Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 93: Tranh đua (trung 6)




Tại thượng tầng, hai bóng sáng chợt lóe lên rồi Đặng Dũng cùng Trần Hanh nhanh chóng xuất hiện. Mặc dù đã được báo trước cũng như dự đoán nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cả hai đều không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Phía trên lưng chừng núi, tại vị trí bậc thang thứ 28 một bóng nam tử trong trang phục màu xanh, mái tóc dài buông xõa tung bay trong gió đang hiên ngang đứng đấy, tạo nên một cảm giác uy nghiêm sừng sững. Nhìn bóng dáng đó hai người đều cảm nhận thấy người đang đứng đó không còn là người sư đệ của mình nữa mà đã tạo cho họ một cảm giác kính ngưỡng như đang đứng trước một tiền bối của môn phái.
Đưa mắt nhìn nhau, cả 2 đều thấy được trong mắt của nhau những tia ngạc nhiên khó lòng giấu nổi. Đi, một tiếng nhẹ vang lên, cả 2 cùng tiến bước lên những bậc thang phía trước.
Lúc này tại vị trí bậc thang thứ 28 Hoàng Trần đang phải chịu một áp lực vô cùng lớn, áp lực này như cả ngọn núi đang muốn đè ép toàn bộ thân thể hắn xuống. Kể từ bậc thang thứ 25 áp lực đã tăng lên một cách khủng khiếp, từ bậc 25 đến bậc thứ 28 mỗi bước tiến lên là cả một sự đau đớn xé nát tâm can của hắn. Ngoài việc phải chịu áp lực về thân thể thì tâm thần lúc nào cũng bị quấy nhiễu, hằng loạt những âm thanh, hình ảnh ngẫu nhiên liên tục hiện ra trước mắt hắn, chỉ cần một chút không chú ý lập tức sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ mà không thể tự mình thoát ra.
Bây giờ trước mắt hắn là hình ảnh về một ngôi trường cấp 1, nơi hắn đã học tập và vui chơi cùng bè bạn. Hắn đang đứng tại sân trường, đang anh dũng chiến đấu với mấy đứa côn đồ cùng lứa để bảo vệ người bạn học cùng lớp của hắn đang bị chúng bắt nạt. Hắn đã chiến thắng, đã bảo vệ được bạn mình, toàn thân hắn lấm lem bụi đất, còn có cả mấy chỗ sứt sát chảy máu.
Rồi hai đứa dắt nhau ra cổng chờ bố mẹ, nhưng khi mẹ của người bạn kia đến đón con, nhìn thấy Hoàng Trần thì vội kéo con mình ra xa và nói: “sao con lại chơi với mấy đứa nghịch ngợm hư thân ấy, tránh xa chúng ra con nhé”, rồi nhìn sang Hoàng Trần với một ánh mắt khinh miệt. Trong khi đó bạn hắn cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vâng rồi cúi đầu cùng đi cùng mẹ, bỏ lại hắn ngơ ngẩn đứng đó.
Lúc này trong tâm hồn tuổi thơ của hắn đang bùng lên nỗi giận dỗi, một nỗi oan uổng nghẹn ngào. Hắn giận mình đã giúp người không đáng giúp, hắn giận người bạn của hắn đã không biết nói lời bảo vệ cho hắn.
Và bây giờ hắn đã học cấp 3, lại đang đứng trước mặt cô giáo chủ nhiệm để biện hộ cho cái hành vi tốt đẹp của mình. Số là hắn đã nhặt được chiếc máy tính của bạn nào đó trong lớp để quên đang mang lên đưa cho cô giáo chủ nhiệm thì người bạn bị mất máy nhìn thấy chiếc máy trên tay hắn đã lu loa lên rằng hắn là kẻ ăn cắp, người bạn này đã cố tình đổ oan cho hắn chỉ vì trong khi làm bài kiểm tra hắn đã không cho người bạn đó chép.
Thế đấy, tâm hồn hắn lại tiếp tục bùng lên nỗi hận, hắn hận những kẻ đã vu oan cho hắn, mắt hắn đã đỏ lên, từng đường vân máu hiện dần lên, khuôn mặt hắn trở nên giữ giằn đáng sợ.
Hắn đang nằm trong viện vì gẫy tay, lúc này hắn mới là sinh viên năm nhất, vì đẹp trai phong độ lại thông minh nên được khá nhiều bạn gái yêu mến, trong đó có Thu Phương vợ của hắn sau này. Hắn hận lũ đó nhất là khi trước mặt hắn chúng giám trêu ghẹo người yêu Thu Phương của hắn, thế là hắn xông vào chiến đấu với một số thanh niên cùng khoá, mặc dù bản thân cũng đã theo học tới Đai đỏ của Võ cổ truyền Việt Nam nhưng vì bọn chúng vây công quá đông nên cuối cùng sau khi hạ ván được mấy đứa thì cũng bị gẫy tay rồi bảo vệ xuất hiện, sau đó bạn bè đưa hắn vào viện.
Vụ việc này cũng khá ầm ĩ, tuy nhiên lúc này hắn đã lớn, lại là tự vệ chính đáng, đằng sau hắn thì cha hắn là Thứ trưởng đỡ lưng nên sự việc được dẹp đi nhanh chóng, nhưng hắn vẫn hận, hận lũ bạn đã vây công hắn, nếu như không có cha hắn thì có khi hắn còn phải ra toà vì đánh người gây thương tích.
Lúc này tại bậc thang thứ 28 trên đỉnh núi hai mắt Hoàng Trần đã đỏ ngàu, lửa giận bộc phát, toàn thân hắn run rẩy, chực khuỵu xuống. Lửa giận đang lấn dần ý chí, nếu như không khống chế được thì hắn sẽ chạm vào ma chướng, con đường đại đạo sau này nếu không thoát được ma chướng sẽ bị cưỡng vào ma đạo, mà Hoàng Trần thì không hề muốn điều đó. Cả cuộc đời hắn mặc dù có những lúc nóng giận, bất mãn nhưng truyền thống gia tộc dòng họ luôn là tấm gương để hắn không sa ngã. Hắn sẽ không chịu khuất phục, trong đầu hắn lúc này vang lên câu nói của cha hắn khi hắn bị đổ oan là kẻ cắp lúc còn là học sinh cấp 3: “ Con hãy cứ yên tâm, thế giới này rất công bằng, quanh con còn rất nhiều những người tốt, những người đang âm thầm làm người tốt mà họ không cần ai biết tới. Đừng có chăm chăm nhìn vào một số cái xấu mà mất niềm tin vào con người con ạ”. Lời nói này đã luôn theo hắn gần 20 năm qua là nguồn động viên cho lẽ sống của hắn, cũng như chính lúc này, khi hắn đang sắp sửa rơi vào ma chướng thì lời nói ấy lại vang lên bên tai hắn.
Hoàng Trần bừng tỉnh, uy áp xung quanh hắn vẫn đang tiếp tục đè lên cơ thể hắn, nhưng lúc này trong đôi mắt hắn, màu đỏ đã dịu dần xuống, trông hắn không còn vẻ giữ dằn nữa mà thay vào đó là một tâm hồn đầy cao thượng và vị tha. Hắn tin vào con người, tin vào cái thiện, tin vào chính nghĩa, con đường tu đạo của hắn chính là bảo vệ chính nghĩa, chiến đấu không khoan dung với cái ác, nhưng lại hàm chứa một triết lý vị tha “Quay đầu là bờ”.
Hoàng Trần không biết rằng, chính từ khoảnh khắc này, con đường đại đạo của hắn đã dần hình thành, cái cốt cách của người anh hùng dần dần được thể hiện. Hắn mở bừng mắt rồi liên tiếp bước lên 3 bước, lúc này hắn đã đứng tại vị trí bậc thang thứ 31 vượt qua tất cả các đệ tử trong vòng mấy trăm năm qua của Đông Long. Nên nhớ rằng ngoài Trần Lãm thái thượng trưởng lão còn tại thế, thì người bước cao nhất cũng chỉ là 30 bước, chính là Trưởng Môn Nhân Trần Thế Hào.
Khi Hoàng Trần đặt chân lên bậc thang thứ 31 thì trên quảng trường của môn phái, tòa tháp bỗng nhiên tỏa hào quang chói mắt, tầng tháp thứ 31 nhấp nháy sáng. Tất cả Đông Long phái cùng quan khách đều ồ lên kinh ngạc, chưởng môn Đặng Thế Hào cũng không ngoại lệ, đôi mắt ông nhìn chằm chằm về phía bảo tháp như đang cố tìm tòi xem người đang đặt chân lên tầng thứ 31 là ai.
Ngay khi tòa tháp phát quang, phía hậu sơn của Đông Long, tại một động phủ cổ xưa, Thái thượng trưởng lão Trần Lãm với tóc bạc trắng đang ngồi đả tọa chợt mở bừng mắt nhìn về phía quảng trường, rồi lẩm bẩm: “có người cảm ngộ được bước tu đạo đầu tiên, nếu kẻ này bước được tới bậc thứ 36 như ta thì trong vòng Trăm năm Đông Long sẽ có cơ hội quật khởi”. Nói xong rồi lão lại nhắm mắt nhập định.
Tại thượng tầng, lúc này phía dưới chân núi khi Hoàng Trần tiến tới bước 31 thì Trần Hanh và Đặng Dũng cũng đã tiến tới bước thứ 15, ở những bước đầu này thì với tu vi Trúc cơ hậu kỳ của 2 người không có quá nhiều trở ngại. Nhưng khi bóng dáng phía trước đặt chân lên tới bậc thứ 31 thì trong mắt 2 người Hoàng Trần đã thực sự vượt qua họ để bước lên một tầng cao mới.
Lại nói về Hoàng Trần sau khi bước liền 3 bước hắn phải dừng lại, lúc này tâm chướng của hắn đã không còn, nhưng ngược lại thì dưới áp lực cực lớn nơi đây toàn thân hắn đang vô cùng đau nhức, một cảm giác như toàn bộ cơ thể căng phồng lên, các mạch máu toàn thân hắn vận chuyển điên cuồng, toàn thân hắn các lỗ chân lông đều bắt đầu rịn ra một chất dịch màu đỏ như máu, hắn nắm chặt 2 tay hét lên một tiếng thật lớn: “..iA...” huyết mạch truyền thừa được kích phát, tốc độ vận chuyển máu huyết toàn thân tăng nhanh gấp 10 lần, 20 lần, 50 lần, rồi lên tới cực hạn của hắn lúc này 100 lần, với tốc độ vận chuyển điên cuồng của máu huyết trong cơ thể hắn, cảm giác căng cứng trong cơ thể dần dần bị xoá bỏ, hắn tiếp tục bước lên phía trước liên tục 4 bước nữa.
Bây giờ hắn đã đứng ở bậc thứ 35, nhưng sức ép lúc này lại tiếp tục khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó thở, toàn thân hắn ướt đẫm, chiếc áo dài bó sát thân thể đã dần chuyển sang một màu huyết hồng trông từ xa tạo cho người ta một cảm giác uy vũ khó có thể quên.
Toàn bộ quảng trường Đông Long phái gần như nín thở đứng dậy, hằng ngàn đôi mắt đang chăm chăm hướng về toà tháp, thể hiện một sự mong mỏi, kỳ vọng vào người đang đứng trên tầng 35 của toà tháp này.
- “Chỉ còn một bước nữa, hi vọng ngươi có thể làm được”, lúc này Trần Lãm thái thượng trưởng lão đang ngồi trong động phủ lại một lần nữa mở bừng mắt hướng về phía quảng trường, lão không nhập định nữa mà dường như cũng đang hướng mắt trông chờ một bước cuối cùng này của Hoàng Trần.
Hoàng Trần cũng không hề biết rằng hành động của hắn lại gây động tĩnh lớn đến thế, lúc này hắn chỉ đang cố gắng hết sức để tiến lên bước cuối cùng, bởi vì mặc dù dưới uy áp khủng bố của ngọn núi nhưng ngay từ đầu khi đứng trước nó thì nó đã cho hắn một cảm giác thân thuộc đến từ trong tâm hồn. Chỉ còn một bước này, ta muốn biết phía trên đỉnh núi sau tầng mây kia còn che dấu những bí ẩn gì. Toàn bộ khí tức truyền thừa một lần nữa được ý chí của Hoàng Trần thúc dục đến cực điểm, trên mi tâm hắn lúc này một ấn ký ngọn lửa rất nhỏ dần dần hiện ra rồi phát sáng hắn nhấc chân lên và bước thứ 36 được đặt xuống.
Một cảm giác thư thái toàn thân, tất cả áp lực biến mất, thay vào đó là một cảm giác như làm chủ tất cả, tại nơi đây hắn dường như có thể cầm nắm mọi thứ xung quanh, kể cả linh khí cũng vậy, hắn đang đứng ở đỉnh cao hơn tất cả, xung quanh hắn là tinh không bao la, hắn nhìn thấy phía dưới mình là một địa cầu tràn đầy màu xanh thân thuộc, chính là trái đất, nhưng không phải với những tòa nhà chọc trời như hiện tại, mà là trái đất của tự nhiên, trái đất của hằng ngàn, vạn năm về trước. Hắn lao về phía trái đất với tốc độ rất nhanh, vị trí hắn nhìn thấy là một bóng người cao lớn, khi nhìn thấy rõ hình dáng người này Hoàng Trần chợt ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.