Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 33: Trở lại môn phái (thượng)




Tối hôm đó, không trăng sao, mưa xuân đã lất phất, khung cảnh cuối năm tạo nên một cảm giác bịn rịn không muốn rời xa. Từ một đỉnh núi phía trong khu vực nội tộc, ông Hạnh đứng đó ngóng lên phía xa, một vệt sáng lao đi vun vút, rồi nhanh chóng biến mất ở tận chân trời. Ông rút túi ra chiếc khăn tay đã cũ, lau vội mấy giọt nước mắt vừa mới trào ra, sau một lát ông mới dò dẫm xuống núi trở về căn biệt thự.
Trần Hanh ngự kiếm mang Hoàng Trần cùng phương bắc thẳng tiến. Mặc dù đã tiến Trúc cơ kỳ nhưng Hoàng Trần cũng chưa thành thạo việc ngự kiếm, vả lại hắn cũng chỉ áp chế tu vi của mình ở Luyện Khí Kỳ tầng 8.
Thu Phương vợ hắn cùng Thằng Trung đã đi Sapa từ 22h tối bằng đường tầu hỏa. Vì 1 mình Trần Hanh không thể đưa cả 4 người trên phi kiếm nên Hoàng Trần đã lựa chọn phương án để 2 mẹ con đi tầu, 2 người sẽ đón ở sân ga. Tu vi của 2 mẹ con theo yêu cầu của Hoàng Trần thì cũng bị áp chế tụt xuống tầng 2.
Sau gần nửa canh giờ phi hành Hoàng Trần cùng Trần Hanh đã có mặt tại thành phố Sapa. Theo như ước hẹn 2 người nhanh chóng gặp 2 mẹ con Thu Phương. Lúc này thằng cu Trung đã Ngủ trên vai mẹ nó. Thời tiết trên này khá lạnh, sương mù mị. Đã là cuối canh 3. Hoàng Trần bế con, đoàn người bắn đầu ngự khí phi hành lên điểm tập kết, như đã hẹn trước, lần này để bí mật nên Hoàng Trần sẽ đi sớm hơn dự kiến 2 ngày để tránh mặt đoàn người Trần Thắng. Sau khi tiếp cận khu vực truyền tống trận, 2 bóng người từ trong bóng tối đã xuất hiện: là 2 anh em Lý Kiên, Lý Hoàng. Nhận ra đám người Hoàng Trần 2 họ khá vui vẻ và đoàn người nhanh chóng đi vào khu vực truyền tống. Dưới sự giúp đỡ của Trần Hanh ngay sau đó nửa canh giờ đoàn người Hoàng Trần đã về tới khu vực cấm địa.
Bốn lão già đã được Trần Hanh thông báo từ trước nên khi thấy vợ con của Hoàng Trần cũng không quá bất ngờ, mắt nhắm mắt mở để đoàn người rời đi. Đối với việc tiến nhập thuận lợi này Hoàng Trần không khỏi cảm khái đối với Trần Hanh. Nếu như không có Trần Hanh lo giúp thì việc đưa người ngoài tiến nhập sẽ khá phiền phức. Hoàng Trần cũng chỉ ghi nhớ trong lòng, nếu có cơ hội về sau ắt sẽ đền đáp xứng đáng.
Sau khi ly khai khu vực truyền tống, không hề nghỉ ngơi, đoàn người tiếp tục phi hành trực chỉ hướng Âu Lạc thành tiến tới. Sau khi di chuyển được 1 canh giờ thì trời cũng đã tang tảng sáng, 4 người tạm dừng chân ở 1 trấn nhỏ gần Đông Long phái.
Tìm được một căn nhà trọ, Trần Hanh gọi tiểu nhị lấy cho 2 phòng ở tầng 2, sau đó gia đình Hoàng Trần vào 1 phòng nghỉ ngơi. Dù sao thì cũng mới vừa bước chân vào con đường tu luyện nên Trần Hanh sợ 2 vợ con Hoàng Trần chưa thích nghi kịp nên muốn cho họ nghỉ ngời mấy canh giờ.
10 h sáng hôm sau, sau khi đã dùng bữa trưa đoàn người đã thay trang phục mới, lúc này tiếp tục phi hành. Lúc này thằng Trung Trần đã tỉnh ngủ nên cũng đòi phi hành theo mẹ. Mọi người, nó không chịu để bố mẹ nó bế, thế là Hoàng Trần đành dắt tay nó cùng phi hành, thằng bé còn nhỏ, mặc dù áp chế tu vi xuống tầng 2 Luyện Khí Kỳ nhưng nó cũng đã sớm quen việc di chuyển như thế này, vì khi luyện tập cùng bố nó vào buổi đêm 2 bố con thường hay chạy thi đấy. Nó rất hào hứng và sảng khoái với linh khí ở nơi đây, có lẽ phải gấp hằng mấy chục lần bên ngoài nó. Đoàn người phi hành có thể nói là khá chậm, vì còn có trẻ nhỏ, vì vậy tới tận canh 3 đêm hôm đó họ mới tới trung tâm Âu Lạc Thành. Dự kiến nghỉ ngơi 1 đêm sáng hôm sau sẽ đi thăm thành thị nơi đây một chút rồi Trần Hanh sẽ dẫn Hoàng Trần tới khu vực tập trung phàm nhân để tìm địa điểm định cư cho 2 mẹ con.
Trời sáng, bốn người đã xuất hiện tại cửa của một hàng ăn, ở đây do có khá nhiều phàm nhân nên hàng quán ăn uống khá đông đúc nhộn nhịp. 4 người nhanh chóng gọi một đĩa bánh bao nóng hổi, dùng bữa xong 4 người đi dạo một vòng quanh các con phố. Âu Lạc Thành không hổ là thành thị trung tâm của Hoàng Sa quận, toàn thể thành Âu Lạc được bao bọc bởi tường thành khá kiên cố, đồng thời hệ thống an ninh ở đây cũng khí tốt. Thành chủ là Lý Trung Thành, có tu vi Kết Đan Trung kỳ đỉnh.
Toàn bộ thành được cai quản khá tốt, hệ thống cửa hàng phát triển khá đông đúc, các môn phái đều có xây dựng các cửa hàng, dịch quán tại nơi đây để kinh doanh vũ khí, đan dược, linh dược. Các loại công pháp, bí kỹ cũng được buôn bán khá phổ biến. Hoàng Trần khá quan tâm tới hệ thống các cửa hàng đan dược, một lúc sau khi đã đi dạo quanh một vòng Trần Hanh dừng lại ở một của hàng khá nhỏ ở góc phố trung tâm, cửa hàng này có tên Đông Long Đan Các. Biển hiệu khá đơn sơ nhưng cũng toát lên một sự uy nghiêm trong nét chữ. Khi đoàn người bước vào thì một viên đệ tử phụ trách đón khách tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 5 nhanh chóng nhận ra trang phục của Trần Hanh và Hoàng Trần, hắn nhanh chóng đi ra cúi chào:
Tiểu đệ là Đinh Cao đệ tử Ngoại sự đường hân hạnh đón các vị sư huynh Dược phong, các sư huynh gì phân phó bọn đệ sẽ không từ nan!
Không có gì, chúng ta có chút công chuyện đi ngang qua đây nên ta dẫn sư đệ tới đây làm quen cho biết mà thôi. Trần Hanh nói.
Vâng vậy kính mời sư huynh tự do, có cần gì thì cứ việc phân phó. Nói rồi hắn nhanh chóng làm động tác mời đoàn người vào phía trong đan các.
Gọi là đan các, nhưng thực ra cũng chỉ có 2 tầng, bước vào sảnh tầng 1 là một gian hàng khá rộng, có khoảng gần 10 kệ trưng bày các loại đan dược, ngoài ra có 1 khu vực bày khá nhiều linh dược cùng các loại vật liệu hỗ trợ luyện chế đan dược. Hoàng Trần điểm qua các đan dược được trưng bày ở tầng 1 đa phần là các đan dược phổ thông, các linh dược cũng cơ bản chỉ dừng lại ở khoảng 100 đến 200 tuổi. Thấy Hoàng Trần có vẻ hoài nghi, Trần Hanh lên tiếng: việc các loại đan dược, linh thảo quý giá đều được bố trí ở trên tầng 2. Lên đó thông thường chỉ có khách hàng đạt tu vi Trúc cơ kỳ trở lên mới được vào. Nếu đệ muốn ta có thể dẫn đệ lên xem 1 chút.
Hoàng Trần nói: À ra thế, đa tạ huynh, để lúc khác, hôm nay cũng còn nhiều việc cần làm nên cũng không cần gấp.
Sau một lúc thăm quan 4 người lại tiếp tục hành trình. Đã sang giờ ngọ, mặt trời đứng bóng, 4 người phi ra khỏi Trung tâm Âu Lạc thành, theo hướng phía Nam tiếp tục phi hành khoảng nửa canh giờ thì tới một trấn nhỏ của phàm nhân. Trấn có tên là Thanh Hà trấn, thị trấn buổi trưa khá vắng vẻ, tuy nhiên qua quan sát thì số lượng cửa hàng buôn bán cũng khá nhiều, chủ yếu là phàm nhân, trong trấn số lượng tu sỹ rất ít, theo như Trần Hanh nói trong trấn chủ yếu có vài tán tu ngụ cư tại một số gia tộc có địa vị để bảo vệ, tuy nhiên theo quy định của giới thì tu tiên giả bình thường đều không được can thiệp vào chuyện làm ăn kinh doanh của thường dân.
Hoàng Trần cùng Trần Hanh dừng lại ở một cửa tiệm thuốc khá lớn, phía trên có treo biển hiệu Trần Gia Tạp Hóa khá là to. Bước vào của hiệu, một vị trung niên khoảng 50 tuổi bước ra hướng Trần Hanh niềm nở:
Kính chào Trần Hanh tiên sinh, đã lâu không gặp, mời tiên sinh vào nghỉ chân chút đã.
Trần Hanh cũng vui vẻ: đã lâu không gặp, Trần Lợi cha ngươi vẫn khỏe chứ?
Nhờ hồng phúc của tiên sinh, gia phụ cũng vẫn còn minh mẫn, vẫn luôn nhắc tới tiên sinh luôn.
Mọi người nhanh chóng vào phía trong phòng khách, sau khi uống một hớp trà, Trần Hanh hướng Hoàng Trần nói: Đây là Trần Ích, chủ tiệm thuốc lớn nhất tại trấn này, là chỗ quen biết của ta trước đây. Rồi hướng Trần Ích giới thiệu: Hoàng Trần là sư đệ của ta, còn đây là vợ và con của hắn, đang định ngụ cư ở trấn này, muốn nhờ ngươi lựa chọn cho một nơi phù hợp để sinh sống.
Hoàng Trần nói: Ta tuổi còn trẻ, Trần Ích không ngại cứ kêu ta một tiếng tiểu đệ là được, vợ con ta mới chuyển từ bên ngoài thế tục vào nên muốn bố trí một nơi ở trấn này an cư, tiện đi lại thăm nom. Kính nhờ Ích huynh xem có khu đất nào phù hợp và an toàn giúp đệ.
Trần Ích vui vẻ nói: không có gì, năm ngoái khi nhân được tin tức của Trần Hanh tiên sinh, gia phụ đã có bố trí săp xếp, hiện tại Trần gia tại trấn này cũng có khá nhiều sản nghiệp nên năm ngoái gia phụ đã lựa chọn một khu nhà ở phía tây bắc của trấn, cách đây không xa, nơi đó khá an toàn, trước đây gia đình chuyên dùng để trồng thảo dược, ta sẽ dẫn mọi người đi xem, nếu đồng ý có thể tạm thời ngụ cư ở đó.
Nếu được vậy thì tốt quá, Trần Ích huynh có thể dẫn chúng ta đi xem luôn không? Hoàng Trần nói.
Không có gì phiền, mọi người uống nước rồi ta gọi xe ngựa chúng ta tới đó. Nói rồi Trần ích gọi một gã gia nhân ra phân phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.