Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 45:




“Nhà chú có sừng Linh xà?”
Úc Hạo cảm thấy tam quan của mình đang bị lung lay, “Vậy có nghĩa là các vị thuốc lạ kỳ kia đều có thực? Ý trên mặt chữ luôn chứ không phải tiếng lóng nào đó? Ao trời, máu Thụy thú, còn cái gì mà Linh thú, Linh tuyền với các loại linh nào đó và cả sừng… Rồng nữa? Mệ nhà nó, mấy thứ này thật sự tồn tại ư???”
“Không, không đúng!” Mạnh mẽ vượt qua cơn chấn động luc ban đầu, Úc Hạo tìm cho tam quan của mình một lời giải thích hợp lý, “Bài thuốc này có từ thời thượng cổ, nhận thức của người cổ đại rất khác so với thời bây giờ. Hươu cao cổ còn được coi như Kỳ Lân đấy! Rồi thì Bạch Hổ với chẳng hổ trắng, rùa trắng, gấu trắng, nai trắng, vượn trắng, lạc đà trắng, tóm lại là mấy con vật bị bệnh bạch tạng chẳng phải được tung hô lên giời, tục xưng là ‘Thần thú’ hay sao. Sừng rồng có khi lại là thằn lằn hay con cóc biến dị mọc sừng ấy chứ, ahahaha…”
Càng nghĩ càng cảm thấy đúng, Úc Hạo vỗ vai Trì Hử, thành khẩn nói với cậu em họ: “Duyên Niên đểu thật, còn cố ý dọa anh. Con rắn này mọc sừng có lẽ là bị biến đổi gen hay gen có vấn đề gì đó, thật ra chẳng có gì lạ đâu, rắn hai đầu hay rùa hai đầu giờ có đầy đấy thôi. Chết thật, thuốc này làm xong còn phải ăn chứ, mà mấy con này đều có vấn đề…”
“Meo meo!”
Úc Hạo nói những lời này khiến mèo Dao Quang khi không lại mang cái danh động vật bạch tạng, động vật có vấn đề, Pi-sà bực bội liếc hắn một cái.
“Em họ, Miêu bệ hạ nhà chú có ý gì đây, nó khinh bỉ anh?”
Trì đại thiếu với kỹ năng dịch giải ngôn ngữ ‘Meo meo’ nhanh chóng giải đáp: “Anh nói đúng rồi đấy, Dao Quang bệ hạ đang khinh bỉ anh.” Còn những lời như ‘Nhân loại ngu xuẩn, miệng chó không mọc được ngà voi’, Trì Hử quyết định không dịch ra kẻo lại kích thích anh họ.
Úc nhị thiếu: … Em họ, chứ không phải là chú em khinh bỉ anh hả?
Úc Hạo ngẫm lại một chút, ông cụ Trì có tiếng là tín thuật phong thủy, đặc biệt sùng bái vị Kiều đại sư tuy sống nơi hải ngoại nhưng vẫn để lại không ít tiếng tăm trong nước. Với cả ngày xưa, lúc em họ còn bé đã được Kiều đại sư truyền thụ công pháp dưỡng sinh gia truyền, lại ở chỗ đại sư điều dưỡng nhiều năm, dưới sự mưa dầm thấm đất như vậy, Trì Hử có thể nhanh chóng chấp nhận sự tồn tại của những loại dược liệu kỳ quái trong phương thuốc nọ cũng là điều dễ hiểu. Hắn nói sừng linh xà nhà người ta là rắn có vấn đề, bảo sao em họ lại ác cảm.
Thật ra Úc nhị thiếu nghĩ nhiều rồi, đơn giản là mèo Dao Quang đang khinh bỉ hắn, còn cậu em họ Trì Hử cùng lắm chỉ là dung túng cho mèo cưng mà thôi.
Tuy rằng hai bên có hơi lệch sóng, nhưng đề tài vẫn được tiếp tục.
“Được rồi được rồi, anh cũng không phủ định hoàn toàn bài thuốc này, nếu không cũng chẳng vì nó mà bôn ba khắp nơi, còn phải tìm chú trợ giúp. Chẳng qua có mấy vị thuốc nghe phản khoa học quá nên mới cảm thán chút thôi.”
Đọc hết phần sao chép từ sách cổ, Trì Hử hỏi hắn, “Cần em giúp?”
“Cần!” Úc Hạo trịnh trọng gật đầu.
Nếu có thể thực thể hóa cảm xúc của Úc nhị thiếu lúc này, sau lưng hắn chắn chắn sẽ là ngọn lửa ý chí chiến đấu đang cháy hừng hực.
Ai kêu chuyện bài thuốc dân gian này hắn lại xui xẻo đụng phải Thích Cẩm Ninh kia chứ.
Người bình thường có lẽ chưa từng nghe qua cây đại thụ của nhà họ Kha – cụ Kha, nhưng trong giới thượng lưu ai ai cũng biết đến y thuật bậc nhất của cụ. Trong bản chép tay của cụ Kha có nhắc tới việc ông tận mắt nhìn thấy viên thuốc Ích Thọ Duyên Niên Tục mệnh đan mà tổ tiên Kha gia truyền lại, nhưng Úc Hạo nghi rằng ông cụ không chỉ mục sở thị mà còn đưa tận tay cho nhân vật lớn kia ấy chứ. Bởi vì rất nhiều người trong giới thượng lưu đều biết rằng, từng có thời gian truyền ra thông tin ‘vị kia’ lên cơn nguy kịch, toàn thủ đô đều đặt trong tình trạng giới nghiêm, không ngờ cụ Kha vừa ra tay, chưa đến hai ngày sau ‘vị kia’ đã mạnh khỏe xuất hiện trước mắt công chúng, trấn an dư luận.
Cũng sau lần đó, y thuật của cụ Kha lại càng có tiếng tăm trong tầng lớp thượng lưu. Sau khi cụ Kha bất ngờ qua đời, khi ấy Úc Hạo còn bé, câu được câu chăng nghe người lớn nói chuyện, chắp vá lại thì đại ý là mọi người cho rằng ông cụ bị gián điệp nước ngoài ám sát, để tránh trường hợp tương tự xảy ra…
Nói tóm lại, y thuật của cụ Kha có thể coi là bảng hiệu vàng, không, phải là kim cương mới đúng. Đó cũng là lý do khi Úc Hạo nhìn thấy phương thuốc này, tuy cảm thấy như chuyện hoạt họa, nhưng không hề xé vụn mà chấp nhận tin tưởng. Bởi đó là sách quý của cụ Kha, trong đó còn có ghi chú chép tay của cụ.
Con cháu Kha gia bất hiếu, muốn bán của cải tổ tiên để lấy tiền. Có thể tưởng tượng được thứ mà cụ Kha quý trọng sẽ có bao nhiều người muốn mua.
Cuối cùng người mua được chính là Úc nhị thiếu… và oan gia trời sinh Thích Cẩm Ninh, Thích nhị thiếu của hắn.
Trong giai đoạn hỗn loạn đó, mỗi người mua được một nửa cuốn sách.
Nhà họ Thích giống nhà họ Úc, ông cụ hai nhà đều cao tuổi, thân thể dù có khỏe mạnh đến mức nào, đến tuổi này rồi cũng chỉ như ngọn nến trước gió, không thể nói trước được điều gì. Bởi thế, phương thuốc này vừa xuất hiện, không biết có thật hay không nhưng Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cứ phải mua cái đã.
Tiếc rằng hai người không ai làm gì được đối phương, chỉ có thể thỏa hiệp, để sách cổ hợp lại thành một, cùng nhau chia sẻ bài thuốc này. Kết quả thế nào thì tùy vào năng lực mỗi bên.
Sau đó, Úc nhị thiếu gặp bất lợi.
Khi hắn còn đang ù ù cạc cạc với nội dung phương thuốc, thì Thích Cẩm Ninh đã có đứa con riêng nhà họ Tề, Tề Hoằng dưới trướng, người ta là thầy phong thủy đó, bởi vậy tốc độ thu thập dược liệu nhanh hơn nhiều so với bên Úc Hạo.
Đợi khi Úc Hạo nghe ai đó đề cập đến chuyện có người vớt được con cá cóc có sừng, rất có khả năng là ‘sừng Giao Long’ mà bài thuốc nhắc đến, thì Thích Cẩm Ninh người ta đã mua xong rồi.
Tuy đến giờ Úc Hạo vẫn cảm thấy thật khó hiểu, một con cá cóc đột biến gen mọc sừng sao có thể liên tưởng đến sừng giao long được chứ, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc Thích Cẩm Ninh tỏ ra đắc ý trước mặt hắn.
Úc Hạo sâu sắc cảm thấy sức tưởng tượng của mình hơi thiếu phong phú, quyết định phải tìm một chuyên gia giống bên Thích Cẩm Ninh. Thích Cẩm Ninh tìm được, hắn cũng tìm được nhé!
Chẳng qua kèn cựa thắng Thích Cẩm Ninh là một chuyện, chứ việc tìm dược liệu, làm thuốc cho ông cụ nhà mình dùng, Úc Hạo vẫn vô cùng cẩn thận. Vị Cung đại sư giúp hắn phỏng đoán sừng giao long tuy là do một người trong giới tiến cử, Úc nhị thiếu dù hào sảng nhưng chẳng hề nhẹ dạ cả tin, chuyện quan trọng như vậy, hắn tin tưởng em họ nhà mình hơn, Trì gia quen không ít người trong lĩnh vực này.
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang đứng dậy, cọ cọ cằm tự chủ nhà mình.
Trì Hử xoa cái đầu lông của Miêu bệ hạ, theo ý ngài chuyển lời cho Úc Hạo: “Trợ lý Bạch có thể giúp anh.”
“… Vị trợ lý Bạch kia á?” Úc Hạo mờ mịt, trợ lý cá nhân đặc biệt bên người các sếp không phải là để ‘vui vẻ’ à, ai cũng hiểu mà. Thế mà trợ lý Bạch không chỉ bán thân, còn bán nghệ nữa?
____
Nhờ khả năng suy diễn của ông cụ Âu Dương, sau khi chứng kiến Dao Quang bệ hạ dùng lửa thiêu cháy quỷ ám trên người Lâm Giai Miêu, ông cụ Âu Dương đã tự cho rằng nhà họ Trì quả là sâu không lường được. Lão Trì thật là cáo già, à không, lão Trì đúng là nhìn xa trông rộng, đứa cháu nuôi Bạch Dao Quang chắc chắn là học trò của Kiều đại sư, sau khi học hành thành tài, vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng, mới đến nhà họ Trì làm trợ lý cho Trì Hử.
Vì lần suy đoán này của ông cụ Âu Dương mà người làm nhà họ Trì cũng bắt đầu có suy nghĩ như vậy, đặc biệt là khi trợ lý Bạch đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất ngay trong nhà. Đồ đệ của cao nhân có khác, ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’, cũng chẳng có gì lạ.
Đối với sự kinh ngạc của Úc nhị thiếu, Trì Hử thản nhiên trích dẫn suy đoán của ông cụ Âu Dương. Úc nhị thiếu nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, hóa ra bùa hộ mệnh hắn luôn đeo trên cổ là lấy từ chỗ trợ lý Bạch!
Tuy rằng sử dụng cây lấy ráy tai làm bùa hộ mệnh, phẩm vị này thực sự là, khụ, cá tính, nhưng quả thực từ khi đeo bùa hắn cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu. Úc Hạo càng nhìn bùa hộ mệnh của mình lại càng thấy thích, không hề có ý định tháo xuống. Cũng nhờ cảm nhận khi đeo bùa mà hắn mới dần thay đổi tam quan của mình, tin tưởng rằng trên đời thực sự có cao nhân, nếu không phải cao nhân thì chính là kẻ lừa đảo chuyên giả thần giả quỷ.
Úc nhị thiếu dại mặt: Đm đm, sinh hoạt của em họ mới gọi là cao cấp, quả là ‘người thắng của những người thắng’*! Cao nhân chẳng phải là những kẻ tài trí hơn người, thanh tâm quả dục không nhiễm bụi trần hay sao? Thế mà vẫn kéo được người ta về làm trợ lý kiêm luôn cả người làm ấm giường ư? Quá đẳng cấp! Hắn và Thích Cẩm Ninh còn lâu mới bằng.
(*Người thắng trong ‘nhân sinh người thắng’, câu văn đại ý kiểu ‘hoa hậu của các hoa hậu’ ấy~)
___
Chọn mấy loại quả ướp lạnh mà Miêu bệ hạ thích ăn ra đĩa, Trì Hử nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Anh vội vàng tới khu suối nước nóng, ngoại trừ tìm người giúp còn định tổ chức đoàn thám hiểm khu rừng già phải không?”
Trong bản chép tay của cụ Kha có đề cập tới những khu vực lân cận suối nước nóng rất có khả năng tồn tại suối tiên giúp người ta thay da đổi thịt trong truyền thuyết, anh hoài nghi suối tiên đó chính là Ao Trời.
Nói đến đây Úc Hạo lại thấy tức, vẫn là chậm một bước so với tên Thích Cẩm Ninh kia, bực bội hết sức!
“Hai ngày trước Thích Cẩm Ninh đã dẫn người vào rừng rồi!”
“Một thời gian trước đây chẳng phải có du khách trông thấy sấm sét trong khu rừng già, nghe thấy cả tiếng hổ gầm nữa hay sao, vì vậy bọn Thích Cẩm Ninh liền đi về phía mà những người chứng kiến kia miêu tả.”
“Trên mạng còn có người thề thốt gì mà dị bảo xuất thế, trong rừng già có linh thú đang đoạt bảo. Còn có người nói đây là hổ già thành tinh, đang độ kiếp… Hahaha buồn cười chết mất, linh thú còn nghe được, lại còn thành tinh nữa chứ, đúng là suy diễn linh tinh. Nhưng mà dù sao không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ để cho Thích Cẩm Ninh tìm được cái gọi là ao trời, linh thú thật thì sao? Anh đâu thể cứ chờ ngoài này được.”
Mèo Dao Quang: … …
Quay đầu nằm xuống đùi tự chủ mà ngủ, đúng là nhân loại ngu xuẩn, rừng già dễ vào như vậy hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.