Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 707: Mất Đi Không Còn




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Rống!”
Vạn Long gầm lên giận dữ, càng thêm dũng mãnh, hoàn toàn điên cuồng hẳn lên.
“Giết! Liều bị thương nặng cũng phải giết tiểu tử này! Hợp!”
Oành!
Tinh khí thần đã uể oải trong phút chốc nở rộ lần nữa, rồng cuốn hổ chồm, tứ tượng hợp nhất, thân hình bốn người giờ khắc này không phân tán nữa, mà là trong phút chốc lấy phương thức quỷ dị cực điểm tổ hợp đến cùng nhau.
“Như vậy cũng được?” Cảm giác lực sâu sắc của Trần Hạo rục rịch, hắn muốn ra tay, nhưng bị khí tức Tứ Cuồng Long chợt tăng vọt cắt ngang trên người dời đi, con ngươi hắn co rụt lại.
Bốn người trước mắt giống như kim cương biến hình tổ hợp đến cùng nhau, biến thành một người khổng lồ. Lão đại ở giữa, lão Nhị cưỡi trên cổ hắn, lão Tam và lão Tứ thì thân thể biến hình, một trái một phải quấn quanh đến giữa ngực bụng lão đại, giống như biến thành một con quái vật dị dạng.
“Ha ha ha... Tiểu tử, ngươi rất mạnh! Thế mà đem Tứ Cuồng Long chúng ta bức đến mức như thế. Dù chết, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi! Trong thiên hạ, trong cảnh giới ngang nhau, chưa ai có thể bức ra đòn sát thủ của huynh đệ chúng ta! Ha ha ha...”
Oành, oành, oành...
Ðôi mắt lão đại Vạn Long nở rộ hào quang cuồng ngạo lạnh lẽo, nhe răng cười, từng bước tới gần Trần Hạo, bước ra mỗi một bước, mặt đất đều rung rẩy, uy áp và khí tức trên người cũng cuồng bạo tăng vọt một đoạn.
“Ngươi rất lợi hại, Vạn Long ta có thể khẳng định, dù là ở thánh điện, trong cảnh giới ngang nhau, ngươi hầu như có thể xưng vương! Có thể ở trong Thiên Long lĩnh vực nháy mắt tìm ra sinh môn của Thiên Long Tứ Tượng trận, ngươi là người đầu tiên! Đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết!”
Thịch, thịch, thịch...
“Ðây mới là Thiên Long Tứ Tượng hợp nhất thật sự! Nghịch thiên mà làm, thế đi không trở lại! Ta cũng muốn xem ngươi tìm sinh môn như thế nào? Phá như thế nào? Ha ha ha ha...”
Thanh âm Vạn Long tràn ngập lực lượng vô tận, chỉ cần tiếng cười đã làm vô tận cung điện chung quanh tự động lóng lánh ra ánh sáng thủ hộ. Người tu luyện vây xem, kẻ tu vi kém một chút càng bưng kín lỗ tai mình, dù là như thế, cũng cảm giác sắp thất thủ tâm thần.
“Ðây... Đây mới là lực lượng thật sự của Tứ Cuồng Long sao?”
“Quá mạnh mẽ rồi! Không nghĩ tới trong thánh điện, cho tới bây giờ cũng chưa ai bức ra đòn sát thủ thật sự của Tứ Cuồng Long!”
“Trách không được có thể đạt được thánh điện phong hào! Thiên Long Tứ Tượng hợp nhất... Giờ phút này, bọn hắn nếu không có Phong Tiên Cửu Cấm áp chế, tuyệt đối có được thực lực Thiên Tiên cảnh! Ai có thể địch?”
“May mắn chưa ra tay...” Ở thời khắc vô số người tu luyện trong lòng hoảng sợ, bọn lợi dụng cơ hội cũng toát ra một chút mồ hôi lạnh. Vừa rồi nhìn Tứ Cuồng Long và Trần Hạo đều bị thương nặng, bọn họ vốn muốn ra tay bắt Trần Hạo. Bọn họ tin rằng, lúc này Tứ Cuồng Long dù phẫn nộ, cũng không cách nào ngăn cản bọn họ. Đương nhiên, bọn họ cũng không dám làm gì Tứ Cuồng Long, nhiều nhất cướp đi Trần Hạo thân mang trọng bảo, bọn họ cũng không phải là Trần Hạo gia hỏa điên cuồng hoàn toàn bất kể hậu quả. Nhưng hiện tại bọn họ cảm ứng khí tức của Tứ Cuồng Long, trong lòng kinh sợ vô cùng. Vừa rồi nếu bọn họ ra tay, tuy không đến mức bị mất mạng, nhưng khẳng định phải trả giá đắt.
“Trạng thái như thế... Dù là ta cũng cần liều mạng mới được! Ta lại muốn xem gia hỏa này ứng phó như thế nào, hừ. Sâu trong hai mắt thủ lĩnh bọn ăn hôi cũng lóng lánh một tia tinh quang, thầm nghĩ.
Phốc...
Vốn Trần Hạo cả người đẫm máu, ở dưới lực lượng uy áp càng lúc càng khủng bố của Tứ Cuồng Long, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, con ngươi co rút lại. Dù là hắn cũng không nghĩ tới, Tứ Cuồng Long cường hãn như thế, còn cất giấu đòn sát thủ khủng bố như thế.
“Thiên Long Tứ Tượng hợp nhất, sinh môn ẩn ở thân mình! Thế mà có thủ đoạn nghịch thiên như vậy...”
Thiên địa vạn vật, cửu tử nhất sinh, mọi thần thông pháp tắc, trận pháp phù văn, đều không thể làm được thật sự tuyệt sát, nếu bỏ đi một thì đó là một đường sinh cơ. Nhưng bây giờ, Tứ Cuồng Long loại tổ hợp một thể quỷ dị này, lại nghịch thiên đem một đường sinh cơ đều che giấu, tuy không phải thật sự gạt bỏ, nhưng cùng gạt bỏ không có gì khác nhau. Bởi vì sinh môn ngay tại trung tâm chỉnh thể bốn người ngưng tụ, nếu không bằng vào lực lượng tuyệt đối áp chế đem đối phương chém giết, thì không ai có thể bước vào được sinh môn.
Hơn nữa, mọi người đều có thể rõ ràng cảm ứng được, Tứ Cuồng Long bây giờ hợp nhất đó là thật sự hợp nhất, nguyên thần bốn người hoàn toàn dung nhập đến trên người lão đại Vạn Long, tinh khí thần, chân nguyên của bốn người càng ngưng tụ thành một thể. Trừ lực lượng tuyệt đối, có thể nói, đã không có bất cứ sơ hở nào, đối phương không thể nào chống lại.
Trần Hạo tuy mạnh, nhưng cảnh giới bản thân hắn chỉ là Ðịa Tiên cảnh sơ kì đại viên mãn. Bằng vào thân thể cường hãn, lực lượng tuyệt đối có thể chống lại một người trong Tứ Cuồng Long, đã là khá nghịch thiên. Muốn chống lại lực lượng bốn người sau khi hợp nhất, đó là chuyện không có khả năng.
“Lực lượng vượt qua quá nhiều, ta dù là lấy Thái Cực tuyệt học cũng không cách nào dẫn dắt... Bốn lạng hất ngàn cân, ta cũng cần có bốn lạng mới được... Làm sao bây giờ?”
Ðôi mắt lóng lánh vẻ ngưng trọng, Trần Hạo tâm niệm thay đổi thật nhanh. Từ một trận chiến thu phục Quách Nộ tới nay, Trần Hạo còn chưa từng gặp phải nguy cảnh như thế. Nếu chỉ có mình hắn, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng bây giờ Trần Hạo rất rõ ràng, hắn một khi chạy, bọn ăn hôi rục rịch trốn ở trong đám người, tất nhiên sẽ ra tay. Quan trọng hơn là, Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội cùng hai vị sư phụ, không thể nào toàn bộ thoát được.
“Chịu chết đi!”
Oành!
“Ngao!”
Thời điểm Tứ Cuồng Long từng bước tới gần cách Trần Hạo mấy chục thước, cuồng bạo xuất kiếm.
Kiếm ra long ngâm lăng cửu tiêu, kiếm khí như Viễn cổ thần long giáng thế, khí nuốt núi sông.
Hô!
Kình phong cuồng bạo, hủy thiên diệt địa, dời non lấp bể, một điểm hàn mang ngưng tụ thành móng vuốt vàng sắc bén của Viễn Cổ thần long liền chụp vào Trần Hạo, thanh thế lớn, nguy nga mênh mông vẫn không mất đi sát khí sắc bén.
Răng rắc!
Làm mọi người kinh hãi là, công kích nghịch thiên đoạt thiên địa tạo hóa này, liền dẫn động cửu thiên thần lôi, sấm rền chớp giật, thiên địa biến sắc.
Mọi người đều nhận định là Trần Hạo sắp xong đời.
“Hạo! Không...”
“Hạo ca!”
“Hạo ca...”
“Trần Hạo đại ca!”
“Hạo nhi...”
Giờ khắc này, Trần Tuyết, Long Đình, hoa tỷ muội, Phiếm Đông Lưu, Phiếm Ðông Thăng cùng Vân Vi tiên tôn, đều phát ra tiếng hô hoảng sợ.
Các nàng muốn tay giúp đỡ, nhưng đều không thể nào ra tay, càng không có khả năng giúp đỡ cái gì. Một là căn bản không kịp. Hai là, dù có kịp, cũng chỉ như muối bỏ biển, thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.