Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 21:




Hàn Mai là đạo diễn bộ phim “Nhẹ nhàng”, kịch bản khá đơn giản với chủ đề tình yêu thanh xuân nhiều tiếc nuối.
Không thể trách khán giả không quan tâm, bây giờ trong nước đâu đâu cũng là dự án bom tấn. Kịch bản hoặc phức tạp, ly kỳ, hoặc hồi hộp, gay cấn. Tóm lại càng khiến người xem mơ màng càng có đẳng cấp. À đúng rồi, kiểu gì cũng phải nhét thêm 1, 2 cảnh nóng thì các ngôi sao mới có dịp “cống hiến” cho nghệ thuật. Như vậy mới có thể kéo khán giả ra rạp. Ai ai cũng thực liều mạng.
Còn như câu chuyện về mối tình đầu trong “Nhẹ nhàng”, xem tựa đề đã đoán được nội dung. Ngoại trừ ngôi sao đang lên Quý Thung thì chẳng có diễn viên nào quen mặt. Vậy thì thử hỏi hấp dẫn ở chỗ nào? Nếu không liên quan với chuyện đời tư của tổng giám đốc tập đoàn Trì thị, đào ba thước đất cũng không tìm thấy đề tài để nói, trừ khi Hàn Mai muốn dùng chồng cũ để tạo scandal tuyên truyền cho bộ phim. Nhưng với tính cách của bà, hiển nhiên không khả thi.
Tuy nhiên, khán giả có suy đoán thế nào thì đoàn làm phim “Nhẹ nhàng” vẫn đảm bảo tiến độ ghi hình.
Bộ phim có 2 nữ chính, nói về đạo diễn Hàn Mai và con gái bà – Viên Như Đại.
Viên Như Đại không nói được nên nữ chính số 1 trong phim là một người câm.
Song song với quan điểm cho rằng Hàn Mai về nước làm phim là để trả thù chồng cũ, những người tiếp xúc với mẹ con bà đều tin rằng nữ đạo diễn làm phim là vì con gái, vì tình yêu của bà đối với điện ảnh.
Có lẽ được mẹ bảo bọc từ nhỏ nên tính cách Viên Như Đại khá mềm mại, ngây thơ. Khuôn mặt xinh xắn, sáng sủa rất dễ mến. Chẳng qua không nói được nên trong giao tiếp có chút ngại ngùng, xấu hổ.
Cô bé câm trong kịch bản cũng là người như vậy.
Nam chính trong phim vừa tốt nghiệp trung học, cùng bạn đi dã ngoại, duyên phận đưa đẩy đến trước khung cửa kính, nơi cô gái nhỏ có thể tự tin tỏa sáng bên chiếc dương cầm.
Cậu chàng nhớ mãi không quên thời khắc xinh đẹp đó của nàng, tình cảm bén rễ lúc nào không hay, câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đó…
Có thể nói Hàn Mai đã dồn hết tâm huyết vào con gái. Thiếu nữ câm trong phim khi gặp được tình yêu đầu đời thì bàng hoàng sửng sốt, sợ hãi, tự ti từ chối tình cảm ấy. Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng vượt lên chính mình, dũng cảm chấp nhận và yêu thương. Mà khi duyên cạn, tình yêu tan vỡ, cô gái nhỏ cũng học được cách mạnh mẽ bước tiếp trên con đường đời dang dở. Giống như đoạn thơ kia:
Ta là áng mây trời
Bỗng lạc vào lòng ai
Khi mà người rẽ lối
Đường người thì người đi
Đường ta thì ta về.
Bộ phim còn đề cập tới một cô gái vừa mới thất tình. Cuộc đời cô toàn một màu xám xịt, chỉ muốn buông xuôi hết thảy. Một lần ra ngoài giải sầu thì gặp nam chính và thiếu nữ câm, chứng kiến sự hợp tan của đôi trẻ, cô bỗng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Quý Thung đóng vai nam chính, thiếu nữ câm là Viên Như Đại, nữ chính còn lại do Mục Tuyết Hề thể hiện.
Anh trai gây tai nạn, trong nhà không có tiền bồi thường nên muốn gả cô cho người ta đổi lấy lễ hỏi… Nói như mẹ cô, con trai nuôi để dưỡng già, làm con gái thì phải hy sinh cho gia đình. Đây là phận đàn bà. Nhưng Mục Tuyết Hề kiên quyết không chấp nhận!
9 tuổi theo gánh hàng đêm của cha mẹ đến thành phố sinh sống. Từ trường tiểu học làng nhàng đến trường cấp hai, cấp ba hàng đầu địa phương. Mục Tuyết Hề dùng sự cố gắng của bản thân để có thể tiếp thu sự giáo dục tốt nhất và phấn đấu cho tương lai. Trong suy nghĩ của thầy cô và các bạn, không hề tồn tại quan niệm “phụ nữ là phải hy sinh, phải chấp nhận số phận”.
Mục Tuyết Hề vội vàng đồng ý làm bạn gái Trì Minh là vì cậu ta cam đoan sẽ nhờ anh trai đưa cô đi đóng phim. Điều này nằm trong phạm vi năng lực của Mục Tuyết Hề, cũng là con đường tốt nhất dành cho cô.
Quý Thung vì chuyện mèo Dao Quang nên cãi vã với Trì Minh. Cho nên khi Trì Minh liên lạc lần nữa, nhờ giúp bạn gái làm diễn viên, Quý Thung suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.
May mà Mục Tuyết Hề sở hữu ngoại hình xuất chúng, con người thông minh hiểu chuyện, có Quý Thung ở trong giật dây bắc cầu, công ty nhanh chóng ký hợp đồng với cô.
Bộ phim “Nhẹ nhàng” lần này, Quý Thung cũng coi như hết lòng với Mục Tuyết Hề, tranh thủ một vai phụ cho cô. Đất diễn không nhiều nhưng đó là cơ hội để cô học hỏi kinh nghiệm.
Mục Tuyết Hề cũng rất quý trọng cơ hội này. Khi bạn bè cùng trang lứa còn mải mê chơi game, tám nhảm khắp chốn thì cô dành hết thời gian cho học tập. Vừa đứng im một chỗ được vài giờ là lại lăng xăng giúp bên hậu cần làm cái này bưng cái kia. Sự chăm chỉ có phần liều mạng của cô khiến Quý Thung nhìn mà hãi.
Nhưng có đôi khi, số mệnh con người vi diệu như vậy đó.
Vai nữ chính trong bộ phim đã được định cho một một nữ diễn viên mới nổi gần đây. Nhưng không biết có phải nghe được lời xì xầm nào không hay mà một mực từ chối, thậm chí giả bệnh đóng cửa không tiếp.
Hàn Mai trực tiếp đổi diễn viên, người ta không muốn thì thôi, sau đó bà chọn Mục Tuyết Hề. Mục Tuyết Hề xinh đẹp, ngoại hình rất phù hợp với hình tượng nhân vật, cộng thêm tính tình chịu thương chịu khó, nữ đạo diễn chẳng tiếc cho cô một cơ hội.
Chưa kể đến sự đồng cảm giữa diễn viên và nhân vật, nữ chính thất tình, Mục Tuyết Hề rất thấu hiểu cảm giác ấy.
Cô thật sự thích Trì Minh ư, không, cô thích Kha Nguyên.
Mục Tuyết Hề từ nông thôn lên thành phố nên không thể theo kịp bạn học, cô phải học lại tiểu học. Mục Tuyết Hề còn lớn hơn học sinh lớp 5 vài ba tuổi, bởi vậy suy nghĩ chín chắn hơn các bạn rất nhiều. Khi bạn bè cùng trang lứa vì tình yêu đầu đời mà bỏ mặc hết thảy, hoàn cảnh gia đình buộc cô phải sống thực tế.
Cô không biết Kha Nguyên thích mình ư?
Sao có thể không biết.
Mục Tuyết Hề cũng thích Kha Nguyên. Nhưng nhà cô kém nhà Kha Nguyên nhiều lắm.
Vốn cũng có chút chờ mong, chờ cô thi đậu trường đại học tốt nhất… Đáng tiếc, hy vọng ấy đã sớm trở thành dĩ vãng.
Thật ra, so với Trì Minh, nếu nhờ Kha Nguyên giúp đỡ còn được lợi nhiều hơn. Nhưng sau một đêm cân nhắc, Mục Tuyết Hề quyết định không làm như vậy. Cô muốn giữ cho mình một vài ký ức tốt đẹp, không cần tính toán thiệt hơn, không pha tạp lợi ích. Ít nhất sau này nghĩ lại, cô cũng từng có một tình cảm đơn thuần như thế.
Cho nên, khi Hàn Mai muốn Mục Tuyết Hề diễn thử phân đoạn nhân vật đớn đau trong tình yêu rồi nhẹ lòng buông bỏ. Có thể nói, Mục Tuyết Hề đã thể hiện hết sức xuất sắc cảnh diễn nội tâm ấy.
Vì thế, vai diễn đầu tay của Mục Tuyết Hề là vai nữ chính. Sau khi bộ phim được công chiếu có vụt sáng thành sao được hay không thì chưa rõ, nhưng so với đại bộ phận người mới, đẳng cấp của cô cũng đã hơn rất nhiều.
#
“Meo meo?” Gặm xong một đĩa thịt cừu nướng, tâm tình Dao Quang rất tốt, tiếp chuyện với Quý Thung còn đang trừng mình.
Nghĩ đến tên này từ nhỏ đã là quả trứng xui xẻo, chuyện tốt không có phần mà chuyện xấu thì liên miên. Tự chủ đầu tư cho bộ phim, đoàn làm phim ai ai cũng nổi, mỗi mình tên này vẫn dính tí nước bẩn. Đúng là tội nghiệp~ Miêu bệ hạ quyết định từ bi tha thứ cho hắn.
Lục lọi trong balo, Miêu bệ hạ thương hại đưa dây chuyền cho Quý Thung: Lĩnh thưởng tạ ơn đi đứa nhỏ xui xẻo, mang theo bên người nói không chừng còn có thể đổi vận.
Đương nhiên, sợi dây chuyền này và chiếc nhẫn ngọc đưa cho ông cụ Trì đều lấy từ chỗ bầy khỉ, có thể chiêu tài tránh tai hay không thì vẫn chưa được kiểm chứng. Thế nhưng, miếng ngọc lấy ở nơi đại hung đã thử nghiệm qua, hiệu quả thật sự là… không khác gì giết người phóng hỏa!
Đối tượng thử nghiệm là tòa soạn đã bôi vẽ ra scandal của ‘tân nam thần quốc dân’ Trì Hử.
Ghi nhớ địa chỉ, Miêu bệ hạ võ nghệ cao cường không tốn nhiều thời gian để ném viên ngọc vào một chậu cây cảnh. Vẫn là câu nói đó, khi một con mèo muốn làm trộm, phòng đêm phòng ngày cũng chẳng ích chi.
Sau đó…
Sau đó khoảng hai ngày, vì mạch điện bị chập lúc nửa đêm nên cả tòa soạn chìm trong biển lửa, cháy không còn lại gì, may mà không có thương vong.
Quý Thung cầm lấy sợi dây chuyền, không tin nổi, “Tặng cho tao?”
Phải biết là từ nhỏ đến lớn, không ít lần hắn thấy mèo Dao Quang tặng đồ cho anh hai, cũng từng trốn trong chăn ghen tỵ không biết bao nhiêu lần.
“Meo meo~” Miêu bệ hạ cao quý hất cằm, thưởng cho mi đó~
Cẩn thận cất dây chuyền vào trong ví, dù không hiểu ‘meo meo’ là có ý gì. Nhưng giờ phút này, Quý Thung phải thừa nhận mình có chút vui vẻ, hơi kích động một tẹo~ thậm chí món nợ Dao Quang phá tung nhà hắn, hắn cũng không tính toán nữa.
Buổi chiều Quý Thung không có nhiều cảnh quay, Dao Quang lại càng ít hơn, chỉ xuất hiện thoáng qua trong vài phân đoạn với cô nữ chính bị câm. Diễn xuất của Miêu bệ hạ rất xuất sắc, chỉ cần diễn viên không NG thì đều một lần là qua. Khụ, được rồi, đối với một con mèo thì chỉ cần nó không gây rối, không chỉ đông đi tây, không thể hiện quá mức tệ hại là có thể vỗ tay khen ngợi rồi.
Quay phim xong, Quý Thung tháo dây hồng trên cổ Miêu bệ hạ thay bằng vòng cổ cao cấp chờ Trì Hử tan làm đến đón, lại là một chú mèo đại gia chói mù mắt người khác~
Bàn giao Miêu bệ hạ ổn thỏa cho anh hai, nói vài ba câu rồi định lui thân, tiếc rằng tổng giám đốc Trì không cho hắn cơ hội.
“Làm sao, sợ bị phóng viên chụp ảnh rồi viết linh tinh nên muốn tị hiềm?”
Quý Thung cười gượng, “Ha ha, đâu có đâu anh…”
“Nhà có khách, ông nội bảo cậu về.” Sau khi ôm Dao Quang lên xe, Trì Hử nhìn Quý Thung, “Lên xe nào, đi thôi.”
Quý Thung đầu hàng, phản kháng trực diện… Chịu, hắn không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.