Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 63: Dưới Hắc Vực (thượng)




Còn về việc phi hành ở đây bị hạn chế ngươi có biết không? Hoàng Trần sau khi nghe Tiểu Sâm nói thì trầm ngâm hỏi.
Cái đó chắc là do trận pháp cấm chế ở nơi đây. Ta nghe nói toàn bộ khu vực thạch động này đều có bố trí trận pháp cấm không. Thông thường chỉ phi hành ở tầng thấp, không cho phép bay lên cao, đây cũng chính là một biện pháp phòng ngự rất an toàn đối với ngoại giới. Nếu có sinh vật nào vô tình lọt qua chướng nhãn pháp thì sẽ không thể phi hành mà rơi tự do xuống từ khoảng cách hàng ngàn mét như thế ngươi nghĩ còn sinh vật nào có thể tồn tại. Tiểu Sâm nói một cách triết lý.
Nếu thế ta làm thế nào có thể thoát khỏi nơi này, mà tên Huyết Thù kia làm sao lên xuống được nơi này? Hoàng Trần nôn nóng lên tiếng.
Cái đấy thì ta không biết, còn tên kia thì hắn có truyền thừa huyết mạch của loài nhện. Ban đầu thì chỉ có thể dùng cách phóng ra tơ mà lên xuống, còn khi đã đạt tới yêu thú cấp 4 thì có một bí pháp có thể thoát khỏi khống chế của trận pháp, phi hành lên xuống bình thường a. Tiểu Sâm đáp.
Bí pháp thoát khỏi cấm không? Hoàng Trần có vẻ hứng thú, nếu hắn định sử dụng nơi đây làm một căn cứ riêng cho mình thì hiển nhiên việc tìm kiếm bí pháp này là điều vô cùng trọng yếu. Hắn vội hỏi: mi còn biết gì thì nói cho ta hết đi, biết đâu ta phát tài thì cũng có phần của ngươi. Hoàng Trần nói rồi nhìn Tiểu Sâm cười giảo hoạt.
Ta chỉ biết là nơi cấm địa của tộc thì vẫn được bảo trì, vì năm đó kẻ phản bội chắc muốn giữ lại cho mình, nhưng vì khôn quá nên hắn mới bị giết, sau đó toàn bộ nơi này bị bọn chúng tìm kiếm bới móc tới cả tháng trời mà không thấy gì nên mới tuyệt vọng bỏ đi. Còn vị trí cụ thể cấm địa ở đâu, làm sao vào được ta thì chịu, không thấy hắn mở mồm nói ra bao giờ.
Nghe đến đây nét mặt Hoàng Trần thoáng biến đổi liên tục, vui vì bảo vật nơi đây còn, nhưng thất vọng khi nghe thấy Tiểu Sâm nói bọn người kia đã tìm kiếm cả tháng trời còn chẳng tìm ra, hắn một thân một mình thì cơ hội quá nhỏ bé rồi. Nếu không tìm thấy thì làm sao thoát ra khỏi đây.
Sau thời gian cả canh giờ không thể khai thác được thông tin gì hữu ích từ Tiểu Sâm, Hoàng Trần quyết định tự mình sẽ tìm kiếm một vòng quanh khu vực này.
Phi thân vào phía trong khu vực thạch động khoảng 1 km thì cảnh vật bắt đầu thay đổi, trần thạch động không phải là thấp như trước mà bắt đầu có biến đổi cao dần lên. Các vách thạch nhũ xô nghiêng xếp chéo tạo ra một cam giác như đang đứng trong một mái đình lợp ngói cổ xưa được phóng đại lên gấp hàng ngàn lần vậy. Thi thoảng trong số các lớp thạch nhũ có những vệt sáng mờ ảo, tiếng gió thổi qua vọng vào trong thạch động phát ra tiếng rít nghe đến ghê răng.
Phía dưới thạch động là một phế tích tan hoang, trước đây hẳn nơi này là nơi trung tâm của tộc Huyết Thù. Hoàng Trần thoáng nhìn qua cũng có thể thấy số lượng có đến hàng trăm căn nhà nhỏ được làm bằng đá đã bị tàn phá. Chính giữa những ngôi nhà nhỏ là một kiến trúc lớn hơn hẳn, có lẽ gấp tới 20 – 30 lần các ngôi nhà khác nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại một nửa, còn nửa kia dường như đã bị một loại oanh kích nào đó làm cho sụp xuống, toàn bộ mái nhà và tường đá đều đổ ụp vào trung tâm, đất đá và đồ vật đều bị nghiền nát.
Hoàng Trần nhìn toàn bộ khung cảnh nơi đây không khỏi nhíu mày. Quả nhiên là kẻ thù của tộc Huyết Thù đã không hề e dè mà tàn phá nơi đây thành hoang phế. Các dấu tích để lại cho thấy, cái đại điện to lớn này hẳn là được bọn chúng dùng làm nơi ẩn cư, và tận tới trước khi rời đi chúng mới ra tay tàn phá nốt. Sau khi quan sát ngôi đại điện đổ nát, Hoàng Trần cẩn thận đẩy cánh cửa đá đã bị vỡ một nửa ra và bước vào phía trong đại điện.
Một không gian khá rộng rãi chừng 200 mét vuông còn lại của đại điện chính là nơi trung tâm của phòng khách. Hiển nhiên là nửa bị tàn phá chính là khu vực thờ tự, cúng bái của tộc Huyết Thù.
Đại điện được xây dựng bởi một loại thạch nhũ khác hẳn với các nơi khác, tạo cho không gian phía trong đại điện luôn phảng phất một ánh sáng nhè nhẹ, ấm áp.
Khu phòng khách này khá rộng rãi, riêng ghế đá cũng có tới hằng trăm chiếc, có lẽ chính là nơi nghị sự việc lớn của toàn tộc. Thời gian đã qua hằng ngàn năm, nền nhà cùng đồ vật đáng ra phải phủ 1 lớp bụi dày, nhưng ở đây lại khá là sạch sẽ. Có lẽ Hắc Huyết Tri thù vẫn thường xuyên tới đây và dọn dẹp. Phía dưới nền của đại điện mờ ảo một bức hoa văn cổ xưa, được khắc họa khá tỷ mỉ, theo năm tháng vẫn không làm mất đi sự uy nghiêm trong nét khắc.
Dõi theo bức hoa văn này Hoàng Trần phát hiện ra nó còn kéo dài sang tới chỗ đại điện đã đổ nát.
Nhưng khi nhìn kỹ lại thấy có dấu hiệu các đồ vật trong đại điện dường như đã có cái gì đó không được hợp lý, tuy nhiên Hoàng Trần cũng chưa thể nghĩ ra ngay là thứ gì. Hắn quyết định sẽ tìm hiểm thật kỹ nơi đây, vì đằng nào cũng không có cách để thoát khỏi nơi này, trước mắt cứ tìm kiếm biết đâu cơ duyên lại tìm thấy được cấm địa thì sao.
Thời gian đã là 1 tháng trôi qua, tới hôm nay đã sang tháng thứ 2, Hoàng Trần nhớ rõ hôm bị nạn cũng là lúc trăng sắp tròn, tối nay trăng lại tròn. Hoàng Trần ngồi bên hõm núi nơi hắn và Tiểu Sâm rơi xuống lúc trước. Cả tháng nay Hoàng Trần cùng Tiểu Sâm lại một lần nữa đào bới, tìm kiếm toàn bộ khu vực của thạch động này. Gần như tất cả các ngóc ngách cảm thấy nghi ngờ đều được hắn xới tung lên để tìm kiếm. Kết quả thật là thảm hại, không những không thu hoạch được gì ngoài mấy miếng lệnh bài cổ xưa cùng một số ngọc giản cũ nát với những thông tin không mấy giá trị với hắn, thì mấy lần hắn còn gặp phải cạm bẫy còn sót lại của tộc Huyết Thù khó khăn không ít mới thoát ra được.
Khá là thất vọng và nản chí, ban ngày thì tìm kiếm, buổi tối hắn lại tập trung cho tu luyện. Thời gian một tháng ngoài việc thương thế đã khỏi hẳn thì hắn cũng có tiến triển đáng kể, với mức độ nồng đậm linh khí nơi đây, cộng với đan dược sẵn có hắn đã có cảm giác sắp đột phát Trúc cơ trung kỳ, đồng thời Quách Lâm Thần Công cũng tầng 2 cũng đã gần tiến tới đại thành.
Tuy nhiên vấn đề thoát khỏi nơi đây đã dần rơi vào bế tắc. 3 ngày gần đây Hoàng Trần cùng Tiểu Sâm cứ tối đến lại tới nơi này để ngắm trăng, chỉ có ngồi nơi đây, ngắm ánh trăng sáng thì Hoàng Trần mới có động lực để tiếp tục tu luyện, vì khi ngắm trăng làm cho hắn nhớ tới vợ, con và đó chính là động lực lớn lao nhất để hắn cố gắng tu luyện và tìm cách thoát khỏi nơi đây.
Đêm đã về khuya, ánh trăng bạc bạc chiếu sáng xuống hồ nước tạo một cảm giác lung linh huyền ảo, Hoàng Trần ngồi đó mơ màng, trong đôi mắt thoáng chút muộn phiền. Cách đó xa xa trên đỉnh mỏm núi một cô gái trẻ đang ngồi đó, tay cầm những viên đá nhỏ, thi thoảng lại ném xuống dưới hồ nước, một tiếng tõm nhè nhẹ vang lên rồi mặt hồ lăn tăn tạo những gợn sóng hình tròn lan tỏa ra tứ phía, tạo ra một cảm giác lung linh huyền ảo. Nhìn cảnh đó cô gái lại khúc khích cười rất ngây thơ, cô gái đó hiển nhiên là Tiểu Sâm. Trải qua một tháng ở đây cùng Hoàng Trần, tiểu sâm cũng đã hiểu thêm nhiều về cuộc sống của con người, đồng thời cũng thích nơi này hơn vì nghe tới thế giới loài người cường giả vi tôn, chém giết miên man thì Tiểu Sâm chỉ muốn có một nơi yên tĩnh thế này để sinh sống.
Cả 2 đều đang chạy theo những suy tư riêng của lòng mình, bỗng nhiên Hoàng Trần đang mơ màng chợt mở mắt. Hắn nhanh chóng tỏa thần thức ra xung quanh tìm kiếm, sau khoảng vài nhịp thở hắn thu thần thức lại đăm chiêu. Đây là đêm thứ 3 liên tiếp Hoàng Trần thấy xuất hiện cảm giác này. Dường như có một thứ linh lực nào đó tràn ra rồi khuếch tán vào trong không gian nơi đây, cũng đều đúng vào thời điểm canh 3 này. Hoàng Trần nhìn lên trời, ánh trăng lúc này đã ở chính giữa đỉnh đầu, hắn lẩm bẩm “ không lẽ ở gần đây có bố trí trận pháp cổ xưa nào đó”. Theo như Hoàng Trần đọc trong các điển tịch về trận pháp thì có ghi chép, thời xa xưa có một loại trận pháp có thể tự động hấp thu linh khí trời đất để duy trì, loại này có tên là: “Ngũ Hành Âm Dương Trận”. Trận pháp này không thiên về công kích mà cơ bản là phòng ngự và ẩn nấp. Lấy Ngũ Hành làm vật liệu chế trận, lấy Âm Dương nhị khí làm mắt trận. Hấp thụ âm dương nhị khí của trời đất để bổ xung cho trận pháp. Chính vì Dương thường thịnh hơn âm vào các ngày thường cho nên mỗi khi tuần trăng đến, thì trận pháp thường dễ bị lộ sơ hở nhất. Cũng chỉ có khi đó mắt trận buông lỏng để thỏa sức hấp thu âm khí trời đất từ ánh trăng nên mới dễ tạo ra giao động linh lực khiến cho người ta phát hiện được.
Có suy nghĩ như thế, Hoàng Trần nhanh chóng đứng dậy, phóng toàn bộ thần thức bao trùm không gian xung quanh mặt hồ, sau thời gian độ chừng một chén trà hắn thu hồi thần, nét mặt thoáng hiện lên một nét vui mừng. Sau mấy hơi thở Hoàng Trần đã có mặt ở độ sâu khoảng 100 mét dưới mặt hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.