Ngày Ấy Gió Ngừng

Chương 1:




1. Tôi với Giang Trì đã yêu nhau được 8 năm, hẳn là nên mau chóng kết hôn.
Hai chúng tôi từ khi tốt nghiệp đã bắt đầu xây dựng sự nghiệp, tình hình công ty cũng đã khởi sắc rất nhiều kể từ năm ngoái.
Xe đã mua, nhà mới cũng đã được thanh toán xong, đang chuẩn bị trang hoàng.
Nếu tôi không mắc phải căn bệnh này, có lẽ sang năm còn có một bạn nhỏ mềm mại đáng yêu nằm trong ngực tôi mà say giấc.
Giang Trì không về nhà ăn cơm, một mình tôi ở nhà làm chút món rau ăn cơm, do dự suốt buổi tối xem nên nói với Giang Trì như thế nào.
Suy cho cùng năm trước cũng đã quyết định là cuối năm nay phải lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Bác sĩ của tôi là một người phụ nữ trẻ, chị ấy khuyên tôi nên từ bỏ đứa bé này, tích cực phối hợp điều trị. Chị bảo tôi còn trẻ như vậy thì xác suất chữa khỏi rất cao, bảo tôi đừng lo sợ gì cả.
Thật ra tôi cũng không cảm thấy sợ đến vậy.
Bởi vì tôi đã có Giang Trì rồi, anh ấy sẽ ở bên cạnh đồng hành với tôi.
Tiếng chuông cửa vang lên, tôi bỗng thấy kì lạ sao Giang Trì lại phải ấn chuông cửa?
Mở cửa ra, Giang Trì say khướt được cô nhân viên vừa mới tốt nghiệp và cũng mới được tuyển vào công ty đỡ lấy. Cô ấy tên Khương Lâm.
“Chị dâu ạ, Giám đốc Giang phải gặp mặt xã giao nên uống nhiều quá, xe đang dừng ở dưới tầng.” Khương Lâm mặc một bộ váy hoa hai dây rất đẹp, mặt ửng đỏ, vuốt lại đầu tóc đang hơi rối, nói tiếp: “Em đưa anh ấy lên rồi gọi xe về là được.”
Giang Trì say đến mơ mơ màng màng, nằm ngủ luôn trên sofa.
Tôi nhận lấy áo khoác của anh ấy, trên áo thoang thoảng mùi nước hoa hương hoa cam của Khương Lâm.
“Cảm ơn Khương Lâm nhé!” Tôi cười cười, “Muộn quá rồi, để chị lái xe đưa em về cho.”
Khương Lâm từ chối nhưng không thay đổi được quyết định của tôi.
“Một cô gái như em gọi xe bên ngoài chị không yên tâm.”
“Chị dâu, khi nào thì hai người kết hôn vậy?”
Trên đường đi, Khương Lâm đã hỏi một câu như vậy.
Tôi sửng sốt, nghĩ đến những lời mà lúc chiều Giang Trì nói với tôi qua điện thoại, bỗng thấy xấu hổ cười nói:
“Chờ công ty ổn định thêm khoảng 2 năm nữa đi.”
… Chờ bệnh tình của tôi ổn định hơn đi.
“Thế sao…” Khương Lâm nhìn ra ngoài cửa kính như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên cúi đầu cười rất ngọt ngào, “Em biết rồi.”
Đưa Khương Lâm đ ến nơi, tôi dừng xe, bỗng nhớ ra còn có một vỉ thuốc Vitamin E mới mua đang để trong hộc để đồ trên xe.
Tôi vươn tay định mở hộc để đồ, lại nhìn thấy khe hở bên cạnh đai an toàn có một gói vuông nhỏ đã xé mở.
Chất dịch từ gói vuông đó dính vào tay tôi khiến tôi sững người.
Tôi bỗng nghĩ đến việc Khương Lâm mặc váy hai dây, khuôn mặt đỏ ửng.
Cuộc điện thoại buổi chiều kia của Giang Trì và việc anh ấy mượn cớ say rượu tránh đi tầm mắt tôi…
Tôi ngơ ngác ngồi trên ghế.
Chỉ vỏn vẹn có một ngày mà thật nhiều việc đã diễn ra khiến tôi nhất thời không biết nên mở lời từ đâu.
2. Tôi và Giang Trì yêu nhau từ năm nhất đại học.
Là anh ấy theo đuổi tôi.
Khi ấy tôi làm thêm ở quán canh thịt bò Hoài Nam ở gần cổng trường để trang trải thêm học phí, Giang Trì đã gặp và yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Vì theo đuổi tôi mà trai nhà giàu như Giang Trì lại ăn canh thịt bò đến gần một năm.
Vào ngày tôi đồng ý nhận lời yêu anh, anh bị sặc, nôn ra ngay trong quán nên đến tận bây giờ vẫn không ngửi lại được mùi canh thịt bò.
Biết tôi có lòng tự trọng cao, anh ấy cùng tôi đến canteen ăn cơm mà lại cứng rắn đưa trái cây và sữa bò cho tôi nữa:
“Vợ tương lai của anh lỡ bị suy dinh dưỡng thì sao bây giờ?”
Biết tôi không chịu được mùi thuốc lá, anh ấy đã cố gắng bỏ thuốc. Lần nọ khi cơn thèm thuốc lá lại dâng lên, anh ấy đã căng da đầu mà móc ra một cái kẹo m út ngậm ở trong miệng ngay trước mặt bạn bè, đỏ mặt tự cứu vãn lòng tự trọng cho chính mình:
“Nhìn gì? Các cậu thì biết cái gì? Người có gia đình là phải như vậy.”
Thật ra tôi vẫn luôn không biết tại sao Giang Trì lại thích tôi.
Anh ấy cao 1m85, lại còn vừa giàu vừa đẹp trai.
Nhưng Giang Trì thì lại mặc kệ, anh nói thích thì chính là cmn thích.
Anh ấy cũng là một người rất cứng đầu, nếu đã xác định muốn gì, sẽ kiên định cho đến cùng.
Đêm giao thừa mà anh đưa tôi về ra mắt cha mẹ, tôi đã nhận ra điều đó.
Tôi đem theo giỏ hoa quả, rất là co quắp khi đứng trước mặt bố mẹ anh.
Bố mẹ Giang Trì rất khách khí tiếp đãi tôi.
Khi người giúp việc thu dọn bàn ăn, mẹ anh ấy ho nhẹ một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho Giang Trì ra ngoài nói chuyện một mình với bà.
Ánh đèn biệt thự chói mắt quá, thật giống như nắng gắt tháng Tám vậy, khiến người ta không dám ngẩng đầu. Ánh đèn ấy chiếu lên người tôi, người đang mặc một chiếc áo khoác lông vũ không mới và quần jean đã hơi bạc màu.
Dù vậy, đây vẫn là bộ quần áo tốt nhất của tôi.
Tôi ngồi trên ghế sofa kiểu châu Âu, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Ánh mắt của những người giúp việc như có như không mà dừng trên người tôi, dường như đang ẩn chứa tiếng cười nhạo, thật giống như những lưỡi dao nhỏ cứa vào lòng tự trọng của tôi.
Tôi nghe thấy tiếng nói tức giận của mẹ anh ấy:
“Cô ta chắc chắn biết rằng con là người có tiền nhỉ?”
Trái tim tôi bỗng nhiên giống như bị người ta hung hăng dẫm một chân, đau đến không thở nổi.
Tôi cúi đầu thấp hơn, dùng sức bóp cánh tay, thầm nói với bản thân rằng không được khóc.
Sau đó là tiếng Giang Trì đẩy cửa thật mạnh.
Anh ấy đen mặt, nổi giận đùng đùng bước tới chỗ tôi rồi nắm tay tôi:
“Chúng ta đi thôi!”
“Giang Trì, con mà dám bước ra khỏi cửa thì đừng nhận mẹ nữa!” Giọng mẹ anh ấy cũng lập tức vang lên sau lưng chúng tôi, “Một đồng tiền bố mẹ cũng không cho con nữa!”
Nghe vậy, bước chân ra cửa của Giang Trì bỗng dừng lại.
Nhưng không đợi cho mẹ anh ấy được đắc ý, Giang Trì đã quay đầu lại cầm theo quà mà tôi mang đến:
“Mẹ không xứng!”
Hôm đó là đêm 30, trên đường gần như không còn ai đi lại, cả tàu điện ngầm cũng dừng hoạt động một thời gian.
Hai chúng tôi chỉ có thể đi đến khách sạn.
Khi đi ngang qua cầu vượt, từng trận gió thét gào xuyên qua tóc tôi.
Thành phố yên tĩnh đầy ánh đèn phát ra từ ngọn đèn trong các ngôi nhà thật giống như một biển sao.
Nhưng không có ngôi sao nào thuộc về tôi.
Tôi không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
“Giang Trì, chúng ta chia tay thôi.”
Anh ấy không nói lời nào.
“Giang Trì, chúng ta…”
Anh ấy bỗng cởi áo khoác rồi ôm lấy tôi từ đằng sau.
Anh chỉ im lặng mà ôm tôi thật chặt như thể chỉ cần lỏng tay một chút là tôi sẽ biến mất.
Không khí giằng co, anh vùi đầu vào cổ tôi, vẫn ôm tôi thật lâu.
Rồi anh đột nhiên mở miệng, tiếng nói rất nhỏ nhưng vô cùng kiên định:
“Tô Lê, anh cho em một ngôi nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.