Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 47:




Thích Cẩm Ninh nằng nặc đòi chơi xúc xắc phạt rượu, khiến trùm sò làm gã tức đến nhập viện cảm thấy thật là…
Thôi được rồi, nói đi cũng phải nói lại, dù Úc Hạo không nhảy ra chọc ngoáy thì với áp lực khủng khiếp khi còn ở trong rừng, Thích Cẩm Ninh cũng phải nằm viện mấy ngày thôi. Nhưng ai bảo Úc nhị thiếu chọn thời gian khéo thế, đụng ngay phải hố bom, người ngoài nhìn vào ai chả nghĩ là do hắn.
Là đầu sỏ gây tội và người nhà của kẻ đầu sỏ, Úc Hạo và Trì Hử rất khó nói ra lời cự tuyệt với yêu cầu nho nhỏ của người bị hại.
Nếu đã không thể từ chối, Úc Hạo và Trì Hử đành phải đồng ý.
Úc Hạo cảm thấy Thích Cẩm Ninh dạo này hên vãi, trước đây gã cược cái gì cũng thua nhiều hơn thắng, giờ thì ngược lại, ai chơi xúc xắc với Thích Cẩm Ninh, cơ bản đều phải uống rượu hết! Sau đó Thích Cẩm Ninh phấn khởi kéo hắn chơi cùng, chuốc cho hắn gần một chai rượu.
Nhưng mà Úc nhị thiếu cũng thông minh lắm, thua thì thua, đợi đến lúc uống ngất ra đấy, ông đây cũng đi nằm viện, coi như hòa.
Tuy nhiên, sau khi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nhập viện vì rượu, Úc nhị thiếu lại kinh ngạc phát hiện, kịch bản nào có như hắn nghĩ…
Úc nhị thiếu: … Em họ nhà mình, quả là một sinh vật khó hiểu…
Lúc ông cố Trì di cư ra nước ngoài, thuộc hạ đi theo có đủ hạng người, thượng vàng hạ cám loại nào cũng có. Trì Hử ở bển điều dưỡng vài năm, trong thời gian đó, anh có học chút ít với một cao thủ trong giới đỏ đen, cái trò gieo xúc xắc này ấy hả, chỉ là bài nhập môn mà thôi. Kỹ thuật của bản thân vốn đã không tệ, lại thêm đá hổ phách may mắn mà Dao Quang bệ hạ đưa tặng, thật là ‘vạn sự như ý, tỉ sự như mơ’, muốn bao nhiêu điểm là có bấy nhiêu.
Mọi người cũng đã biết vận may của Thích Cẩm Ninh ra sao, gần như lần nào tổng điểm cũng rất cao. Thế nhưng đến lượt Trì Hử, cứ liên tục ba con 6, ba con 6, ba con 6 mà nổ… Với xác suất phản khoa này, muốn thua cũng không được.
Tất nhiên, Trì Hử cũng không định thắng mãi, mười lần cũng phải thả ba, bốn lần.
Nhưng mà, đúng vậy, cái nhưng mà này mới là mấu chốt vì sao Trì đại thiếu cứ liên tục gieo ra ba con 6.
Mỗi lần Trì Hử muốn thả, Miêu bệ hạ nằm trong ngực anh lại vỗ lên đỉnh cốc xúc xắc. Trong mắt người khác, pi sà đang tò mò ấy mà, ngoại trừ những người yêu động vật cảm thấy thật là đáng yêu thì chẳng có ai để ý. Cũng chỉ có Trì Hử là rõ ràng, mỗi lần Miêu bệ hạ nhà anh chạm vào đỉnh cốc, mặt xúc xắc sẽ tự động lật ra ba con 6.
Sự thật tàn khốc chính là như vậy đó, Miêu bệ hạ mới là cao thủ đổ xí ngầu, à nhầm nhầm, phải là cao thủ tuyệt đỉnh mới đúng!
Miêu bệ hạ vốn đã có hứng thú với loại trò chơi kêu leng ca leng keng này, lại cộng thêm thính giác và trực giác nhạy bén hơn rất nhiều so với người bình thường, từ khi theo tự chủ học đổ xí ngầu, Miêu bệ hạ chưa một lần thua. Chơi trò này với Miêu bệ hạ ư, hàng cao thủ cũng phải quỳ thua!
Vì thế, Miêu bệ hạ rất là không hài lòng khi tự chủ nhà mình cứ cố ý thua, vậy nên Thích nhị thiếu chỉ còn nước thua, thua, và thua mà thôi…
Chai rượu vang tiếp theo được mở ra, nhưng dây thần kinh hưng phấn trong đầu Thích nhị thiếu đã tới cực hạn, gã ngã phịch xuống giường, chính thức sập nguồn.
Úc nhị thiếu đang trợn mắt há mồm và những người tới thăm bệnh đứng một bên đóng vai người xem: “…”
Trái lại, y tá bác sĩ chờ ở ngoài thì vui lắm, vị thiếu gia khó chiều này cuối cùng cũng im rồi, thế giới đã thanh tĩnh trở lại!
Cứ để vị này ngủ một giấc thoải mái, nếu tỉnh dậy vẫn còn “high” thì chỉ còn cách gọi cho khoa thần kinh thôi ╮(╯﹏╰)╭
#
Trên đường về nhà, Miêu bệ hạ vô cùng vui vẻ, cho dù tự chủ có đút socola rượu pi-sà thích ăn nhất cũng không thể hãm lại cái sự sung sướng ấy. Hai chi trước quơ qua quơ lại như đang di chuyển cốc xúc xắc trong vô hình.
Đợi đến khi vào tới phòng ngủ, Dao Quang lập tức biến thành người, hứng trí bừng bừng yêu cầu tự chủ chơi xúc xắc với mình.
Trước kia cứ thắng mãi thắng mãi, thắng đến mức Dao Quang bệ hạ không còn hứng chơi nữa, rất nhanh đã ném trò này lên chín tầng mây. Nhưng hôm nay chơi lại vài ván, mặt khác hai lần cá cược với Thích Cẩm Ninh cũng đã cho hắn một gợi ý, từ đó khơi dậy hứng thú chơi đổ xí ngầu của Dao Quang bệ hạ.
Sau khi gọi người mang xúc xắc tới đây, Dao Quang bệ hạ kéo tự chủ ngồi xuống sofa, kề sát bên tai anh mà nói: “Chúng ta chơi đổ xí ngầu, ai thua phải lột một thứ trên người.”
Thông báo xong cũng không quan tâm tự chủ có đồng ý hay không, Dao Quang bệ hạ đã tự nghĩ tự vui trước rồi. Trước kia hắn cứ tưởng chơi xúc xắc không có điều kiện gì cả, giờ thì biết rồi, muốn chơi thế nào cũng được… Nghĩ đến đó, Dao Quang bệ hạ cười càng tươi, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ, phối với khuôn mặt dễ dàng khiến người ta mất hết lý trí, mang đến cảm giác vừa nguy hiểm lại vừa quyến rũ.
Trì đại thiếu luôn hướng tới cuộc sống thanh tâm quả dục, trông thấy nụ cười ấy thì hai ngón tay giữ xúc xắc và đỉnh cốc khẽ run lên, từ khi Miêu bệ hạ nhà anh có thể biến thành người, độ mặt dày khi chơi anh, khụ, chơi trò chơi đã lên một tầm cao mới.

Không có gì bất ngờ, áo khoác, áo sơ mi, quần tây, giày, tất, đồng hồ… Tất tần tật trên người Trì đại thiếu chỉ còn lại chiếc quần lót và dây hổ phách trên cổ.
Mở cốc, Trì Hử tiếp tục gieo ra ‘5, 6, 6, 6, 6, 6’, mà Dao Quang bệ hạ có đổ bao nhiêu lần cũng chỉ đổ ra sáu con 6.
Trì Hử mấp máy môi, anh có thể khẳng định, trước khi mở cốc, bên trong là sáu con 6, nhưng mở ra kiểu gì cũng phải có một, hai con biến thành 5, lần nào cũng thua tối thiểu. Chắc chắn do Dao Quang bệ hạ động tay động chân, nhưng cụ thể thế nào thì rất tiếc, nhân loại như anh không nhìn ra.
Dưới con mắt chăm chú của Dao Quang bệ hạ, Trì Hử hơi chần chờ một chút rồi run rẩy tháo dây hổ phách trên cổ.
“Từ từ.” Dao Quang ngăn lại động tác của tự chủ nhà mình, mau chóng đi đến trước mặt anh, khom lưng nói nhỏ vào tai anh: “Đừng tháo dây hổ phách, thay vào đó…”
Móng tay sắc bén men theo thắt lưng trượt vào trong quần lót, ái muội ma sát cho đến khi thanh niên mặt đỏ tai hồng mới thôi, Dao Quang bệ hạ khẽ hôn lên môi tự chủ, cười trêu, “Không muốn cởi cũng được, thay bằng một nụ hôn.”
“Dao Quang, ngài…”
Trì Hử muốn đứng dậy nhưng Dao Quang lại nhân đó chen đầu gối vào giữa hai chân anh, cúi xuống vây chặt lấy người trên sofa. Vờn chán rồi mới ăn chính là tập tính bẩm sinh của hắn, giờ đã được áp dụng trên người tự chủ. Mấy lần trước, vì chưa thể điều khiển cơ thể một cách thuần thục nên chỉ có thể ‘chơi’ một cách đơn thuần, còn bây giờ…
Ánh mắt đen láy ôn nhuận đối diện với đôi con ngươi màu kim lục. Trì đại thiếu luôn dung túng cho Dao Quang bệ hạ nhà mình đến độ không có giới hạn, từ từ thả lỏng cơ thể, thỏa hiệp, khẽ rên rỉ trong nụ hôn đầy tính xâm lược.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, Dao Quang vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt của người dưới thân.
Kể cũng lạ, trong thế giới kia, có rất nhiều tế phẩm nguyện ý lột sạch đến hầu hạ hắn, nhưng không ai có được sự hấp dẫn khó miêu tả thành lời mà tự chủ mang tới…
Đôi mắt đen mờ sương ẩn chứa một thứ gì đó khiến tim hắn đập thật nhanh.
Trong bồn tắm lớn, hai thân thể quấn quýt lấy nhau…
#
Chơi trò xxx với chủng tộc sở hữu năng lực phục hồi sẽ thế nào? Chơi rồi bạn mới biết khả năng này khiến người ta “sướng muốn chết” đến mức nào.
Nói chung là hai ngày nay Trì đại thiếu không hề bước chân ra khỏi phòng ngủ. Người giúp việc nghĩ đại thiếu gia hơi không khỏe, một ngày ba bữa đưa cơm đến gian ngoài phòng ngủ. Nếu không phải giọng nói của thiếu gia vẫn khá bình thường, có lẽ má Vân đã gọi bác sĩ xông vào gian trong luôn rồi, lúc ấy mới gọi là chấn động~
“Dao Quang bệ hạ, ngài, ưm, ngài định làm chết em à…”
Không thể xác định mình đang ở đầu giường hay cuối giường, Trì Hử cố gắng điều tiết hơi thở, nhắm mắt lại muốn ngất đi cho xong. Tiếc rằng biện pháp này không khả thi, năng lượng ấm áp cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể, khiến anh không biết mệt mỏi là gì.
Dao Quang bệ hạ nếm được mùi ngon lại thêm cái tính tùy hứng của ngài ấy, dễ gì buông tha tự chủ sớm được.
Mãi cho đến buổi chiều, khi cụ Trì sắp từ G thị về nhà, Dao Quang bệ hạ mới hãm lại.
Tới chạng vạng, Trì Thạc Thành, Lâm Mỹ Trân, Trì Minh, Quý Thung, Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị nhận được tin ông cụ đã trở về, đám người lục tục chạy đến nhà chính.
Ra ngoài tản bộ một vòng, lại ngắm nghía khối phỉ thúy mới mua được, tâm trạng ông cụ khá là tốt, nhìn con trai con dâu cũng không thấy ghét như xưa.
Ông cụ vừa vào đến nhà, má Vân đã chạy lại báo cáo tình hình gần đây của Trì Hử cho cụ. Nghe nói hai ngày nay cháu trai cưng phải nghỉ ở nhà, cụ vội dặn dò: “Duyên Niên khó chịu ở đâu? Sao không gọi bác sĩ đến kiểm tra, đừng có chủ quan mà qua quýt cho xong…”
“Không cần đâu ông nội, hai hôm nay con… hơi mệt thôi ạ.”
Bị Dao Quang bệ hạ “chơi” tí nữa là “hỏng” gì gì đó… Trì đại thiếu nào dám nói ra, chỉ đành giày xéo cái tai của con mèo bên cạnh cho hả.
Cụ Trì cẩn thận quan sát cháu trai cả, thấy ngoại trừ tinh thần hơi mệt mỏi thì mặt mày hồng hào, sáng bóng, sắc môi cũng không nhợt nhạt như trước, đúng là không có vấn đề gì cả, ông cụ không nói gì nữa.
Trên bàn cơm, mèo Dao Quang bị tự chủ nhà mình gắp cho một bát đồ chay: “…”
“Meo meo~”
Miêu bệ hạ co được dãn được, yên lặng dùng cái đuôi chọc chọc bàn tay tự chủ nhà mình, đợi đến khi tự chủ quay sang thì xán ngay tới, đầu mèo nịnh nọt cọ cọ hai má người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.