốn nắm tay cô: “Bảo bối, anh có thể nắm bàn tay nhỏ bé của em không?”
Mông Manh nghiêm túc đáp: “Không được. Nhưng nếu bây giờ anh cạo trọc thì chiều nay tụi mình sẽ đi đăng ký kết hôn.”
Lúc xem phim điện ảnh, Lâm Tư Sở bỗng hóa thân thành chàng trai thích đóng kịch: [Em đã nhìn nam chính suốt một tiếng rồi! Nói, anh hay tên kia đẹp trai hơn!”
Mông Manh: “Cả hai đều không đẹp.”
Anh tủi thân, giả vờ khóc hu hu: “Em không yêu anh nữa rồi.’
Mông Manh: “Em chỉ yêu anh sau khi cạo đầu mà thôi.”
Lâm Tư Sở:…
Có lẽ vì lời khuyên của Mông Manh đã có tác dụng, bỗng một ngày kia, Lâm Tư Sở đã không còn cố chấp với mái tóc của mình nữa rồi.
Làm gì có cô gái nào dễ dụ như cô chứ?
Nếu anh quen cô gái khác thì họ sẽ đòi biệt thự xa hoa, siêu xe đắt tiền ấy chứ.
So đi sánh lại thì giá trị của cô chỉ bằng mấy cọng tóc thưa thớt này thôi sao?
Tuy anh cảm thấy tóc mình rất giá trị, nhưng chúng nó chẳng thể nào bì được Mông Manh vô giá của anh cả.
Hôm nay, Mông Manh vừa quét nhà vừa nói: “Anh thấy tóc trong nhà em nhiều không? Chúng nó đều là tóc của anh hết đó. Anh thử nghĩ mà xem, nếu tóc anh bị rụng lúc ăn nấu cơm, sau đó rớt vào đồ ăn thì có phải là rất ghê không?”
Lâm Tư Sở đang nấu ăn:…
Sau đó, anh nói: “Tụi mình đi cạo trọc thôi.”
Mông Manh:!!!
Dưới sự giám sát của cô, anh liền vui vẻ cạo đầu, sau đó vội vàng đi đăng ký kết hôn, giống như sợ cô sẽ đổi ý vậy.
Anh đã chuẩn bị tinh thần bị quản lý sạc cho một trận khi hay tin anh đã cạo trọc, sau đó không còn quảng cáo, từ biệt kiếp sống đóng phim. Sau đó, anh sẽ hùn vốn mở công ty với ba anh, cuộc sống hôn nhân sẽ vô cùng thoải mái.
Ôi chao, có vẻ cũng được phết đấy!
Tiếc thay, đời không như là mơ. Ngày đầu tiên Lâm Tư Sở cạo trọc, quản lý liền nói: “Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây à? Hay trời đổ cơn máu? Cuối cùng thì em cũng chịu cạo đầu rồi! Cảm ơn trời đất, thật sự là tốt quá! Khéo là bây giờ đang có một bộ phim truyền hình có vai chính là nhà sư, tạo hình này của em vừa đẹp luôn đấy!”
Sau khi cạo trọc, sự nghiệp của Lâm Tư Sở không những không xuống dóc, mà trái lại còn xán lạn hơn.
Từ đó về sau, Lâm Tư Sở và Mông Manh đã sống hạnh phúc bên nhau đến suốt đời.
– Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.