Ngày Mai (Demain)

Chương 2: Miss lovenstein




Lũ chó không bao giờ cắn tôi.
Chỉ có lũ đàn ông là làm vậy.
Marilyn MONROE
Quầy bar của nhà hàng Thống Soái
Rockefeller Center, New York
18 giờ 45
Nằm trên tầng cao nhất của Rockefeller Center, quầy bar của nhà hàng Thống Soái bao quát được thành phố, đem lại một tầm nhìn toàn cảnh xuống Manhattan. Phong cách trang trí của quầy bar là kết quả của sự pha trộn khéo léo giữa truyền thống và thiết kế. Trong quá trình cải tạo nhà hàng, người ta đã chú ý giữ lại phần gỗ lát tường, những chiếc bàn theo phong cách Art deco và ghế bành da. Cách bài trí đó mang lại cho nơi này một bầu không khí “ấm cúng” của club Anh quốc kiểu cổ kết hợp với một không gian hiện đại hơn, với hình ảnh quầy bar bằng thủy tinh mờ, phát sáng chạy dài ngang qua phòng.
Thân hình mảnh dẻ và dáng đi nhanh nhẹn, Emma Lovenstein lách từ bàn này sang bàn kia, phục vụ rượu vang, mời thực khách nếm rượu đồng thời giải thích tường tận về nguồn gốc và lịch sử của các loại rượu. Cô nàng quản lý rượu có khiếu truyền cảm hứng. Đôi bàn tay vung lên duyên dáng, các cử chỉ chính xác, nụ cười tỏa rạng: mọi thứ trong vẻ ngoài của cô đều phản ánh niềm đam mê của cô và khát khao được chia sẻ đam mê đó.
Đội phục vụ mang ra món áp chót.
- Món bánh kẹp thịt giò heo rắc phô mai Parma, Emma thông báo trong khi những tiếng thì thào tán thưởng dần dần vang lên cùng lúc các thực khách khám phá món ăn.
Cô rót cho mỗi người một ly vang đỏ, cẩn thận che nhãn giá rồi dành vài phút trả lời các câu hỏi của thực khách, trình bày các thông số nhằm giúp họ khám phá loại rượu vang đang uống.
- Đây là một chai vang Morgon dòng Côte du Py làm từ nho vùng Beaujolais, sau cùng cô tiết lộ. Một loại vang đậm đà, hấp dẫn, căng, vừa mạnh vừa êm với hương dâu và anh đào, rất hợp để hỗ trợ tiêu hóa chân giò.
Chính cô đã nảy ra ý tưởng về những đợt nếm rượu hằng tuần hiện đang ngày càng gặt hái được nhiều thành công nhờ thực khách rỉ tai nhau. Ý tưởng rất đơn giản: Emma đề nghị nếm thử bốn loại vang uống kèm bốn món ăn do bếp trưởng của nhà hàng ẩm thực là Jonathan Lempereur chế biến. Mỗi buổi nếm rượu được tổ chức trong vòng một giờ đồng hồ, xoay quanh một chủ đề như một giống nho hoặc một địa điểm và là cớ để dẫn tới những tìm hiểu bước đầu về khoa rượu vang theo lối rất dễ tiếp nhận.
Emma tới sau quầy rồi ra hiệu cho nhóm phục vụ bàn mang món cuối ra. Cô tranh thủ thời điểm này để kín đáo liếc qua chiếc điện thoại di động đang nhấp nháy. Khi mở tin nhắn vừa nhận được ra xem, cô đã thoáng kinh hoàng.
Anh ở New York tuần này. Tối nay ta hẹn nhau dùng bữa nhé?
Anh nhớ em.
Francois
- Chị Emma?
Giọng trợ lý kéo cô ra khỏi trạng thái đờ đẫn nhìn như đóng đinh vào màn hình điện thoại. Cô lâp tức trấn tĩnh lại rồi thông báo với cả phòng ăn:
- Để kết thúc buổi thưởng rượu hôm nay, chúng tôi mời các vị món dứa trộn cánh mộc lan, dùng kèm kem kẹo dẻo thắng thành caramel trên bếp củi.
Cô mở hai chai vang mới rồi rót mời cử tọa xung quanh. Sau màn đặt câu đố, cô kết luận:
- Một chai vang Ý, xuất xứ từ vùng Piedmont, một chai Moscato d'Asti. Một giống nho ngon lành, thơm mát và thanh khiết, ngọt dịu và hơi sủi bọt. Một loại vang hồng và bọt li ti nhẹ nhàng làm tôn thêm vị dứa tươi mát.
Buổi tối khép lại với những câu hỏi của thực khách. Trong số đó có những câu hỏi liên quan đến hành trình nghề nghiệp của Emma, cô sẵn lòng trả lời chúng mà không để lộ chút nào là tâm trí mình đang hỗn loạn.
Cô sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả ở Tây Virginia. Mùa hè năm cô mười bốn tuổi, cha cô, một tài xế đường dài, dẫn gia đình đi thăm những vườn nho thuộc địa phận California. Đối vối cô bé, khám phá này quả là một niềm ngây ngất đã khơi dậy sự quan tâm và đam mê đối với rượu vang cũng như một thiên hướng hoàn toàn mới mẻ.
Cô thi đỗ vào trường trung cấp khách sạn Charlest nơi có chương trình đào tạo chuyên sâu về khoa rượu vang. Sau khi đã nhận bằng tốt nghiệp, cô rời khỏi vùng quê khỉ ho cò gáy nghèo nàn không chút tiếc nuối. Thẳng tiến đến New York! Thoạt tiên cô làm phục vụ bàn cho một nhà hàng khiêm tốn, rồi trưởng nhóm phục vụ bàn trong một nhà hàng thời thượng thuộc khu West Village. Lúc bấy giờ cô làm việc quần quật mười sáu tiếng mỗi ngày, phục vụ bàn, tư vấn rượu vang và phụ trách quầy bar. Một ngày nọ, cô gặp phải một khách hàng kỳ lạ. Người mà thoạt nhìn cô đã nhận ra ngay: Jonathan Lempereur, thần tượng của cô. Người được giới phê bình ẩm thực đặt cho biệt danh “Mozart của nghệ thuật ẩm thực”. Bếp trưởng điều hành một nhà hàng nổi tiếng ở Manhattan: nhà hàng Thống Soái lừng danh, được một số nhà phê bình coi như “nhà hàng tuyệt vời nhất thế giới”. Thống Soái thực sự là đỉnh của đỉnh, mỗi năm tiếp đón hàng nghìn thực khách đến từ khắp nơi trên hành tinh, và thường phải đợi hơn một năm mới đặt được chỗ. Ngày hôm đó, Lempereur đến dùng bữa với vợ. Giấu biệt danh tính. Thời đó, anh đã sở hữu nhiều nhà hàng trên toàn thế giới. Quả là khó tin khi trẻ thế mà đã đứng đầu một đế chế như vậy.
Emma đã thu hết can đảm để dám bắt chuyện với “thần tượng” của mình. Jonathan đã chăm chú lắng nghe cô, rồi rất nhanh chóng, bữa trưa biến thành buổi phỏng vấn tuyển dụng. Thành công đã không khiến Lempereur mờ mắt. Anh khó tính nhưng vẫn khiêm nhường, vẫn luôn săn tìm những nhân tài mới. Nhân lúc thanh toán hóa đơn, anh đã đưa cô danh thiếp và bảo:
- Ngày mai cô bắt đầu đi làm nhé.
Ngày hôm sau, cô ký hợp đồng với vị trí nhóm phó phụ trách rượu tại Thống Soái. Trong suốt ba năm liền, cô phối hợp cực kỳ ăn ý với Jonathan. Lempereur có một sức sáng tạo dồi dào và cuộc tìm kiếm sự tương hợp giữa các món ăn và rượu vang chiếm vị trí quan trọng trong nghệ thuật nấu nướng của anh. Cô đã hiện thực hóa giấc mơ nghề nghiệp của anh. Năm ngoái, sau khi ly hôn, chàng bếp trưởng người Pháp đã cởi bỏ tạp dề. Nhà hàng đã được thầu lại, nhưng ngay cả khi Jonathan Lempereur không còn đứng bếp nữa thì hồn phách anh vẫn tiếp tục thấm nhuần nơi đó, và những món ăn do anh sáng tạo ra vẫn xuất hiện trên thực đơn.
- Cảm ơn quý vị đã có mặt trong buổi hôm nay, tôi hy vọng quý vị đã có một buổi tối thú vị, cô nói để kết thúc buổi thưởng rượu.
Cô tạm biệt các khách hàng, trao đổi ngắn gọn với trợ lý rồi thu dọn đồ dùng cá nhân trước khi về nhà.
* * *
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
2. Miss Lovenstein
Lũ chó không bao giờ cắn tôi.
Chỉ có lũ đàn ông là làm vậy.
Marilyn MONROE
Quầy bar của nhà hàng Thống Soái
Rockefeller Center, New York
18 giờ 45
Nằm trên tầng cao nhất của Rockefeller Center, quầy bar của nhà hàng Thống Soái bao quát được thành phố, đem lại một tầm nhìn toàn cảnh xuống Manhattan. Phong cách trang trí của quầy bar là kết quả của sự pha trộn khéo léo giữa truyền thống và thiết kế. Trong quá trình cải tạo nhà hàng, người ta đã chú ý giữ lại phần gỗ lát tường, những chiếc bàn theo phong cách Art deco và ghế bành da. Cách bài trí đó mang lại cho nơi này một bầu không khí “ấm cúng” của club Anh quốc kiểu cổ kết hợp với một không gian hiện đại hơn, với hình ảnh quầy bar bằng thủy tinh mờ, phát sáng chạy dài ngang qua phòng.
Thân hình mảnh dẻ và dáng đi nhanh nhẹn, Emma Lovenstein lách từ bàn này sang bàn kia, phục vụ rượu vang, mời thực khách nếm rượu đồng thời giải thích tường tận về nguồn gốc và lịch sử của các loại rượu. Cô nàng quản lý rượu có khiếu truyền cảm hứng. Đôi bàn tay vung lên duyên dáng, các cử chỉ chính xác, nụ cười tỏa rạng: mọi thứ trong vẻ ngoài của cô đều phản ánh niềm đam mê của cô và khát khao được chia sẻ đam mê đó.
Đội phục vụ mang ra món áp chót.
- Món bánh kẹp thịt giò heo rắc phô mai Parma, Emma thông báo trong khi những tiếng thì thào tán thưởng dần dần vang lên cùng lúc các thực khách khám phá món ăn.
Cô rót cho mỗi người một ly vang đỏ, cẩn thận che nhãn giá rồi dành vài phút trả lời các câu hỏi của thực khách, trình bày các thông số nhằm giúp họ khám phá loại rượu vang đang uống.
- Đây là một chai vang Morgon dòng Côte du Py làm từ nho vùng Beaujolais, sau cùng cô tiết lộ. Một loại vang đậm đà, hấp dẫn, căng, vừa mạnh vừa êm với hương dâu và anh đào, rất hợp để hỗ trợ tiêu hóa chân giò.
Chính cô đã nảy ra ý tưởng về những đợt nếm rượu hằng tuần hiện đang ngày càng gặt hái được nhiều thành công nhờ thực khách rỉ tai nhau. Ý tưởng rất đơn giản: Emma đề nghị nếm thử bốn loại vang uống kèm bốn món ăn do bếp trưởng của nhà hàng ẩm thực là Jonathan Lempereur chế biến. Mỗi buổi nếm rượu được tổ chức trong vòng một giờ đồng hồ, xoay quanh một chủ đề như một giống nho hoặc một địa điểm và là cớ để dẫn tới những tìm hiểu bước đầu về khoa rượu vang theo lối rất dễ tiếp nhận.
Emma tới sau quầy rồi ra hiệu cho nhóm phục vụ bàn mang món cuối ra. Cô tranh thủ thời điểm này để kín đáo liếc qua chiếc điện thoại di động đang nhấp nháy. Khi mở tin nhắn vừa nhận được ra xem, cô đã thoáng kinh hoàng.
Anh ở New York tuần này. Tối nay ta hẹn nhau dùng bữa nhé?
Anh nhớ em.
Francois
- Chị Emma?
Giọng trợ lý kéo cô ra khỏi trạng thái đờ đẫn nhìn như đóng đinh vào màn hình điện thoại. Cô lâp tức trấn tĩnh lại rồi thông báo với cả phòng ăn:
- Để kết thúc buổi thưởng rượu hôm nay, chúng tôi mời các vị món dứa trộn cánh mộc lan, dùng kèm kem kẹo dẻo thắng thành caramel trên bếp củi.
Cô mở hai chai vang mới rồi rót mời cử tọa xung quanh. Sau màn đặt câu đố, cô kết luận:
- Một chai vang Ý, xuất xứ từ vùng Piedmont, một chai Moscato d'Asti. Một giống nho ngon lành, thơm mát và thanh khiết, ngọt dịu và hơi sủi bọt. Một loại vang hồng và bọt li ti nhẹ nhàng làm tôn thêm vị dứa tươi mát.
Buổi tối khép lại với những câu hỏi của thực khách. Trong số đó có những câu hỏi liên quan đến hành trình nghề nghiệp của Emma, cô sẵn lòng trả lời chúng mà không để lộ chút nào là tâm trí mình đang hỗn loạn.
Cô sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả ở Tây Virginia. Mùa hè năm cô mười bốn tuổi, cha cô, một tài xế đường dài, dẫn gia đình đi thăm những vườn nho thuộc địa phận California. Đối vối cô bé, khám phá này quả là một niềm ngây ngất đã khơi dậy sự quan tâm và đam mê đối với rượu vang cũng như một thiên hướng hoàn toàn mới mẻ.
Cô thi đỗ vào trường trung cấp khách sạn Charlest nơi có chương trình đào tạo chuyên sâu về khoa rượu vang. Sau khi đã nhận bằng tốt nghiệp, cô rời khỏi vùng quê khỉ ho cò gáy nghèo nàn không chút tiếc nuối. Thẳng tiến đến New York! Thoạt tiên cô làm phục vụ bàn cho một nhà hàng khiêm tốn, rồi trưởng nhóm phục vụ bàn trong một nhà hàng thời thượng thuộc khu West Village. Lúc bấy giờ cô làm việc quần quật mười sáu tiếng mỗi ngày, phục vụ bàn, tư vấn rượu vang và phụ trách quầy bar. Một ngày nọ, cô gặp phải một khách hàng kỳ lạ. Người mà thoạt nhìn cô đã nhận ra ngay: Jonathan Lempereur, thần tượng của cô. Người được giới phê bình ẩm thực đặt cho biệt danh “Mozart của nghệ thuật ẩm thực”. Bếp trưởng điều hành một nhà hàng nổi tiếng ở Manhattan: nhà hàng Thống Soái lừng danh, được một số nhà phê bình coi như “nhà hàng tuyệt vời nhất thế giới”. Thống Soái thực sự là đỉnh của đỉnh, mỗi năm tiếp đón hàng nghìn thực khách đến từ khắp nơi trên hành tinh, và thường phải đợi hơn một năm mới đặt được chỗ. Ngày hôm đó, Lempereur đến dùng bữa với vợ. Giấu biệt danh tính. Thời đó, anh đã sở hữu nhiều nhà hàng trên toàn thế giới. Quả là khó tin khi trẻ thế mà đã đứng đầu một đế chế như vậy.
Emma đã thu hết can đảm để dám bắt chuyện với “thần tượng” của mình. Jonathan đã chăm chú lắng nghe cô, rồi rất nhanh chóng, bữa trưa biến thành buổi phỏng vấn tuyển dụng. Thành công đã không khiến Lempereur mờ mắt. Anh khó tính nhưng vẫn khiêm nhường, vẫn luôn săn tìm những nhân tài mới. Nhân lúc thanh toán hóa đơn, anh đã đưa cô danh thiếp và bảo:
- Ngày mai cô bắt đầu đi làm nhé.
Ngày hôm sau, cô ký hợp đồng với vị trí nhóm phó phụ trách rượu tại Thống Soái. Trong suốt ba năm liền, cô phối hợp cực kỳ ăn ý với Jonathan. Lempereur có một sức sáng tạo dồi dào và cuộc tìm kiếm sự tương hợp giữa các món ăn và rượu vang chiếm vị trí quan trọng trong nghệ thuật nấu nướng của anh. Cô đã hiện thực hóa giấc mơ nghề nghiệp của anh. Năm ngoái, sau khi ly hôn, chàng bếp trưởng người Pháp đã cởi bỏ tạp dề. Nhà hàng đã được thầu lại, nhưng ngay cả khi Jonathan Lempereur không còn đứng bếp nữa thì hồn phách anh vẫn tiếp tục thấm nhuần nơi đó, và những món ăn do anh sáng tạo ra vẫn xuất hiện trên thực đơn.
- Cảm ơn quý vị đã có mặt trong buổi hôm nay, tôi hy vọng quý vị đã có một buổi tối thú vị, cô nói để kết thúc buổi thưởng rượu.
Cô tạm biệt các khách hàng, trao đổi ngắn gọn với trợ lý rồi thu dọn đồ dùng cá nhân trước khi về nhà.
* * *
Emma bước vào thang máy và vài giây sau đã có mặt ở tầng trệt tòa Rockefeller Center. Trời đã tối từ lâu. Từ miệng cô tỏa ra hơi nước. Làn gió lạnh băng quét qua sân trước nhà thờ không làm nản lòng đám đông hiếu kỳ đang chen chúc trước hàng rào để chụp ảnh cây thông Giáng sinh khổng lồ sừng sững trên sân trượt băng. Cây thông cao chừng ba chục mét đang oằn xuống dưới những tràng hoa điện và các đồ trang trí. Quang cảnh trông rất ấn tượng, nhưng lại khiến Emma sầu não. Chẳng phải chỉ là một lời sáo rỗng, gánh nặng của cô đơn thực sự nặng nề hơn trong những dịp lễ lạt cuối năm. Cô tiến lại gần bờ hè vừa chỉnh lại chiếc mũ mềm và thắt chặt lại khăn quàng vừa chăm chú nhìn đèn gắn nóc của các xe taxi, hy vọng nhưng không quá tin vào chuyện sẽ phát hiện ra một chiếc taxi còn trống. Rủi thay, lúc này đang là giờ cao điểm và mọi chiếc ỵellow cab diễu qua trước cô đều đã chở khách. Cô cam chịu rẽ đám đông rồi rảo bước tới tận góc đại lộ Lexington giao với phố 53. Cô xuống trạm tàu điện ngầm rồi chọn tuyến E thẳng hướng downtown. Toa tàu điện chật cứng người, điều này có thể dễ dàng dự đoán, và cô đứng suốt chặng, chen chúc với các hành khách khác.
Bất chấp cảnh xô đẩy từ bốn phía, cô vẫn rút điện thoại ra rồi đọc lại mẩu tin nhắn đã thuộc nằm lòng.
Anh ở New York cả tuần này. Tối nay ta hẹn nhau dùng bữa nhé?
Anh nhớ em.
Francois
Cuốn xéo đi, thằng khốn. Tôi không rảnh mà gặp anh! Cô vừa nạt nộ vừa không rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Francois là người thừa kế một vườn nho rộng lớn tại Bordeaux. Hai năm trước cô đã gặp hắn trong một chuyến đi nhằm khám phá các giống nho Pháp. Hắn không giấu cô chuyện hắn đã kết hôn và có hai con, tuy thế cô vẫn đáp lại lời tán tỉnh của hắn. Emma đã kéo dài chuyến đi Pháp của mình và họ đã trải qua một tuần lễ như trong mơ để dạo khắp các nẻo đường rượu vang trong vùng: “đường Médoc” nổi tiếng trên chặng đường tìm hiểu những loại rượu vang đẳng cấp và những tòa lâu đài, “đường đồi” với những nhà thờ kiến trúc kiểu Roman và những di chỉ khảo cổ, những ngôi nhà thôn dã cùng những tu viện của vùng Entre-Deux-Mers, ngôi làng Saint-Émilion có từ thời Trung Đại... Về sau, họ gặp lại nhau tại New York, theo những chuyến công tác của Francois. Thậm chí họ đã trải qua một tuần nghỉ lễ khác tại Hawaii. Hai năm cho một mối quan hệ ngoài luồng, dục vọng và hủy hoại. Hai năm chờ đợi để rồi thất vọng. Mỗi lần họ gặp nhau, Francois đều hứa mình sắp bỏ vợ. Cô không thực sự tin, dĩ nhiên là thế, nhưng cô đã si mê hắn, vậy nên...
Và rồi một ngày, trong khi lẽ ra họ sắp đi nghỉ cuối tuần, Francois lại gửi tin nhắn cho cô, thông báo hắn vẫn còn yêu vợ và mong chấm dứt mối quan hệ với cô. Đã nhiều lần trong đời, Emma chạm tới các giới hạn - chứng cuồng ăn, chứng biếng ăn, chứng rạch da hành xác và lời thông báo chia tay này đã mở ra trong cô một vực thẳm.
Lúc bấy giờ, một cảm giác hết mức trống rỗng đã tàn phá cô. Các đường nứt gãy của cô hằn sâu thêm, những vùng dễ tổn thương trong cô đã lây lan ra toàn bộ cơ thể. Cuộc đời bỗng nhiên chẳng còn gì để ban tặng cho cô và cuộc sống dường như chỉ còn là một nỗi đau. Để buộc nỗi đau này im tiếng, cô chỉ tìm được giải pháp là nằm dài trong bồn tắm rồi rạch cổ tay. Hai vết rạch sâu hoắm bằng dao rọc giấy ở mỗi cánh tay. Đó không phải là một lời kêu cứu, không phải phim ảnh. Cơn khủng hoảng tự sát thật tàn khốc, tuy bộc phát từ nỗi thất tình, nhưng nỗi đau còn có nguyên nhân sâu xa hơn. Emma muốn cuộc sống của mình dừng lại, và cô hẳn đã thành công nếu ông anh trai ngốc nghếch không chọn đúng thời điểm đó để tìm tới căn hộ của cô, trách móc cô vì tháng này chưa trả phí viện dưỡng lão cho bố.
Nhớ lại quãng thời gian đó, Emma cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Tàu điện ngầm đã tới trạm trên phố 42, đúng trạm xe buýt. Tới đây, toa tàu đã vãn người và cuối cùng cô cũng tìm được một ghế còn trống. Cô vừa ngồi xuống thì điện thoại di động rung lên. Francois vẫn nài nỉ:
Anh van em đấy, cưng, trả lời anh đi. Hãy cho chúng ta thêm một cơ hội. Hãy đáp lại anh đi. Van em đấy. Anh nhớ em vô cùng. Francois của em
Emma nhắm mắt rồi hít thở chậm. Người tình cũ của cô là một kẻ chuyên thao túng ích kỷ và thiếu thủy chung. Hắn biết sử dụng vẻ quyến rũ của bân thản để biến mình thành một nhân vật anh hùng có trái tim cao thượng và đảm bảo sự chi phối lên cô. Hắn có khả năng khiến cô mất hết kiểm soát. Hắn biết cách lợi dụng những nhược điểm và sự tự ti nơi cô một cách tàn nhẫn. Hắn ùa vào những chỗ rạn nứt trong cô, cào xé những vết sẹo của cô. Nhất là, hắn có tài che đậy thực tế để phô bày mọi sự theo hướng có lợi cho hắn, dù cho có phải biến cô thành một người quen thói bịa chuyện.
Cô tắt điện thoại di động để khỏi bị dụ dỗ trả lời tin nhắn. Cô đã nỗ lực quá nhiều để thoát khỏi vòng cương tỏa của hắn và quyết không chịu mắc bẫy của hắn lần nữa chỉ vì cảm thấy cô đơn khi Giáng sinh đang đến gần.
Bởi vì kẻ thù nguy hiểm nhất đối với cô không phải là Francois. Kẻ thù nguy hiểm nhất đối với cô chính là bản thân cô. Cô không thể cam chịu sống thiếu đam mê. Đằng sau vẻ bình thản và hài hước của bản thân, cô biết tính bốc đồng và tính bất ổn trong xúc cảm của mình, một khi vùng lên, chúng thường nhấn chìm cô trong những giai đoạn hết sức trầm uất rồi lại hưng phấn vô phương kiểm soát.
Cô dè chừng nỗi sợ bị bỏ rơi vốn có thể xô ngã cô bất cứ lúc nào và nhấn chìm cô trong bi kịch tự hủy hoại bản thân. Đời sống tình cảm của cô chất chồng những mối quan hệ cay đắng. Trong tình yêu, cô đã dâng tặng quá nhiều cho những kẻ không xứng đáng. Những gã tồi tệ như Francois. Nhưng ở cô có điều gì đó mà bản thân cô không hiểu cũng như không làm chủ được. Một sức mạnh tăm tối, một chứng nghiện đẩy cô vào vòng tay của những người đàn ông không còn tự do. Cô tìm kiếm một kiểu kết hợp mà không suy xét, trong lúc thừa biết rằng những mối quan hệ này thực chất chẳng hề đem lại cho cô cả sự an toàn lẫn ổn định cô đang khao khát biết bao. Nhưng cô vẫn cố, và vì chán ghét, cô biến mình thành đồng phạm trong sự thiếu chung thủy của những gã đàn ông ấy, phá nát gia đình họ, ngay cả khi hành động như vậy là đi ngược lại các giá trị cũng như nguyện vọng của cô.
May sao, đợt tâm lý trị liệu mà cô theo từ vài tháng nay đã giúp cô có khoảng lùi và biết ngờ vực những cảm xúc của bản thân. Từ đó cô biết mình phải nghĩ đến chuyện tự bảo vệ và tránh xa những đối tuợng xấu.
Cô đã tới bến cuối của tuyến tàu điện ngầm: bến World Trade Center. Khu vực phía Nam thành phố này đã bị những vụ khủng bố tàn phá hoàn toàn. Ngày nay, nó vẫn đang trong quá trình xây dựng lại, nhưng chẳng mấy mà nhiều tòa tháp bằng kính và thép sẽ vươn cao trên đường chân trời New York. Một biểu tượng cho thấy Manhattan có khả năng vượt mọi thử thách và còn mạnh mẽ hơn trước, Emma nghĩ trong khi leo các bậc thang để tới phố Greenwich.
Một tấm gương đáng để suy ngẫm...
Cô rảo bước tới tận ngã tư phố Harrison rồi tiến vào khoảng sân trước của một khu nhà ở liên hợp gồm nhiều tòa nhà cao tầng bằng gạch màu hạt dẻ xây từ đầu thập niên 1970, khi TriBeCa mới chỉ là một khu công nghiệp với nhiều kho xưởng. Cô bấm mã mở khóa rồi dùng cả hai tay đẩy một cánh cổng bằng gang nặng trịch.
Suốt một thời gian dài, 50 North Plaza với ba tòa tháp cao bốn mươi tầng chứa hàng trăm căn hộ với mức giá thuê vừa phải. Ngày nay, giá thuê nhà trong khu đã tăng cao và tòa nhà sắp được tu sửa lại. Trong lúc chờ đợi, đại sảnh vẫn mang vẻ âm u và hoang tàn: tường tróc vữa, đèn đuốc tờ mờ, bốn phía chẳng lấy gì làm sạch sẽ. Emma lấy thư từ trong hộp thư riêng rồi gọi thang máy lên tầng áp chót nơi có căn hộ của cô.
- Clovis!
Vừa bước qua ngưỡng cửa cô đã thấy chú chó nhảy cẫng lên mừng rối rít.
- Ít ra cũng để tao đóng cửa đã chứ! Cô vừa phàn nàn vừa vuốt ve bộ lông uốn thành nếp khô và cứng của chú chó giống Shar-pei.
Cô đặt túi xách xuống rồi dành vài phút chơi đùa với chú chó. Cô yêu cái dáng chắc nịch và vững chãi của nó, cái mũi thô dày của nó, đôi mắt tinh ẩn trên gương mặt hình tam giác và vẻ hờn dỗi dễ thương của nó.
- Ít ra mày cũng sẽ luôn trung thành với tao!
Như để cảm ơn chú chó, cô dốc cho nó một bát tướng thức ăn.
Căn hộ nhỏ - chỉ chừng bốn chục mét vuông nhưng xinh xắn: sàn gỗ mộc sáng màu, tường xây gạch trần, vách kính lớn. Không gian bếp mở được chuyển tiếp bằng một quầy bar ốp sành màu đen và ba chiếc ghế đẩu chất liệu kim loại xước. Riêng “phòng khách” tràn ngập sách chất trên các giá. Viễn tưởng Mỹ và châu Âu, các tiểu luận về điện ảnh, các sách về rượu vang và ẩm thực. Tòa nhà có nhiều khiếm khuyết: hệ thống đường ống cũ kỹ, rò rỉ nước thường xuyên, khu giặt là đầy rẫy chuột bọ, thang máy lúc nào cũng hỏng, hệ thống điều hòa dở tệ, tường mỏng dính đến mức rung chuyển khi có dông tố và hàng xóm láng giềng cứ gọi là biết tường tận chuyện riêng tư của nhau. Nhưng tầm nhìn thì mê hoặc và thoáng đãng, trông ra sông và đem lại những cảnh sắc Hạ Manhattan đẹp đến nghẹt thở. Ta sẽ thấy hàng dãy nối tiếp những tòa cao ốc sáng rực, những bờ kè của sông Hudson và những chiếc thuyền đang lướt trên sông.
Emma cởi áo khoác và khăn quàng ra, treo bộ quần áo lên một con ma nơ canh, xỏ quần jean và chiếc áo phông hiệu Yankees rộng thùng thình trước khi trở vào phòng tắm để tẩy trang.
Mặt gương cho cô thấy hình ảnh một phụ nữ trẻ ba mươi ba tuổi với mái tóc nâu xoăn nhẹ, đôi mắt màu lục sáng và chiếc mũi cao lấm tấm vài nốt tàn nhang. Trong những ngày (hết sức) đẹp trời của cô, ta có thể thấy cô nhang nhác Kate Beckinsale hoặc Evangeline Lilly, nhưng hôm nay không phải một ngày đẹp trời. Nỗ lực sau cùng để không bị nỗi buồn xâm chiếm, cô làm mặt nhăn nhó giễu cợt với chính mình trong gương. Cô gỡ cặp kính áp tròng đang khiến mắt nhoi nhói ra, đeo kính cận rồi quay vào bếp để pha trà.
Grrr, ở đây lạnh như Bắc Cực ấy, cô rùng mình, khoác thêm một tấm chăn choàng rồi tăng nhiệt độ lò sưởi. Vì chờ mãi không thấy nước sôi, cô ngồi xuống một trong những chiếc ghế đẩu nơi quầy bar rồi mở máy tính xách tay đang để trên quầy.
Cô đói muốn xỉu. Cô vào trang web của một nhà hàng Nhật chuyên giao đồ ăn tận nhà rồi đặt một phần xúp miso cùng một set gồm sushi, maki và sashimi.
Sau khi nhận được email xác nhận, cô kiểm tra lại đơn hàng và giờ giao hàng, rồi tranh thủ đọc lướt các thư điện tử khác vì sợ gặp phải thư của người tình cũ.
May sao, không có thư từ Francois.
Nhưng có một bức thư khác, bí hiểm, người gửi là một gã nào đó tên Matthew Shapiro.
Một gã đàn ông mà trước nay cô chưa từng nghe nhắc đến.
Và cũng chính là người sắp làm đảo lộn cuộc sống của cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.