Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 759: Nửa Năm




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Không có tâm quyết khẩu pháp. Có thì chỉ là khí tức.
Nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí, có thể thông qua khí tức lưu lại, lĩnh ngộ bao nhiêu, lĩnh ngộ được cái gì, mỗi người khác nhau. Duy nhất giống nhau là căn nguyên của nó.
Tựa như thất tình lục dục, nếu đem so sánh thành đạo ngân, vậy Hồng Trần kiếm đạo cùng Hồng Trần Tâm Kinh, ở trong đạo ngân này, người tu luyện khác nhau lĩnh ngộ ra, căn nguyên giống nhau, biểu hiện tình thế khác nhau.
...
Oành!
Rầm rầm rầm...
Linh đài không nhiễm hạt bụi nhỏ, một mảng không minh, tâm thần, ánh mắt Trần Hạo hóa thành từng tia, cùng thời gian dung nhập đến vô số hình thù kỳ quái trên mười ba tấm bia bạch ngọc tinh, trong đạo ngân không chút quy tắc, trong đầu hắn nhất thời như núi sup, vạn kiếm tề minh. Đạo ngân tinh tế như sóng nước thì làm cho Trần Hạo tâm cảnh như nước, sóng khẽ nhộn nhạo, nhẹ nhàng. Đạo ngân sắc bén như một kiếm nứt trời thì làm cho tâm cảnh Trần Hạo lạnh lẽo, sát ý tràn ngập giăng khắp nơi. Đạo ngân quỷ dị hay thay đổi, thì làm cho Trần Hạo như rơi vào bọn chuột nhắt vây công, lửa giận ngập trời.
Dấu vết nhìn như đơn giản nhưng lại mang cho Trần Hạo tâm cảnh biến hóa nháy mắt ngàn lần.
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Trần Hạo cũng kinh ngạc vô cùng. Cái này chỉ là đạo ngân Yên Vũ Lâu khai phái tổ sử lưu lại, nở rộ uy lực, lại thoáng như có thể chúa tể thiên địa chìm nổi.
Làm Trần Hạo không có bất cứ đường sống phản kháng nào, chỉ nháy mắt bảo trì tỉnh táo, tựa như rơi vào vũng bùn, hoàn toàn dung nhập đến trong uy lực loại tâm cảnh biến hóa vô hạn này, ảo cảnh lộ ra.
Khi thì vui sướng liên tục, khi thì lửa giận ngập trời, khi thì đau thương vô hạn, khi thì kinh sợ khôn cùng, khi thì tình yêu..v..v..
Hỉ nộ ai cụ ái ác dục, sắc hương vị thanh xúc pháp...
Thất tình lục dục lưu chuyển.
Trước mười ba tấm bia bạch ngọc tinh, Trần Hạo điên điên khùng khùng, giống như điên cuồng làm trò hề.
...
Tâm thần Hồ Mị Nương trước sau tập trung vào nhất cử nhất động của Trần Hạo biến hóa thần niệm.
“Vậy mà nhanh như thế đã dung nhập đến trong thất tình lục dục... Hẳn là hắn tu luyện Hồng Trần kiếm đạo đánh xuống căn cơ, nếu không quả quyết không có khả năng nhanh như vậy... Chẳng qua, muốn lĩnh ngộ ra Hồng Trần Tâm Kinh tầng đầu tiên, lại không phải đơn giản như vậy... Hy vọng... Hy vọng ngươi có thể thành công! Lúc này mới chỉ là bắt đầu...”
...
Năm ngày sau.
“Vậy mà nhanh như thế đã tiến vào trong hỉ cảnh? Mới năm ngày thời gian, đã từ trong thất tình lục dục lưu chuyển nhảy ra...”
Giờ phút này, trên mặt Trần Hạo mang theo mỉm cười phát ra từ trong lòng, loại tình cảm vui sướng tràn ra vẻ mặt lời nói, vốn ở bản tâm, dù giờ phút này hắn chỉ là thần niệm biến thành, lại có mị lực khôn cùng cuốn hút thiên địa vạn vật cùng vui, dù là Hồ Mị Nương tâm thần quan sát Trần Hạo, khóe miệng cũng lộ ra mỉm cười.
...
Mười tám ngày sau.
Lửa giận ngập trời như núi lửa bùng nổ, làm Hồ Mị Nương cũng giận không thể át.
...
Trong nháy mắt đã là nửa năm sau.
Cảnh xuân nhộn nhạo, kiều diễm vô hạn, Trần Hạo tiến vào Sắc Cảnh.
Hồ Mị Nương vô luận là tâm thần biến hóa hay chân thân khoanh chân ngồi cùng Trần Hạo hai bàn tay chạm nhau, mi tâm quán thông, cũng hai má ửng đỏ, xuân ý khôn cùng.
“Hắn chỉ là đắm chìm ở trong tâm cảnh nguyên thủy nhất, đã có thể ảnh hưởng đến ta... Hy vọng thành công, hẳn là lớn thêm rồi nhỉ?” Hồ Mị Nương thì thào thầm nghĩ.
Cho tới bây giờ, với Hồng Trần Tâm Kinh trong người, nàng đều cảm hóa người khác, mà giờ phút này đắm chìm ở trong lĩnh ngộ Hồng Trần Tâm Kinh, Trần Hạo lại có thể làm cho nàng theo Trần Hạo mà chìm nôi. Cái này tuy bởi nàng chưa kháng cự, nhưng cũng nói rõ Trần Hạo dung nhập Cảnh cực kỳ sâu, một khi nhảy ra, dù là không thể ngộ ra tâm pháp Hồng Trần Tâm Kinh, được lợi cũng thật lớn.
...
“Nửa năm, còn thiếu ngũ dục... Trên thời gian vậy là đủ rồi, chỉ xem có thể hay không ở trong thất tình lục dục lĩnh ngộ ra tâm pháp...”
Hồ Mị Nương tuy sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn tập trung vào khí tức của Trần Hạo. Cái này đối với nàng tương tự là một loại tu luyện.
“Nếu là thất bại... Ta tình nguyện chết!” Trong lòng Hồ Mị Nương quyết tuyệt nói: “Ta chính là ta, ngươi là khai phái tổ sư lại như thế nào? Vận mệnh của ta, ta chúa tể! Chúa tể không được, chỉ có hủy diệt!”
...
“Giết con mẹ nó!”
“To xác, ngươi còn biết xấu hổ không? Đây là của ta! Đừng tranh!”
“Khụ khụ... Linh nhi, ngươi cùng Dương đệ cũng giết nhiều như vậy rồi, không biết xấu hổ? Ðược được... Ta giúp các tẩu tử đi...”
“To xác, ngươi ở một bên nghỉ ngơi đi! Chúng ta không cần ngươi giúp!”
“A... Đỗ Kinh lão đệ, ngươi bàng môn tả đạo này, quá hao tâm tốn sức, ca ca đến giúp ngươi!”
“To xác, ta không cần...”
“Không cần cũng phải cần!”
“Cái đệch... Ức hiếp người ta...”
“Không có cách nào, chỉ có ngươi, ca ca ta không biết xấu hổ ức hiếp, ngươi nhẫn tâm nhìn ca ca hốt hoảng sao? Ha ha ha...”
Xẹt Xẹt xẹt...
Oành đùng đùng...
“A...”
Tiếng nổ khủng bố cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngắn ngủn hơn mười phút thời gian, đại quân dị tộc ngàn người toàn quân bị diệt, mọi người ngay cả chạy trốn cũng thành hy vọng xa vời. Mà kẻ địch của bọn họ, chỉ có mười một người.
Đó là Trần Tuyết, Long Đình, Lãnh Ngưng Hoan, Lãnh Ngưng Nhạc, Bàn Long, Trần Linh, Lý Dương, Đỗ Kinh, Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên, Hạ U U.
Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn, Phiếm Ðông Lưu cùng Phiếm Đông Thăng, ở dưới sự trợ giúp của đám người Hách Liên Vũ Tử, đã tiến vào nơi Viễn cổ đại năng truyền thừa.
Mà nơi bây giờ chiến đấu cũng là chỗ cửa vào nơi truyền thừa của một Vị viễn cổ đại năng. Thời điểm bọn Bàn Long đến, một cái đoàn đội Nhân tộc vài trăm người, đã bị giết chóc chỉ còn lại có hơn mười người tu luyện kéo dài hơi tàn.
“Ða tạ ân cứu mạng...”
“Không cần khách khí! Không có các ngươi, Ngạo Thiên chúng ta cũng sẽ giết bọn cẩu tạp toái này! Ðây là tôn chỉ lão đại Trần Hạo của chúng ta chế định, vì Nhân tộc mà chiến! Ha ha ha... Các ngươi đừng cướp chiến lợi phẩm của ta!” Bàn Long cuồng dã cười to nói, chỉ là cười đáp một nửa, bỗng nhiên hoảng sợ nói, “Xẹt” một tiếng liền thân hình như điện, hai tay cùng bắt, từng đạo nhiếp không lực khủng bố đem pháp bảo bảo tồn hoàn hảo trên đất thu lại.
“Ngạo Thiên, Trần Hạo...”
“Chúng ta đi thôi!”
“Đợi chút, những linh dược này cho các ngươi chữa thương!”
Xẹt Xẹt Xẹt!
Trần Tuyết xa xa ném mấy viên Viễn cổ linh dược tản ra khí mờ mịt, trôi nổi trước mặt hơn mười người tu luyện Nhân tộc bị thương nặng.
“Cám ơn!”
...
“Đoàn trưởng, lần này nếu không có Ngạo Thiên mà nói, chúng ta đã ngã xuống ở đây rồi...”
“Phải, Viễn cổ đại năng truyền thừa xem ra... Chúng ta không cần suy nghĩ. Mấy trăm người... Mấy trăm huynh đệ tỷ muội... Cứ như vậy chết rồi...” Người được goi là đoàn trưởng, trong lòng đang nhỏ máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.