Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 751: Hồ Mị Nương Cường Đại




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn ngăn cản Tứ Cuồng Long ta?! Giết?”
Oành đùng đùng... Rắc...
Tứ tượng hợp nhất nghịch thiên, dẫn động thiên phạt lần nữa. Khác với người tu luyện đột phá cảnh giới, Tứ Cuồng Long nghịch thiên đưa tới thiên phạt phạm vi cực nhỏ, thời gian ngưng tụ cũng ngắn ngủi.
Tứ Cuồng Long giống như quái vật giết về phía Đạm Đài Liên cùng Hạ U U ngăn cản bọn họ.
Sơ cấp nghiệp hỏa mãnh liệt thiêu đốt. Lực lượng tinh ngọc thể hoàn toàn thúc giục.
Ra ngoài Tứ Cuồng Long cùng mọi người đoán trước là, Tứ Cuồng Long thật sự Tứ tượng hợp nhất lại không thể cản Đạm Ðài Liên cùng Hạ U U. Khí tức nghiệp hỏa khủng bố làm Tứ Cuồng Long Tứ tượng hợp nhất không dám coi thường mũi nhọn của nó. Ngọc tinh thể của Hạ U U cùng lực lượng kiếm đạo của bản thân kết hợp, tuy lực lượng so với bọn hắn Tứ tượng hợp nhất yếu hơn rất nhiều, nhưng cùng nghiệp hỏa liên hợp, lại có thể phát huy ra chiến lực càng thêm cường đại.
...
“Con mẹ nó, Hồ Mị Nương tiện nhân này thế mà cường hãn đến mức như thế... Sư huynh. Làm sao bây giờ? Khí tức bây giờ dù là ta bước vào Thiên Tiên chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản... Bằng hữu của ngươi thật mạnh, thế mà có thể ngăn được nàng một ít bước chân, chẳng qua ngăn cản không được bao lâu...” Ánh mắt cuồng dã của Bàn Long xuất hiện ngưng trọng ít khi có.
“Ðại ca, ả ta thực rất mạnh... Ta và sư huynh liên thủ cũng hoàn toàn bị ả áp chế, Tiên thiên đạo thai thật là khủng bố... Không nghĩ tới ả có thể tăng lên nhanh như vậy! Ðỗ Kinh cũng nguy hiểm rồi...” Trần Linh điên cuồng thúc giục tinh khí thần, nói. Giờ phút này vốn đã là Thiên Tiên cảnh, Đỗ Kinh thúc giục độc trùng cùng vài tên cao thủ Thiên Tiên cảnh đối chiến, tình thế cũng tràn ngập nguy cơ.
“Người tính không bằng trời tính... Lần này chúng ta thật là quá mạo hiểm... Nữ nhân này che giấu quá sâu... Làm ta xem nhẹ...” Trần Hạo vẻ mặt ngưng trọng, nói. Hắn biết rõ, nếu không phải ba người bọn Hách Liên Vũ Tử thần binh thiên giáng, bọn họ giờ phút này có thể dẫn động thiên phạt thành công hay không cũng là vấn đề. Mà bây giờ, dù có thể dẫn động thiên phạt thành công, nhưng sau khi thành công thì hắn cũng chỉ là Ðịa Tiên cảnh hậu kỳ, mà Bàn Long cùng Trần Linh, Lý Dương đã phán đoán ra bọn họ tấn thăng Thiên Tiên cảnh cũng không phải đối thủ của Hồ Mị Nương, “Tiên thiên đạo thai chỉ sợ so với chúng ta tưởng tượng càng cường đại hơn...”
Trần Hạo nói tới đây, liền nhìn về phía Ðỗ Kinh, quát: “Ðỗ Kinh, ngươi tự bỏ chạy!”
“Lão đại, Đỗ Kinh ta há là loại người đó? Phải chết, cùng chết! Nhiều nhất, ta đi trước một bước! Ta sẽ chờ lão đại các ngươi!” Khóe miệng Đỗ Kinh đẫm máu, nhưng vẻ mặt điên cuồng. Hắn chưa từng có bằng hữu thật sự, càng chưa nói tới huynh đệ, nhưng trở thành nô bộc của Trần Hạo, lại được Trần Hạo khôi phục tự do, coi như huynh đệ, khiến hắn đạt được cảm tình huynh đệ chưa bao giờ nhấm nháp qua. Giờ phút này nguy cơ đến, hắn tất nhiên nhìn ra, nhưng hắn không cần nghĩ liền trả lời như thế, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó là, nếu phải chết thì cùng chết.
Tuy biết đây là chuyện rất ngốc, hơn nữa hoàn toàn không phù hợp đệ tử Độc Vương Cốc tâm tính âm độc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng hắn lại muốn oanh oanh liệt liệt làm một lần ngu ngốc.
“Ngươi không đi, chắc chắn chết! Chúng ta lại không nhất định chết! Nếu coi ta là lão đại, thì lập tức cút cho ta! Hơn nữa, ta cũng muốn đi!” Dưới sinh tử nguy cảnh, Trần Hạo không do dự, hầu như là nổi giận mắng.
Nhưng lời của hắn lại làm cho không chỉ Ðỗ Kinh kinh ngạc, kể cả Bàn Long, Trần Linh, Lý Dương cùng chúng nữ cũng kinh ngạc. Bọn họ không hiểu ý tứ muốn đi của Trần Hạo.
“Núi xanh còn đó, không sợ thiếu củi đốt! Nếu ta chết, các ngươi nhớ báo thù thay ta! Nếu là các ngươi chết, ta không chết, vậy Trần Hạo ta tất nhiên lấy đầu trên cổ tất cả bọn chúng! Nếu là chúng ta đều chết... Vậy, chúng ta gặp trên đường suối vàng!”
“Sư huynh, ngươi có ý tứ gì?”
“Đại ca... Ngươi muốn làm gì?”
“Hạo... Các ngươi trốn! Lập tức trốn, ta có thể chống đỡ được!” Hách Liên Vũ Tử đột nhiên nói. Tuy không biết Trần Hạo muốn làm gì, nhưng biết Trần Hạo tất nhiên muốn tự mình gánh vác. Đây là hiểu biết của nàng đối với Trần Hạo.
“Chúng ta đứng vững! Các ngươi đi mau!” Đạm Đài Liên cùng Hạ U U cũng đồng thời nói, khí tức quanh thân nháy mắt trở nên càng thêm cuồng bạo.
“Hừ, các ngươi ai cũng không chạy được! Kéo dài hơi tàn mà thôi!” Hồ Mị Nương tràn ngập khinh thường, nói, đem Hách Liên Vũ Tử bức lui từng bước. Đám người Trần Hạo cũng đang nhanh chóng lui lại, nhưng khoảng cách vẫn đang ép gần. Hồ Mị Nương nếu là muốn, thi triển cấm chiêu liền có thể đem Hách Liên Vũ Tử bức ra, nhưng muốn chém giết thì không phải một chiêu có thể làm được, cho nên nàng không vội, chờ thiên phạt của nàng buông xuống, bước vào trung kỳ liền có thể thoải mái đem mọi người chém giết. Ở đây, bất cứ một ai cũng không thể buông tha, nhất là Trần Hạo tiềm lực vô hạn, đầu sỏ gây nên mọi chuyện, cùng với thiếu nữ đang cùng nàng đối chiến, thiếu nữ này vô luận là dung mạo hay thực lực đều làm nàng ghen tị. Nàng tin rằng, thiếu nữ này nếu là cùng cảnh giới với nàng, ai thắng ai thua thì đúng là khó nói.
“Ai cũng không được cãi mệnh lệnh của ta! Ai cũng không được đi theo ta! Ta, không dễ chết như vậy...” Trần Hạo giờ khắc này thanh âm lạnh lẽo cuồng ngạo, nói: “Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch, ở trên người ta, vô tận Viễn cổ pháp bảo ở trên người ta! Ta bây giờ chỉ là Ðịa Tiên cảnh trung kỳ mà thôi, chờ ta bước vào Thiên Tiên, trên trời dưới đất, cũng không có chỗ tiện nhân này dung thân! Kẻ khác thì xem các ngươi...”
Oành!
Trong cơ thể Trần Hạo chợt dâng lên năng lượng cuồng bạo cực điểm, cả người hóa thành một dải ánh sáng, cùng với dẫn động dao động thiên địa, nhanh chóng hướng về một hướng mà đi.
“Hồ Mị Nương tất nhiên sẽ đến đuổi theo ta, Tứ Cuồng Long cùng đám Thiên Tiên đó, các ngươi hẳn là có thể ngăn cản! Ta có biện pháp chạy trốn, mọi người yên tâm đi!” Một tia thần niệm chợt truyền vào trong tai mọi người: “Tiểu Vũ, tuyệt đối không được theo, cùng một chỗ với Tiểu Liên và U U, cần chém giết Tứ Cuồng Long, đừng để chúng chạy nữa!”
Mọi người đều ánh mắt khẽ động.
Ở trong Phong Tiên Cửu Cấm áp chế nhiều năm như vậy, bọn họ đã quên là bây giờ đã khôi phục, có thể truyền âm.
“Ðỗ Kinh, ngươi nhanh chóng bỏ chạy! Tránh đi trong chốc lát này, chờ bọn họ thiên phạt thành công trở về không muộn!” Trần Hạo nói một câu với Đỗ Kinh đang trong tình thế nguy cấp.
“Sư huynh!”
“Đại ca...”
“Lão đại!”
Mọi người la lên.
“Muốn chạy? Nằm mơ đi! Tứ Cuồng Long, các ngươi cũng không cần đuổi theo, thừa dịp bây giờ chúng chưa độ kiếp, cần phải đem tất cả bọn chúng chém giết! Trần Hạo giao cho ta! Ta sẽ lập tức trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.