Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 52: Chạm trán địch nhân




Đang khi tất cả đều tập trung vào việc nhanh chóng phi hành thì bầu trời đợt nhiên tối sầm lại trong khoảnh khắc đó một vật thể to lớn từ phía sau lao mạnh vào cuối đội hình. Tình thế vô cùng nguy hiểm, chỉ thấy Đặng Cường thân hình vẫn đứng trên thân kiếm nhưng 2 bàn tay lúc này đang kết ấn, một luồng linh lực sáng bạc nhanh chóng lao mạnh vào phía bóng đen, một tiếng nổ trầm đục vang lên, bóng đen chỉ tách ra một mảnh nhỏ văng ra còn lại vẫn tiếp tục lao tới.
Nhờ có một chút khoảnh khắc Hoàng Trần cùng mọi người đã kịp nhận ra bóng đen đó là một cây đại thụ cực lớn, bị quấn theo lốc xoáy, cái mảnh nhỏ bị Đặng cường đánh bay cũng chỉ là một trong số các cành cây mà thôi. Đúng lúc cái gốc cây to lớn sừng sững đầy cành tua tủa uấn éo lao thẳng vào đoàn người thì một tiếng thét vang lên từ phía Đặng Cường: “Nhanh chóng vận dụng linh lực bám vào các cành cây, lợi dụng nó chúng ta có thể duy trì một thời gian”.
Hoàng Trần nhanh chóng thu hồi phi kiếm, hai tay túm chặt một cành cây, tốc độ của cái cây hơn hẳn tốc độ bay của của mấy người, phải mất một lúc nhóm người mới ổn định trở lại, trông nét mặt ai nấy đều tái nhợt. Hiển nhiên sự việc vừa rồi là một tai nạn rất hãn hữu sảy ra đối với hành trình trên cung đường này, chỉ trách mọi người vận rủi mà thôi. Nhưng còn chưa kịp hoàn hồn thì tất cả đều nhanh chóng nhận ra, toàn thể đội hình đang bị bay lên ngày một cao, nếu trong điều kiện gió lốc thế này mà càng lên cao thì nguy hiểm càng nhiều.
Phải biết rằng với cấp độ trúc cơ và Luyện Khí Kỳ như Hoàng Trần thì thông thường chỉ có thể phi hành ở độ cao khoảng dưới 100 m từ mặt đất, còn cao hơn thì rất là khó điểu khiển phi kiếm, nếu bị lốc gió quấn lên quá cao mà sau đó văng ra khỏi lốc xoáy thì thực sự rất nguy hiểm, không thể an toàn tiếp đất. Lúc này mọi người đang bị cơn lốc cuốn càng lúc càng lên cao. Hoàng Trần cũng bắt đầu dao động rồi, phải làm thế nào đây, trong đầu một loạt phương án được hình thành nhưng chưa thấy có cái nào khả thi a.
Trong lúc này thì ngay cả Nguyễn Cường cũng bị đau đầu rồi, là người có tu vi cao nhất ở đây, lại được phái đi để bảo hộ cho đội hình nhưng cũng phải bó tay trước tình thế tiến thoái lưỡng nan này. Nếu như cứ lên cao mãi rồi thế nào cũng bị hất văng ra ngoài, chỉ sợ đối với tu vi trúc cơ của các đệ tử thật khó mà bảo toàn tính mạng. Không thể làm gì hơn là chờ đợi chi bằng liều mạng một lần, đã có quyết định trong đầu Đặng Cường liền buông xuống mệnh lệnh: “tất cả tập trung toàn bộ linh lực cơ thể, theo khẩu lệnh của ta đồng loạt phóng xuất vào phía thân cây tạo lực đẩy thoát khỏi cơn lốc. Khi thoát khỏi bằng mọi cách an toàn nhất tiếp đất, ta sẽ quan sát cố gắng giúp đỡ mọi người”.
Tất cả mọi người dưới sự chỉ huy của Đặng Cường nhanh chóng bố trí thành hàng ngang, đồng loạt vận khí chuẩn bị phát lực. Tất cả đều hết sức tập trung, cơ hội thoát ra chỉ có một lần, nếu như không thoát được thì sẽ phải theo cái cây đại thụ này tiến vào trung tâm lốc xoáy, như thế khó mà thoát khỏi bi kịch sảy ra, do đó không ai bảo ai mọi người đều vận dụng tất cả linh lực của mình, cả một vùng linh khí ồ ạt, vặn vẹo hội tụ lại, sau một tiếng lệnh toàn thể cùng nhất tề xuất kích. Tám luồng linh lực to nhỏ đa dạng màu sắc sáng rực lao thẳng vào thân cây cổ thụ, một tiếng nổ xé toạc không gian cái cây run lên bần bật rồi như bị gãy đôi lao sâu vào trong lòng cơn lốc.
Phía ngược lại tám bóng người lao vụt ra khỏi vòng xoáy, song mỗi người mỗi lực đạo nên gần xa có chênh lệch rõ ràng nhưng đều may mắn thoát ra, tuy nhiên việc còn lại không hề đơn giản, độ cao lúc này so với mặt đất có lẽ tới gần 200 m nếu không có sự trợ giúp thì việc xuất phi kiếm để phi hành là gần như không thể đối với mọi người. Hoàng Trần cũng không loại trừ trong số đó, chỉ có điều hắn không có bị choáng váng vì tốc độ rơi tự do vì thần thức của Hoàng Trần vốn không bình thường như những tu sỹ khác, với khả năng của hắn bây giờ thần thức có lẽ trong nhóm chỉ thua sút có Đặng Cường mà thôi, chính vì thế hắn khá tỉnh táo quan sát và tìm biện pháp tế xuất phi kiếm, tuy nhiên hắn cũng không muốn mọi người để ý mình nên phải kiên nhẫn đợi thời cơ. Nhưng cũng không phải đợi lâu, chỉ thoáng trong khoảng thời gian chưa đầy hơi thở thì một luồng sáng linh lực vụt lên, rồi một thanh phi kiếm xuất hiện lao tới, đúng là Đặng cường, đầu tóc có chút rối bời nhưng thần sắc vô cùng tốt,
cũng may là trong đoàn còn có Đặng Cường tu vi cũng đã đạt tới Kết Đan nên với độ cao này vẫn có thể miễn cưỡng phi hành vì thế trong lúc mọi người gần như đang rơi tự do thì Đặng Cường với phi kiếm đã nhanh chóng xuất hiện rất nhanh chóng 3 người có tu vi Trúc cơ kỳ được Đặng Cường kéo vào phía phi kiếm, rồi lao vụt qua mọi người vọt thẳng xuống phía mặt đất. Trong số 3 đệ tử Luyện Khí Kỳ còn lại thấy thế đã bắt đầu có ý nghĩa tuyệt vọng, một trong số đó lên tiếng:
“ Không phải chứ, mệnh của chúng ta tới đây sao, tại sao lại không cứu chúng ta, trong mắt tông môn chúng ta chưa đạt tới Trúc cơ thì chưa phải là chân chính đệ tử sao”. Một giọng đầy ai oán.
Hoàng Trần lúc này đang phóng thần thức quan sát hết mọi thứ, khi nghe thấy lời nói đó thì lẩm bẩm, không lẽ nào, chẳng lẽ phải bộc lộ tu vi của mình. Không đúng, không có lý nào Đặng Cường lại vô duyên vô cớ cứu những người có tu vi Trúc cơ trước. Nếu quả thật không có tác động nào thì với tu vi Trúc cơ kỳ khả năng sống sót thực sự cao hơn nhiều so với Luyện Khí Kỳ như 3 người còn lại. Hoàng Trần đang suy nghĩ mông lung trong đầu trong khi tốc độ rơi càng ngày càng nhanh còn 120m, còn 100 m đến giới hạn rồi, Hoàng Trần đang định thúc dục phi kiếm thì 4 vệt sáng từ phía dưới đang lao thẳng lên phía ba người bọn hắn, Hoàng Trần thở ra một hơi “quả nhiên dúng như dự đoán, 3 người có tu vi Trúc cơ chỉ sau khi được Đặng Cường đưa xuống thấp hơn đã kịp thời đề khởi phi kiếm của mình tiến lên ứng cứu những người còn lại”. Đặng Cường đã rất sáng suốt a, Hoàng Trần thầm nghĩ và càng khâm phục vị sư thúc trẻ tuổi naỳ.
3 tên Luyện Khí Kỳ lúc thì khác, chúng chẳng thể nói gì hơn đành câm lặng bám chặt vào phi kiếm đến tiếp đón chúng. Chỉ trong thời gian một hơi thở cả 8 người đều đã yên vị trên 4 thanh phi kiếm nhanh chóng tiếp đất trong trạng thái không mấy gì làm nhẹ nhàng, nếu như không nói là chật vật. Hoàng Trần còn khá, vì dù sao hắn cũng ẩn dấu tu vi nên tiếp đất cũng chỉ giả vờ loạng choạng vài cái cho xong, còn với 3 tên còn lại thì không hề nhẹ nhàng đều lắn mấy vòng trên nền đất đá lởm chởm, đầu tóc rối bời, mặt tái mét không còn chút huyết sắc.
Lúc này đây Hoàng Trần mới kịp để ý, thì ra mọi người đã rơi vào đúng trong một sơn cốc rộng lớn. Bốn bề là núi non trùng điệp bao quanh, diện tích có đến mấy ngàn ha, sơn cốc có khá nhiều thực vật và cây cối rộng lớn. Chỗ mọi người đang đứng là một khu vực sát phía rìa phía Nam của sơn cốc, cũng là khu vực gần lối vào. Không biết sâu vào phía đối diện có đường ra hay không nhưng chỉ chắc chắn là mọi người đang nằm trong trung tâm của Tuế Nguyệt Sơn rồi, như vậy hiển nhiên ở đây sẽ có rất nhiều yêu thú a. Hoàng Trần mới vừa thoáng nghĩ đến đó thì bất ngờ một tiếng quát giật giọng của Đặng Cường: “lang sói nơi nào, còn không lộ diện, ở đấy lén lén lút lút định ám toán bọn ta sao?”.
Đặng Cường vừa dứt tiếng thì một loạt tiếng cười vang vọng tới nơi:
“Ha Ha Ha Ha... thật đúng là không hổ trưởng lão trẻ tuổi xuất sắc nhất của Đông Long, chỉ thoáng cái mà đã bị phát hiện rồi a”. Người lên tiếng là một trung niên, trông bề ngoài khoảng 50 tuổi, dáng người rắn rỏi đôi mắt tinh ranh nhanh chóng bước ra từ phía sau một bụi cây lớn, tiếp đó từ bốn phương tám hướng đồng loạt xuất hiện hơn mười người đều trong trang phục xám, trên ngực có thêu một phù hiệu một con rồng đen có đôi mắt đỏ rực trông thật hung ác nhanh chóng áp sát đội hình của Hoàng Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.