Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 67:




Vụ mất tích thứ hai đột nhiên mọc ra một nhân tố “sợ tội tự sát”, Bạch Băng cảm thấy đầu mình sắp nứt rồi. Hắn không hề vui-tươi-hớn-hở như cái tên đần độn Tiểu Chu đâu nhé!
Tục ngữ có câu “Nói có sách, mách có chứng”, mọi việc đều phải có căn cứ, có bằng chứng hiểu không!
Chu Tường trước khi chết nói mình giết Triệu Văn Văn, nhưng Tại sao giết? Giết bao giờ? Giết thế nào? Xác ở đâu?… Người chết rồi, tất cả vẫn còn là dấu chấm hỏi.
Án mất tích, sống phải thấy người chết phải thấy xác, không thì phá án kiểu gì!
Vụ này đột phá chỗ nào hả??? Đây rõ là rối càng thêm rối có biết không!!!
Một người không có hiềm nghi, đang yên đang lành tự dưng nói mình là kẻ giết người xong rồi tự sát. Là do lương tâm cắn rứt nên thú nhận sự thật? Hay là do say rượu nói vớ nói vẩn? Hay bị chuốc thuốc? Bị thần kinh? Bị uy hiếp? À đúng, sau sự việc ở hang núi, tuy không khoa học cho lắm nhưng đội trưởng Bạch vẫn chu đáo bổ sung thêm khả năng… khụ, trúng tà.
May là đội trưởng Bạch đã chuẩn bị tư tưởng ngay từ đầu, xem hết đoạn video thì trở lại phòng khách. Mèo Dao Quang xuất quỷ nhập thần đã về chỗ từ lâu, ung dụng dựa vào người tự chủ, tựa như kẻ ngồi chồm hổm trên giá đồ rình coi đội trưởng Bạch không phải là nó. Được rồi, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là nội dung cuộc đối thoại giữa Trì Hử và Mộc Minh Hiên ngay lúc này, tiếp tục đánh nát tam quan của đội trưởng Bạch.
Cứ cho là đã lấy được đáp án ‘lành ít dữ nhiều’ từ Dao Quang đại sư, nhưng sống hay chết đều phải thấy người chứ, như vậy mới được ủi an. Sau mấy phút mặc niệm, Mộc Minh Hiên quyết định dò hỏi: “Duyên Niên, không biết Dao Quang đại sư có thể tính ra vị trí cụ thể của Vivian không…”
Trì Hử khẽ lắc đầu, trước khi Mộc Minh Hiên kịp thất vọng liền bồi thêm một câu: “Không cần phải hao tâm tổn trí làm gì, cô ấy sẽ đến tìm anh sớm thôi.”
“…” Sau khi nghiền ngẫm những ba lần nội dung câu nói trên, Mộc Minh Hiên hãi hùng, sợ vãi đái! T^T
Vừa rồi mới nói Vivian lành ít dữ nhiều, giờ lại bảo Vivian sẽ tự đến tìm hắn là, là, là, là có ý gì? Trì Duyên Niên, chú đừng có buông lời kinh hoàng nhẹ nhàng như vậy chứ!
Theo cách nói của Thuật Vọng Khí và Thuật Xem Tướng thì ấn đường của Mộc Minh Hiên đã biến đen, sắp gặp kiếp nạn. Cụ thể đó là kiếp nạn gì, theo quan sát của đại sư thì… chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Tuy nhiên, sau khi Dao Quang bệ hạ xem đoạn video cấp dưới gửi cho Bạch Băng, có Chu Tường “sợ tội tự sát” làm tiền lệ, mà tướng mạo của hai người này cũng giống giống nhau, vậy chẳng phải Chu Tường hôm nay chính là Mộc Minh Hiên ngày mai hay sao?
Theo tính chất bắc cầu, chúng ta có thể rút ra kết luận hung tàn này.
Phàm là vấn đề có liên quan đến quỷ thần, Mộc Minh Hiên sẽ cảm thấy cả thế giới đều không an toàn, run rẩy nói: “Duyên Niên, chú chú chú chú nói rõ cho anh…”
Trì Hử bóp bóp bàn chân của mèo cưng: “Dao Quang bệ hạ, phải làm sao bây giờ?”
“Meo meo~”
Còn có thể làm gì nữa? Miêu bệ hạ luôn làm theo ý mình cho hay, chuyện đến đâu thì hay đến đó chứ sao. Hôm nay lòng hiếu kỳ của pi sà đã được thỏa mãn, ngài vung vẩy cái đuôi, vươn vai duỗi lưng, đứng lên trên đùi tự chủ, ôm lấy cổ anh, ý tứ rất rõ ràng, chuyện ngày mai để ngày mai tính, chúng mình đi ngủ thôi!
Mộc Minh Hiên sắp khóc ra tiếng mán: “Duyên Niên, bây giờ không phải là lúc đùa với mèo đâu em. Mau nói đi!!!”
Trì Hử ôm mèo Dao Quang, quay cái mặt nghiêm túc của bệ hạ về phía anh ba Mộc, “Dao Quang bệ hạ nói là mấy ngày hôm nay anh đừng gặp người khả nghi, đừng chạm đồ khả nghi, cũng đừng đi nơi khả nghi.”
“Dao Quang… Bệ hạ nói vậy?”
Mộc Minh Hiên cảm giác mình sắp phát điên rồi: Chúng ta đang nói chuyện về Dao Quang đại sư cơ mà, liên quan gì đến mèo của chú! Duyên Niên mau tỉnh lại đi, bệnh nặng đến nỗi không phân biệt được mèo với người rồi à? Mà rành rành mang danh đại sư lại cứ thích trùng tên với một con mèo là sao!!!
#
Sau khi bị đánh vỡ tam quan ở nhà chính Trì gia, đội trưởng Bạch sâu sắc cảm thấy vụ án ngày càng phức tạp, quyết định về cục triệu tập các thành viên tăng ca suốt đêm, phân tích lại các manh mối đã thu được.
Ba ông đánh giày còn hơn một Gia Cát Lượng, suy diễn của một tập thể, à nhầm, trí tuệ của một tập thể là không thể coi thường. Sau một đêm nhịn đói đến sáng mới được ăn, một viên cảnh sát buột miệng làu bàu vài câu khiến bóng đèn trên đầu Bạch Băng chợt lóe.
Ba vụ án mất tích với nạn nhân là ba cô gái xinh đẹp, chứng cứ hiện nay cho thấy hung thủ không phải người quen của nạn nhân, có vẻ giống một vụ án liên hoàn hơn. Mà nguyên nhân gây án…
Trước tiên là Mộc Minh Hiên, theo như mô tả thì lần đầu cũng là lần cuối anh ta và Tiết Phượng Nhi hẹn hò là ở công viên giải trí, sau đó gặp người yêu cũ của cô gái, đôi bên xảy ra cãi vã.
Ngay lập tức bọn họ hoài nghi bạn trai cũ của Tiết Phượng Nhi, thế nhưng sau vài ngày điều tra, kết quả cho thấy cậu ta vô tội. Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc ấy nghĩ sai, Tiết Phượng Nhi mất tích không liên quan đến người yêu cũ, mà liên quan đến nội dung họ cãi nhau?
Cũng nhờ trí nhớ rất tốt của Mộc Minh Hiên. Để có thể mau chóng tìm ra Tiết Phượng Nhi, anh ta đã liệt kê tất tần tật những chuyện xảy ra ngày hôm ấy, quan trọng hay không quan trọng đều nói ra hết. Bạch Băng với trí nhớ tốt không kém cũng có thể thuật lại một cách cơ bản.
Nội dung cãi vã giữa Tiết Phượng Nhi và bạn trai cũ, nói ngắn gọn thì cô nàng so sánh người yêu cũ với người yêu mới, Mộc Minh Hiên là trời, còn ex đương nhiên là vực, rồi thì…bla…bla…
Phải biết rằng phụ nữ một khi đã căm ghét người cũ, lại có một người mới tốt hơn, xuất sắc hơn ở bên, lúc cãi nhau thì cứ phải gọi là ngoa không thể tả.
Mà nạn nhân thứ hai Triệu Văn Văn cũng rơi vào tình huống tương tự, nhưng khi ấy mọi người chỉ nghĩ đó là câu chuyện phiếm bình thường, không quan trọng, giờ mới thấy…
“Chị Lý, chị liên hệ với bạn thân của Triệu Văn Văn, bảo cô ấy nhớ lại nội dung buổi trò chuyện cuối cùng với nạn nhân, đồng thời nhớ lại xem khi ấy có người nào khả nghi hay không.”
Nghĩ nghĩ, Bạch Băng nói với Tiểu Chu: “Thời điểm phát huy sở trường của cậu đến rồi. Hãy sắp xếp các manh mối nhìn như không liên quan lại với nhau. Cứ suy diễn thoải mái đi.”
Tiểu chu: …Bạch đội mau đứng lại, sếp nói rõ ràng cho em, sở trường của em và chuyện suy diễn thì liên quan gì đến nhau!
Phản ứng bên chỗ chị Lý rất nhanh, sự thực chứng minh suy đoán của Bạch Băng là chính xác. Trước khi mất tích hai ngày, Triệu Văn Văn đi dạo phố uống trà với bạn đúng là có nhắc đến chồng trước và bạn trai hiện tại của mình. Sau khi ly hôn với chồng, Triệu Văn Văn hẹn hò với Chu Tường, theo như lời kể thì Chu Tường đối xử với cô ấy rất tốt, cô ấy rất hạnh phúc.
Giả sử đây là nguyên nhân khiến các cô mất tích, vậy thì hung thủ biến thái quá rồi. Tâm lý vặn vẹo vì tình cảm? Không muốn nghe người khác nói xấu người yêu cũ? Hay không muốn người ta tìm được bến bờ hạnh phúc mới?
Còn Tiểu Chu sau khi được Bạch Băng cho phép vận dụng sở trường của bản thân, tốc độ sắp xếp manh mối cũng nhanh lắm, chị Lý vừa báo cáo xong thì cậu ta chạy tới thông báo có phát hiện mới.
Tiểu Chu kích động nói: “Bạch đội Bạch đội, cô Lý mất tích đầu tiên hẳn là tình nhân bí mật của phó giám đốc công ty cô ta làm việc! Đầu mối quan trọng như vậy mà không ai tra được là sao!”
Bạch Băng đang lật hồ sơ vụ án ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Chu, “Bằng chứng nào cho thấy điều đó?”
“Không phải, đội trưởng, em mới nhớ ra. Lúc cấp trên giao vụ này cho chúng ta anh chả bảo em qua công ty của cô Lý thăm hỏi hay sao. Lúc nhắc tới cô Lý thì cái anh phó tổng tự dưng ho nhẹ một cái, kéo dài trong khoảng 0,1 giây, chính nó đã tiết lộ sự thật!”
Bạch Băng: …Dựa vào nguyên nhân lởm đời như vầy mà cái đồ đần độn này trực tiếp bỏ qua anh bạn trai lâu năm của cô Lý, bạn học giới tính nam của cô Lý, đồng nghiệp nam, trưởng phòng quản lý trực tiếp của cô Lý, lướt một phát lên phó tổng giám đốc công ty nhà người ta, lại còn hoài nghi quan hệ giữa hai người. Đến cả bạn thân và người yêu của cô Lý còn chả nghi ngờ hay đề cập đến chuyện ấy. Trí tưởng tượng của cậu này cứ phải gọi là bay cao bay xa.
Tiểu Chu hùng hồn phản biện: “Bạch đội, đây không phải suy diễn, đây là trực giác! Anh có biết rằng để trở thành một điều tra viên ưu tú, chúng ta phải có trực giác nhạy bén! Bản thân em không lúc nào là không tôi luyện trực giác của mình, everytime, everywhere!”
Được rồi, dù sao cũng không có gì mới, cứ tin là có chuyện ấy đi. Để động viên cấp dưới, đội trưởng Bạch vẫn gật đầu, nói: “Được, vậy cậu điều tra quan hệ giữa cô Lý và phó tổng giám đốc đi.”
Sự thật rất nhanh được chứng thực. Có lẽ Thượng đế đóng của bạn cánh cửa này cũng sẽ mở cánh cửa khác cho bạn. Không đủ IQ thì có “trí tưởng tượng” phong phú. Cấp dưới đần độn của Bạch Băng thực sự tìm được điểm đột phá từ những đầu mối râu ria này.
Có những chuyện không nghĩ tới thì thôi, một khi đã điều tra, đúng là phát hiện ra rất nhiều dấu vết tình cảm mà đôi tình nhân vụng trộm luôn cố ý che giấu. Mà sau khi cô Lý mất tích, anh phó tổng này cũng tự sát. Hai người tách riêng thì không có vấn đề, nhưng đặt chung lại, đúng là rất liên quan.
Bạch Băng đột nhiên nhớ tới lời Trì Hử nói với Mộc Minh Hiên tối hôm qua, ‘đừng gặp người khả nghi, đừng chạm đồ khả nghi, cũng đừng đi nơi khả nghi’, vội vàng nói với cấp dưới: “Lập tức điều tra xem trước khi tự sát anh phó tổng kia và Chu Tường đã đi những đâu, tiếp xúc với ai… Tất cả đều phải chú ý.”
Theo logic này, người tiếp theo gặp nguy hiểm, chính là anh ba Mộc Minh Hiên.
Thật bi ai. Tâm trạng của đội trưởng Bạch rất chi là phức tạp. Bọn họ tìm kiếm ngày đêm, suy nghĩ nát óc mới rút ra được kết luận, nhưng hóa ra lại trùng khớp với nội dung bói toán không bằng không chứng của một thầy mo trùng tên với mèo? Khoa học ở đâu! Logic ở đâu!
#
Còn Mộc Minh Hiên đã mang cái mác ‘người bị hại tiếp theo’, từ tối hôm qua đến giờ nhất quyết ở lì nhà họ Trì không về. Còn chỗ nào an toàn hơn chỗ của đại sư?
Mà chiếm một phòng cho khách ở Trì gia rồi vẫn chưa xong, Mộc Minh Hiên vẫn cảm thấy trái đất này không an toàn, vội vàng gọi điện thoại cho Úc Hạo, năn nỉ ỉ ôi Úc nhị thiếu đến ở cùng. Anh em với nhau là phải sẻ chia những lúc khó khăn, Úc nhị thiếu đồng ý ngay, dự tính buổi chiều sẽ có mặt.
Được rồi, thật ra ban đầu Mộc Minh Hiên Hảo định tới chỗ ở của Dao Quang đại sư cơ, dù bị đại sư mắng chửi hay đấm đá cũng phải mặt dày xin ở nhờ. Kết quả khỏi phải đoán, mèo Dao Quang chuẩn bị về phòng ngủ với tự chủ nhà mình lại đi quan tâm anh ta mới là lạ. Nửa cái bóng của đại sư cũng không thấy.
___
“Duyên Niên à, lúc nào anh mới gặp được Dao Quang đại sư?”
Mộc Minh Hiên ngồi trong thủy tạ, cái nắng oi ả giữa trưa cũng không thể xoa dịu nỗi lòng bất an của anh.
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang chẳng hề sợ nóng, nằm phơi nắng ở bên ngoài thủy tạ. Pi sà quay sang nhìn tự chủ nhà mình, khí phách kêu meo meo.
Trì Hử đang pha trà nghe vậy liền dừng tay, vẫn phải xấu hổ phiên dịch tiếng nước mèo giúp pí sà: “Anh cứ yên tâm, chuyện của anh Dao Quang đại sư biết rồi. Đại sư… không có chuyện gì là không làm được.”
Bệnh thần kinh ngầm của Trì đại thiếu khiến Mộc Minh Hiên sắp khóc ra tiếng mán: “Duyên Niên à, chú đừng nói hộ mèo nhà chú được không? Anh đang nói người, người ý! Chú có phân biệt được không đấy?”
Nhưng rất tiếc, sau khi nhìn thấy Úc nhị thiếu, Mộc Minh Hiên muốn khóc cũng khóc không được.
Trước không nói đến dáng vẻ mặt xám mày tro của Úc Hạo, chỉ cần nhìn Thích Cẩm Ninh cũng mày tro mặt xám đứng phía sau hắn, cũng đủ khiến Mộc Minh Hiên rớt cằm.
Hai cái tên oan gia ngõ hẹp này sao lại đi chung với nhau?
Và con thiên nga đang giãy giụa trong tay bọn họ là sao?
Qua nhà người ta chơi nên xuống nông thôn bắt một con về làm quà à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.