Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 17:




Hoạt động Cuộc chiến bùn lầy – săn lùng báu vật bị dời đến buổi chiều cùng ngày. Sau khi báo danh, đa số các gia đình đều lựa chọn ăn trưa ngay tại nông trang.
Miêu bệ hạ siêu cấp vô địch thắng được một đống phần thưởng, trong đó vừa khéo có 2 voucher ăn trưa cao cấp miễn phí. Chủ một cái, thú cưng một cái.
Trong lúc buổi tiệc diễn ra, ban tổ chức đã rất tri kỉ chuẩn bị sẵn thức ăn cho thú cưng. Người nuôi nếu không tiếc tiền thì thú cưng cũng được hưởng một bữa ra trò.
Được tặng không một bữa ăn trưa cao cấp, Trì Hử và Dao Quang đương nhiên phải tận dụng. Bọn họ phải từ từ nhấm nháp thành quả thắng lợi của mình chứ!
Nhân viên phụ trách tìm một cái giỏ bỏ hết phần thưởng của Miêu bệ hạ vào trong. Đối với một người một mèo ‘siêu nhân’ như vậy, bọn họ chỉ còn cách quỳ liếm, tích cực chủ động dẫn đường cho một người một mèo mà thôi. “Nông trại Hướng Dương bên kia núi trồng một vườn nho, ở đó có nhà ăn lộ thiên rất đặc sắc, thức ăn cũng rất ngon.”
Vừa cất bước thì đụng mặt Lâm Lai Lễ và Phương Yến đang đi ra ngoài, hai vợ chồng còn dắt theo một cô gái nhỏ mũm mĩm, đây hẳn là con gái nhà bọn họ – Lâm Giai Miêu, tên ở nhà là Miêu Miêu. Trên tay cô bé quấn một đầu dây thừng, đầu dây còn lại buộc quanh cổ một bé heo rừng mũm mĩm không kém…
Lại nói tiếp, đây cũng là thời điểm đông khách nhất của nông trại Hỷ Nhạc nhà Lâm Lai Lễ. Theo lý thì hai vợ chồng sẽ không có thời gian tham gia bữa tiệc này, nhưng gái diệu nhà họ vừa biết buổi party thú cưng sẽ được tổ chức ở nông trang gần đó, thế là nhấp nha nhấp nhổm, nằng nặc đòi đi. Trẻ con ba tuổi không thể nói đạo lý, mà hai vợ chồng cũng không nỡ khiến gái cưng thất vọng, thế nên dù bận cách mấy hai người cũng cố bớt chút thời gian đưa con gái đi chơi.
Về phần em lợn rừng kia, ờ thì đã gọi là party thú cưng thì phải có thú cưng cho đúng chủ đề chứ. Người ta ai cũng dẫn theo vật nuôi, không thể để gái nhà mình thua kém được. Nhà họ Lâm cái khác thì ít chứ lợn rừng thì không thiếu. Lâm Lai Lễ quyết định chọn một con lợn mới sinh trông cũng sáng sủa đáng yêu đảm nhiệm vai trò thú cưng của gia đình. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, lợn Tiểu Hương, lợn Mê Nhĩ cái gì cơ, đứng trước mặt heo rừng cũng chỉ là phù du!
Nhìn đến mèo trắng, vợ chồng Lâm Lai Lễ mừng rỡ không thôi, trăm miệng một lời: “Miêu~đại~tiên~”
Dưới cái nhìn ngạc nhiên đầy hiếu kỳ của người xung quanh, Lâm Lai Lễ ho khan hai tiếng, ngại ngùng nói với Trì Hử đang ôm Dao Quang: “Trì, Trì đại thiếu, à không, tổng giám đốc Trì, ngài, ngài…”
Trì Hử mỉm cười gật đầu với bọn họ, “Anh Lâm là bạn của Dao Quang, không cần khách sáo như thế, gọi Duyên Niên là được rồi.” Cuối cùng còn cầm một chân của Miêu bệ hạ quơ quơ trước mặt một nhà ba người.
Anh Lâm? Bạn bè? Lâm Lai Lễ thụ sủng nhược kinh — làm thế nào bây giờ, căng thẳng quá đi!!! (=′∇`=)
Tuy rằng miêu đại tiên đã lấy không ít bánh gạo từ nhà họ, nhưng số lần anh ta và Trì Hử chạm mặt lại không nhiều. Những thông tin về Trì đại thiếu mà Lâm Lai Lễ biết được chủ yếu là góp nhặt từ những tin tức tám nhảm vụn vặt hàng ngày. Lâm Lai Lễ tự nhận bản thân là người cục mịch, thật sự không biết phải giao tiếp như thế nào với ngài giám đốc, huống chi vị này còn ôn hòa lễ phép gọi mình một tiếng ‘anh Lâm’, còn coi mình như bạn bè của Miêu đại tiên!
“Meo meo~” Dao Quang vỗ vỗ tự chủ, lại nâng vuốt chỉ hướng nhân viên hỗ trợ xách giỏ phần thưởng.
Trì đại thiếu tâm hữu linh tê với Miêu bệ hạ lấy ra một nửa số đồ chơi cùng một con gấu bông đẹp nhất, xoay người đưa cho bé gái đang tựa vào chân Lâm Lai Lễ nghịch váy, “Đây là gái diệu nhà mình nhỉ. Lần đầu gặp mặt, công chúa nhỏ có đồng ý nhận món quà mà Dao Quang tặng cho em không?”
“Đồng ý, thích lắm ạ!” Độ hảo cảm với anh đẹp trai lập tức tăng lên level max. Bé loli không hề e dè cũng chẳng thèm đợi ba mẹ khách sáo một câu, nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi cười bụ bẫm ôm lấy gấu bông, “Cám ơn vương tử ca ca ạ!”
Cơ thể bé nhỏ tròn vo hơi ngừng một chút, chớp chớp mắt to, bé loli bừng tỉnh đại ngộ, lập tức hành lễ với Miêu bệ hạ. Mặc dù chân tay ngắn ngủn có hơi ảnh hưởng đến động tác của bé, nhưng thần thái hết sức thành kính đã bù lại hết thảy, thanh âm non nớt thanh thúy hô thật vang: “Cám ơn miêu đại tiên, miêu đại tiên phù hộ!”
Mèo Dao Quang: “… ”
Lại nhìn vẻ mặt ‘Phải thế chứ’ của hai vợ chồng Lâm Lai Lễ, Miêu bệ hạ yên lặng vùi mặt mèo vào trong khuỷu tay tự chủ.
Sức mạnh của một nhà Fan cuồng, nó to lớn như vậy đấy!
______
“Meo meo~ Meo meo~”
Cái gọi là duyên phận ấy à, hiển nhiên nhận ra Miêu bệ hạ không chỉ có một nhà Lâm Lai Lễ.
Kết thúc hoạt động giao lưu bạn bè mà chủ nhân yêu cầu, lại làm xong kiểm tra sức khỏe miễn phí. Con mèo màu cam béo ú rốt cục cũng tìm được tổ chức, một đường chạy vội đến, lấy Miêu bệ hạ làm trung tâm mà quay vòng vòng lấy lòng, ngậm một miếng cá nhỏ cố gắng thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt Miêu bệ hạ.
Hôm nay vội vàng ra ngoài, Miêu Tiểu Bàn – Miêu công công không thể mang theo công cụ gây án, khụ, trong nhận thức của nó, nếu quý mến ai thì tặng đồ chơi xxx cho người đó, nhưng tiếc là hôm nay quên không mang đi, cho nên mèo béo đành ngượng ngùng dâng lên miếng cá nhỏ này, hy vọng Miêu bệ hạ sẽ vui lòng. Đây là món tủ duy nhất của chủ nhân nhà nó, hương vị không tệ đâu nha~
Là một thành viên của #Team_Sang_Chảnh… Ặc, được rồi, là do tự chủ căn cứ theo tiêu chuẩn siêu cao của mình mà yêu cầu Dao Quang phải là một con mèo sạch sẽ trắng trẻo lung linh lóng lánh. Vì vậy như một lẽ đương nhiên, pi sà sẽ không nhận miếng cá nhỏ trong miệng Miêu công công. Tuy nhiên, xét đến sự tài trợ công cụ gây án của Miêu công công trong việc tạo ra vết nhơ không thể tấy sạch cho Trì Minh, Miêu bệ hạ khá là hài lòng với thằng đệ này.
Vì thế, khi trạch nam Viên Phi Bạch – chủ nhân của Miêu công công, thở hồng hộc đuổi lại đây thì được chứng kiến một cảnh tượng như sau: Con mèo màu cam béo ú, khụ, đó là Miêu Tiểu Bàn nhà gã, trước mặt nó là một con mèo trắng ‘cao phú soái’. Hai con mèo đứng đối diện nhau, không biết vì sao, Viên Phi Bạch bỗng có cảm giác rất là trang trọng, cứ như chúng nó đang tổ chức tuyên dương khen thưởng vậy…
Muốn hỏi gã vì sao cách xa như vậy cũng có thể biết con mèo trắng kia là cao-phú-soái ấy hả?
Người có mắt đều nhìn ra có được không!
Mèo trắng thong thả nâng chân vỗ vỗ Miêu Tiểu Bàn nhà gã. Miêu Tiểu Bàn kinh sợ tỏ vẻ bản thân hết sức vinh hạnh. Sau đó mèo trắng thả một món đồ nhìn như phiếu ưu đãi ra trước mặt Miêu Tiểu Bàn, rồi nhảy lên ngực một anh chàng mà chỉ cần mắt không có vấn đề là có thể dễ dàng nhìn ra thuộc tính cao-phú-soái của anh ta. Cuối cùng một người một mèo thong dong rời đi… Nhìn đi, đây chẳng phải là tư thế ‘cao-phú-soái’ bỏ rơi thằng đệ cỏn con hay sao!
Từ từ, cuối cùng thì ‘cao-phú-soái’ bỏ đi với ‘cao-phú-soái’… Có ý tưởng kỳ lạ nào đó vừa lóe ra ấy nhở?
Lắc lắc đầu, Viên Phi Bạch đến gần Miêu Tiểu Bàn, nhặt lên tấm thẻ trước mặt nó. Vừa nhìn thấy, thân thể như hỗn độn theo làn gió, “Phiếu ăn trưa cao cấp miễn phí dành cho thú cưng… Mẹ nó, đúng là ban thưởng thật à!?”
#
Khi Đường Phán Xuân bận bịu xong xuôi chạy tới, Trì Hử và Dao Quang đương ăn trưa trong nhà hàng lộ thiên dưới tán cây bồ đào.
Suất ăn cao cấp có mười món, sắc hương vị đủ cả, nhà hàng sẽ không vì đây là phần ăn miễn phí mà bớt xén nguyên liệu. Trì Hử chỉ lấy chút rau quả, còn lại do Miêu bệ hạ xử hết.
Một người một mèo phối hợp ăn ý xài chung một phần ăn cái gì chứ, Đường Phán Xuân ngồi ăn cơm phía đối diện cảm thấy bản thân đang bị thồn thức ăn cho chó vào mồm =_=
“Thế nào, buổi tiệc khá thú vị phải không! Hao hết không ít tế bào thần kinh của tôi đấy. Từ việc lên ý tưởng đến khâu tổ chức… Những con vật không nhà để về…bla…bla…”
“Sáng hôm nay tổng giám đốc và Miêu bệ hạ của ngài đúng là đại sát tứ phương…”
“Chơi vui rồi nhớ phải quyên góp nhiều hơn tiền thưởng đấy nhé…”
“Đúng đúng, giám đốc của chúng ta hôm nay còn muốn chơi cuộc chiến bùn lầy tìm báu vật nữa nhỉ, nhưng sức khỏe của cậu… Hehe, ngài giám đốc có cần bật mí ít thông tin nội bộ không?.. Ha ha ha, sếp tổng à, ngài nên nghĩ cho kĩ, một khi đã tham gia rất có thể sẽ bị nước bùn bắn cho đẹp mặt đấy…”
Trì Hử lau miệng cho Miêu bệ hạ, “Có chuyện gì thì nói đi, vong vo tam quốc không phải phong cách của cậu. ”
“Ha hả…” Đường Phán Xuân ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, “À, thì là muốn hỏi sếp tổng cái này, hai ngày nữa là sinh nhật Đóa Nhi, hôm đó cậu có rảnh không?”
Đường Đóa Nhi là em họ của Đường Phán Xuân, con gái một của Đường Bác.
Đường Đóa Nhi khăng khăng đòi cô mời bằng được Trì Hử tới dự sinh nhật. Tuy nhiên Đường Phán Xuân sẽ không ép buộc bạn bè làm chuyện họ không muốn, nên dù rất khó xử, nhưng lời nói ra cũng chỉ mang tính chất hỏi ý kiến mà thôi.
Trì Hử nhìn Đường Phán Xuân, chẳng hề che giấu thái độ lãnh đạm đối với người râu ria như Đường Đóa Nhi, “Hôm đó tôi sẽ gửi quà.”
Đường Phán Xuân: “…” Câm nín không thốt nên lời. Mọi người đều có vấn đề về mắt hết à, rốt cuộc con người này có chỗ nào là tao nhã khiến người ta tắm trong gió xuân hả???
Như biết được tâm trạng xoắn xuýt của cô, Trì Hử nghiêm túc nhìn Đường Phán Xuân: “Cậu không nợ cô ta cái gì cả.”
Đường Phán Xuân ngẩn người, vội vàng cúi đầu và cơm.
Nhìn dáng vẻ vùi đầu ăn cơm của cô, Trì Hử cũng không nói thêm nữa. Vấn đề của nhà họ Đường thì người nhà họ Đường phải tự giải quyết. Sống trong môi trường như vậy, mềm yếu thì chỉ thiệt thân, người ngoài không thể giúp được.
#
Hoạt động Cuộc chiến bùn lầy – Săn lùng báu vật chiều nay có quy mô rất lớn, nước trong ao bị rút cạn chỉ còn bùn lầy ngập đến đầu gối.
Tiếng còi vừa cất lên, người dự thi dẫn theo thú cưng lập tức ùa vào, nước bùn văng tung tóe.
Có người thì quy củ chạy, có người thì chơi đểu, ngã rồi còn phải kéo người khác ngã theo, không cần biết quen hay không quen, tóm được ai là dúi hết xuống bùn, đến cả thú cưng cũng không tha.
Vật nuôi dự thi đa số vẫn là loài chó, thi thoảng xem kẽ mấy con heo con lẫn vào trong đó. Biết làm sao được, tắm bùn nghịch nước không phải là kỹ năng bẩm sinh của loài heo à? Một con mèo trắng lẫn vào trong đó, trông thật kỳ quái.
Ao bùn hơi sâu, chó dự thi phần lớn là giống chó cỡ trung và cỡ lớn. Cả đám lúc đứng trên bờ thì hùng dũng oai phong, đẹp đẽ sạch sẽ, bước xuống ao một cái là thành chó đốm hết, vài phút sau cũng chỉ còn đôi mắt tạm coi là sạch sẽ. Có em cún thì chơi hết mình, có em thì lê lết, ăng ẳng đòi về nhà…
Lúc Trì Hử ôm Dao Quang bước xuống, xung quanh không còn một bóng người. Đây là kinh nghiệm xương máu của nhóm thí sinh sau một buổi sáng bị cho ăn hành đấy!
____
“Gâu gâu!”
Một con chó Husky màu xám trắng bị một con chó săn Afghanistan màu vàng kim đuổi cắn. Husky cùng đường dứt khoát nhảy vào trong vũng bùn, con chó Afghanistan theo sát sau đó nhanh chóng phanh kít lại, nghỉ chân vài giây, thật sự không vượt qua nổi chướng ngại tâm lý cả người đầy bùn mới tao nhã ngẩng đầu xoay người rời đi.
Được rồi, Husky chính là Củ Cải nhà Kha Nguyên, con còn lại là William quý-xờ-tộc. Buổi sáng bà Trình nghe nói đến buổi tiệc, vì vậy sau bữa trưa bà vội vàng dẫn theo William nhà mình lại đây. Củ Cải điếc không sợ súng chạy qua khiêu khích.
Đáng tiếc, William là một con chó săn Afghanistan, dù thoạt nhìn có hơi ẻo lả nhưng thực tế sức chiến đấu không hề thấp. Còn husky Củ Cải thì miệng cọp gan thỏ, chỉ biết chạy trối chết.
‘Bùm’ một cái, husky nhảy xuống bùn. Miêu bệ hạ mới vừa rồi còn sạch sẽ bóng loáng, một sóng bùn bay qua, giờ chỉ còn đôi mắt là sáng bóng.
Mắt mèo màu kim lục híp lại đối diện mắt chó màu xanh thẫm ngập nước, cảnh tượng thật quen thuộc biết bao.
Giây tiếp theo…
‘Gâu gâu!’
Husky Củ Cải mới đứng dậy từ trong vũng bùn, nay tiếp tục lần thứ hai nằm xuống giả chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.