Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 84: Dung Luyện Hoàng Linh Thiên Mục




Trong thời gian Hoàng Trần tiến hành nhận chủ đối với Pháp bảo Long đan (tiểu bí cảnh) thì ngay lập tức mọi nơi trong không gian bí cảnh đều có một sự biến dao động về linh lực. nếu như có bất kỳ một sinh vật nào đang thổ nạp linh khí đều sẽ nhận ra sự dao động linh lực này. Trong đó có 2 vị đồng môn của Hoàng Trần cũng nhận thấy có gì đó thay đổi. Tuy nhiên không một ai hiểu được nguyên nhân sâu xa của nó ngoài Hoàng Trần.
Cùng lúc đó phía ngoài bí cảnh, tại một động phủ tại Đông Long, Trần Thế Hào chưởng môn nhân đang ngồi uống trà cũng Nguyễn lão bỗng dưng cảm thấy có một luồng linh lực ba động tản ra từ khu vực phong ấn hậu sơn, rồi sau đó không thấy gì nữa. Lão nhướng mày lẩm bẩm, chẳng nhẽ trong không gian tiểu bí cảnh có biến, nhưng khi dùng thần thức quét qua một lượt thì không thấy có gì khác lạ, nên cũng không lưu ý nữa.
Ngoài Đông Hải, nơi cách Hoàng Sa quận vài ngàn km, trong một vùng lòng chảo sâu nhất của Đông Hải, chiều sâu của nó đã đạt tới cận Hadal (theo như truyền thuyết thì đó là vùng biển thuộc về địa ngục). Tại một cung điện rộng lớn 1 lão già râu tóc bạc phơ, trong trang phục màu ánh bạc lấp lánh, cả cơ thể phảng phất một lớp vẩy rồng lúc ẩn lúc hiện. Lão đang ngồi ngắm nhìn một cây san hô đã sắp hóa hình, lão đã chăm sóc bồi dưỡng nó cả ngàn năm nay để chờ cái ngày nó thành hình. Đang chăm chú, bỗng hai mắt lão nhấp nháy rồi ngước lên nhìn về phía Hoàng Sa Quận. Sau một lúc lão lẩm bẩm:
- Là khí tức của hắn, lẽ nào thực sự hậu nhân của hắn đã xuất hiện. Nói rồi cả thân hình nhanh chóng biến thành một đoàn ánh sáng lao vút đi.
Liền sau đó Đông Hải dậy sóng, 4 cơn bão lớn liên tiếp được hình thành từ khu vực trung tâm của Đông Hải rồi đổ bộ vào Hoàng Sa, sau đó sang Hải Nam rồi suy yếu dần. Hiện tượng đó kéo dài tới mãi một tháng sau mặt biển mới yên tĩnh trở lại.
Lại nói đến Hoàng Trần, hắn không hề biết tới những việc đó, lúc này sau khi biến mất tại trung tâm của tòa động phủ, một cảm giác truyền tống quen thuộc xuất hiện, thời gian khoảng mấy nhịp thở Hoàng Trần đã có mặt tại một địa phương khác trong không gian pháp bảo. Ngay lập tức một một luồng linh lực nóng rực phả vào cơ thể khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng khi vận chuyển linh lực trong cơ thể một lát thì đã có thể thích ứng được với nhiệt độ nơi này.
Không gian xung quanh tràn đầy một màu đỏ rực, bầu trời phía trên lơ lửng tới 12 vầng mặt trời luôn luôn tỏa sáng, khiến cho không khí khô nóng khủng khiếp. Nếu như trước đây linh huyết truyền thừa chưa được thức tỉnh thì Hoàng Trần chắc chắn sẽ phải phục dụng Băng Hỏa đan thì mới có thể miễn cưỡng chịu được nhiệt độ nơi này.
Mặc dù linh huyết truyền thừa không làm hắn tăng tiến tu vi, nhưng quan trọng là toàn bộ cơ thể hắn được cải tạo một lần, linh căn, máu huyết đều được cường hóa, hiển nhiên sau này tốc độ tu luyện cũng sẽ theo đó mà tăng lên rất lớn.
Nên biết, để có được huyết mạch truyền thừa cho hậu thế thì đòi hỏi phải đạt tới cấp bậc Chân tiên. Thời kỳ vài vạn năm trước đây địa cầu linh khí còn sung túc, khi đó thế giới tu chân phát triển, địa cầu cũng được xếp vào một hành tinh tu chân cấp 4, vậy mà lúc đó trải qua mấy vạn năm tu hành Viêm Đến mới miễn cưỡng đột phá Chân tiên huyết mạch từ đó truyền thừa về sau. Nhưng vì ảnh hưởng của chiến tranh giữa các tu chân tinh mà địa cầu lâm vào đại nạn, hồng thuỷ tràn lan, kéo dài, căn cơ địa cầu bị tổn hại nghiệm trọng, khiến cho linh khí địa cầu thưa thớt.
Trải qua rất nhiều năm củng cố nhưng vẫn chỉ miễn cưỡng tồn tại, giới tu chân trở nên khó khăn, nhân số ít đến thảm thương như bây giờ. Với mức độ linh khí của địa cầu hiện tại thì chỉ được xếp vào một tiểu hành tinh cấp 1. Linh khí không đủ để cho một tu sỹ Hóa Thần tồn tại. Vì thế mấy ngàn năm nay, địa cầu chỉ có Nguyên Anh kỳ tu sỹ làm nòng cốt. một khí đột phá Hóa Thần thì sẽ phải phi thăng vì sẽ làm linh khí địa cầu hỗn loạn.
Hoàng Trần, nhanh chóng lan tỏa thần thức tìm kiếm xung quanh, nơi đây hoàn toàn yên ắng, không thấy có bóng dáng của Hỏa yêu thú. Tiếp tục tiến sâu hơn vào trung tâm của Hỏa địa, càng vào trong nhiệt độ cang lên cao, đến khi còn khoảng vài nghìn mét nữa thì vào ranh giới của trung tâm hỏa địa, thì hắn cảm thấy đã gần tới cực hạn của cơ thể. Nếu muốn tiến vào sâu nữa thì hiển nhiên là phải dùng đan dược.
Tuy nhiên cũng không cần thiết phải cố gắng, hắn bắt đầu quan sát địa hình xung quanh. Rất nhanh, chỉ khoảng thời gian một bữa cơm Hoàng Trần đã tìm được một nơi khá thuận lợi để mở một cái động phủ. Đó là một hang động tự nhiên trên một đỉnh núi gần trung tâm, bốn bề hướng ánh nắng, diện tích chỉ rộng khoảng vài chục mét vuông.
Sau khi bố trí mấy tầng cấm chế phòng hộ ở cửa hang, Hoàng Trần bước vào phía trong. Tay áo vung lên, Hoả Long Kiếm lơ lửng trước mặt, Hoàng Trần bấm quyết, thanh kiếm lao vụt vào vách đá, và sau nửa canh giờ, hắn đã có một động phủ vuông vức để bế quan.
Lại nói về mục đích của Hoàng Trần hướng về Hỏa địa rất rõ ràng. Hắn muốn tại nơi này bế quan một thời gian để tế luyện Hoàng Linh Thiên Mục. Chính là con mắt của Huyết bức mà hắn đã lấy được. Từ khi có con mắt đó, Hoàng Trần luôn muốn tìm nơi có hỏa linh lực nồng đậm để tế luyện dung hợp. Ban đầu khi chưa biết về tiểu thế giới thì Hoàng Trần định sẽ mạo hiểm tiến vào Hỏa vực của môn phái để tế luyện, nhưng nơi đó vốn rất mạo hiểm. Khi nhận được ngọc giản mà Nguyễn sư phụ giới thiệu về Tiểu bí cảnh thì hắn đã có quyết định sẽ tranh thủ thời gian 2 năm trong bí cảnh để dung luyện con mắt này.
Mất thời gian 2 canh giờ Hoàng Trần mới sửa soạn và chuẩn bị xong mọi thứ, hắn tiến vào phòng để bắt đầu quá trình dung luyện.
Việc dung luyện này thông qua ký ức của Huyết bức hắn đã nghiên cứu rất kỹ càng, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Sau khi điều chỉnh trạng thái cơ thể thật tốt, tay áo phất lên, một viên cầu màu hổ phách bay ra lơ lửng trước mặt hắn.
Hai tay liên tục bấm luyện pháp quyết, một đoàn chân hỏa rực rỡ bùng lên bao trọn viên cầu vào trung tâm, thần thái Hoàng Trần hết sức tập trung vào viên cầu. Mặc dù dưới sức nóng của chân hỏa Trúc cơ kỳ nhưng sau nửa canh giờ liên tục thiêu đốt, viên cầu vẫn không có một chút dấu hiệu gì thay đổi.
Thời gian cứ thế trôi đi, hôm nay đã là ngày thứ 10 kể từ hôm Hoàng Trần bế quan dung luyện, bên trong thạch thất Hoàng Trần 2 mắt nhắm nghiền, hơi thở cực kỳ nặng nhọc, trong suốt 10 ngày đêm liên tục dùng chân hỏa của mình không ngừng luyện hóa viên cầu, Hoàng Trần đã phục dụng rất nhiều đan dược để khôi phục linh lực, tuy nhiên hiệu suất khôi phục của đan dược ngày càng nhỏ, cơ thể hắn lúc này trông rất tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn toát lên một vẻ kiên nghị vô cùng.
Không gian phía trước, dưới tác dụng của hỏa diễm cuối cùng viên cầu đã hoàn toàn bị nung chảy tạo thành một bọc chất lỏng màu hổ phách lơ lửng giữa không trung, chính giữa đoàn chất lỏng đó nếu nhìn kỹ có thể thấy được một chấm nhỏ màu vàng rực di chuyển rất nhẹ nhàng. Tay áo hắn vung lên, một chiếc bình ngọc tinh xảo đã xuất hiện trên tay, đoàn chất lỏng được Hoàng Trần thu vào bình ngọc, sau đó đánh lên mấy đạo pháp quyết rồi đặt xuống trước mặt.
Bước thứ nhất đã thành công, Hoàng Trần lúc này mới thở ra một hơi, sau đó ném vào mồm mấy viên đan dược rồi bắt đầu đả tọa để khôi phục. Mất hơn một này sau hắn mới hoàn toàn hồi phục. Nếu như trước đây có lẽ phải mất dăm bữa nửa tháng, nhưng từ khi huyết mạch được kích phát, thì tốc độ khôi phục của hắn nhanh lên rất nhiều. Hắn mở mắt, thở ra một hơi trọc khí, sau đó tay phải khẽ rung lên, trên tay hắn một chiếc bình sứ to cỡ nắm tay, Hoàng Trần mở nắp bình, một mùi tanh nồng lan tỏa khắp không gian thạch động.
Hắn trút ra một đoàn chất lỏng màu đỏ thẫm, to cỡ hạt nhãn, hiển nhiên đó chính là máu huyết của Huyết bức. Đoàn máu huyết mau chóng được chân hỏa của Hoàng Trần bao bọc, thiêu đốt. Khoảng 2 canh giờ trôi qua, trán Hoàng Trần lấm tấm mồ hôi, giọt máu huyết đã được hắn tinh luyện thành công. Trước mắt hắn lúc này chỉ còn một giọt chất lỏng màu chu sa rực rỡ to cỡ hạt lạc đang phát quang mang, mùi tanh nồng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một mùi thơm nồng đậm.
Tay trái Hoàng Trần lại rung lên, chiếc bình ngọc dướt đất bật nắp, đoàn chất lỏng màu vàng hổ phách nhẹ nhàng phiêu phù lên trên. Lúc này tình thần Hoàng Trần hết sức tập trung, đây là quá trình tinh huyết cùng Hoàng Linh Thiên Mục dung hợp, quá trình này hết sức quan trọng, chỉ cần một chút sơ sẩy sẽ ảnh hưởng tới pháp lực của Hoàng Linh Thiên Mục.
Hai tay phối hợp hết sức cẩn thận, đoàn chất lỏng từ từ tiến về phía giọt linh huyết, khi bắt đầu tiếp xúc đoàn chất lỏng co lại như muốn lé tránh, nhưng dưới sự khống chế của linh lực Hoàng Trần quá trình dung hợp cuối cùng cũng bắt đầu tiến hành.
Giọt tinh huyết mau chóng bào phủ toàn bộ bên ngoài đoàn chất lỏng màu vàng, tạo ra một cảnh tượng hết sức ly kỳ. Hoàng Linh Thiên Mục thì liên tục uốn éo vặn vẹo muốn bỏ trốn khỏi cái vỏ bọc tinh huyết, ngược lại tinh huyết đã bao phủ toàn bộ Hoàng Linh Thiên Mục lại được linh lực của Hoàng Trần hỗ trợ, khiến cho Hoàng Linh Thiên Mục không thể nào thoát ra được. Dao động của đoàn chất lỏng mỗi lúc một nhỏ dần sau thời gian một ngày một đêm liên tục mới yên tĩnh trở lại.
Lúc này nhìn vào chỉ thấy một viên tinh cầu màu chu sa rực rỡ, bên trong nó một vùng sáng nhỏ dao động linh hoạt nhẹ nhàng như một con mắt sống vậy.
Hoàng Trần lúc này mới thở phào, quá trình dung luyện đã hoàn thành hơn một nửa, còn bước cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất.
Sau khi cơ thể đã điều chỉnh ở trạng thái tốt nhất hai tay hắn bấm luyện pháp quyết, một luồng linh lực mờ ảo không màu sắc từ ấn đường phóng vọt ra huyễn hóa thành vô số những sợi tơ thần thức bao trọn lấy tinh cầu, sau đó dưới tác dụng của những sợ tơ này từ từ kéo viên tinh cầu di chuyển về phía ấn đường của hắn.
Ngay khi viên tinh cầu tiếp cận tới ấn đường thì đột nhiên dị biến sảy ra, như có một năng lượng vô hình nào đó tác động kéo viên tinh cầu vượt khỏi sự trói buộc thần thức của hắn. Hoàng Trần hết sức bình tĩnh, thần thức chớp động, tiếp tục có thêm hàng ngàn sợi tơ nhỏ như thế nữa bao lấy tinh cầu, sự dao động của tinh cầu ngày càng yếu dần rồi yên tĩnh trở lại.
Khi viên cầu chạm được vào ấn đường thì cũng là lúc Hoàng Trần cảm thấy một sự đau rát khủng khiếp truyền ra từ ấn đường. Dường như có một luồng nhiệt lượng kinh khủng đang thiêu đốt ấn đường của hắn vậy. Rồi tại vị trí ấn đường, một khe nứt nhỏ dần dần hiện ra, theo sự xuất hiện của khe nhỏ cũng là sự đau đớn đến khủng khiếp tràn tới. Mồ hôi túa ra như tắm, đôi mắt hắn nhắm nghiền, nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên một ý chí kiên định. thần thức tiếp tục gia tăng, tinh cầu bị thần thức ép tới biến dạng nhanh chóng theo khe hở từ ấn đường của hắn mà bị kéo dần vào phía trong. Thời gian khoảng nửa canh giờ trôi qua, toàn bộ tinh cầu đã nằm trọn vào trong khe hở tại ấn đường của Hoàng Trần.
Lúc này trên trán hắn, khe hở nhỏ dần dần khép lại chỉ còn lưu lại một vết sáng màu vàng lăn tăn ở đó. Khi khe hở đã khép lại cũng là lúc tinh thần của hắn rung động kịch liệt. Hoàng Trần mơ hồ cảm giác mình đang lọt vào một thế giới khác, nơi đó hắn nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang đứng trên đỉnh núi ven bờ Đông Hải, nét mặt nàng vô cùng sầu khổ hướng ra phía biển mà gọi: “Bố nó ơi, sao không về, để mẹ con thiếp phải sầu khổ thế này”, tiếng gọi vừa dứt thì từ dưới mặt biển bỗng nhiên cuộn sóng, phút chốc hình bóng một con rồng lớn uy nghi hiện ra giữa không trung rồi khi ngưng tụ lại hóa thành nam tử uy nghi tuấn lãng. Hoàng Trần có thể xác định nam tử này có đến chín phần giống với Sùng Lãm lão tổ hắn đã gặp ở trong động phủ dạo trước.
Người phụ nữ đó thấy chàng trai thì tiếng khóc nức nở càng to, rồi nghẹn ngào cất tiếng:
- Thiếp vốn là tiên nữ, quen cuộc sống ở núi cao, động lớn, ăn ở với chàng sinh được trăm trai, thế mà chàng nỡ lòng bỏ đi, để mặc mẹ con thiếp sống bơ vơ khổ não.
Nam tử bước tới trước người phục nữ, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng ôm ấp, vỗ về một lúc lâu rồi mới cất giọng nhẹ nhàng:
- Ta là từ nhỏ sống với mẹ, thân mang hai giòng máu tiên rồng, xong ở lâu dưới nước đã quen, nàng là giống tiên, khó có thể quen cuộc sống nơi sóng nước biển khơi vì thế khó có thể ở với nhau lâu dài. Nàng hãy cố nén đau thương,
Nay ta trở về đem năm mươi con về miền biển, còn nàng đem năm mươi con đến miền núi, chia nhau trị vì các nơi, kẻ lên núi, người xuống biển, nếu gặp sự nguy hiểm thì báo cho nhau biết, cứu giúp lẫn nhau, đừng có quên.
..................
Rồi đột nhiên hắn lại thấy mình trong trang phục cổ của một bộ lạc nào đó, đầu đội ngai vàng, đang ngồi uy nghi lẫm liệt trên ngôi báu, phía dưới là quần thần văn võ bá quan tung hô: “Hùng Vương Vạn Tuế”.
.........................
Không biết thời gian trải qua bao lâu, bỗng nhiên một luồng hỏa linh lực tinh thuần từ dưới đan điền phóng ra, lan tỏa toàn thân hắn rồi đổ về thức hải. Hắn giật mình tỉnh lại.
“Thật là nguy hiểm, nếu như không có sự đề phòng từ trước thì ta đã rơi vào ảo cảnh của Hoàng Linh Thiên Mục, không biết đến ngày nào có thể tỉnh lại”, Hoàng Trần thì thầm. Mau chóng kiểm tra tình trạng của việc dung hợp, nét mặt hắn hiện lên một tia vui vẻ, giữa ấn đường của hắn Hoàng Linh Thiên Mục đã yên vị nằm đó, trở thành một phần trong cơ thể hắn. Vận dụng thần thức truyền vào trong Hoàng Linh Thiên Mục, ngay lập tức từ trên ấn đường một khe hở dọc, nhỏ hẹp tách ra. Một con mắt dọc màu vàng hiện ra chớp chớp.
Sau khi kiểm tra rất nhiều lần, thấy việc điều khiển con mắt thật sự thành thục, Hoàng Trần mới thở phào một hơi, nét mặt giãn ra thấy rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.