Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 702: Cải Biến




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Năm mươi hạng đầu? Đoàn trưởng, cái này không tính quá cao, còn chưa mạnh bằng Bạch Nham cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết đâu...”
“Thực lực đơn thể là không bằng Mạt Lăng Đạp Tuyết và Bạch Nham, nhưng bọn hắn liên thủ mà nói, đừng nói Bạch Nham cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết, chính là bất cứ một ai trong top mười, không, bất cứ bốn người nào liên thủ cũng không phải đối thủ bọn hắn!”
“Không thể nào? Chẳng lẽ bốn huynh đệ bọn họ đã tu thành thể xác và tinh thần hợp nhất, lực lượng hợp nhất? Nhưng dù vậy, cũng không có khả năng chứ...”
“So với ngươi tưởng tượng càng đáng sợ hơn. Vạn gia tứ bào thai được Vạn gia tổ truyền tuyệt học chiến trận Thiên Long Tứ Tượng, không những có thể làm cho bốn người thể xác và tinh thần hợp nhất, lực lượng hợp nhất, càng là thiên biến vạn hóa, sinh ra thiên long lĩnh vực. Bây giờ dù là Phong Tiên Cửu Cấm đã đến tầng thứ sáu, xem bộ dáng bọn hắn, chỉ sợ là đã sớm có thể thi triển... Nhìn, bọn họ xâm nhập rồi! Ði, chúng ta đi nhìn xem!”
Từ khi bọn Trần Hạo chém Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham, đạp thánh nữ Hồ Mị Nương của Yên Vũ Lâu, thời gian đã qua ba năm. Từ sau lần đó, Trần Hạo cùng chúng nữ không còn gặp phải bất cứ uy hiếp nào, thuận buồm xuôi gió mà đi, quần hùng né tránh, chỉ cần là khu vực đám người Trần Hạo xuất hiện, cung điện trung tâm liền không người nào dám chọc vào.
Ngang sợ liều, liều sợ không cần mạng, nhất là Trần Hạo loại thực lực cường hãn hơn nữa không cần mạng này. Bạch Nham, Mạt Lăng Đạp Tuyết, nhân vật như thế cũng dám chém giết, thánh nữ Yên Vũ Lâu được mọi người si mê cũng dám sỉ nhục, hắn chẳng còn gì mà không dám làm.
Chiến một trận, uy hiếp thiên hạ, hung danh dương thập phương. Không đủ nắm chắc là không ai dám khiêu khích.
Thậm chí cường giả đứng đầu biết được vị trí Trần Hạo thì trực tiếp tránh đi, thà rằng hao phí thêm một ít thời gian tới khu vực khác, nếu không, đừng mơ đạt được cung điện trung tâm. Có điều, theo mỗi một tầng cấm khu, có nhiều phiến khu dựa theo địa vực, từng cái phiến khu đều có một tòa cung điện trung tâm. Nên những cường giả này có thể lựa chọn tòa cung điện trung tâm khác.
Càng đến về sau, mỗi một phiến khu tụ tập người tu luyện càng ngày càng nhiều. Ban đầu, giữa dị tộc nếu ở dưới tình huống bình thường, khai chiến cũng có khả năng. Nhưng bởi vì chín đại cấm khu đều đã mở ra, để tránh cho khả năng quá sớm bùng nổ chủng tộc đại chiến tranh phong, hơn nữa ai cũng muốn mau chóng lĩnh ngộ, mau chóng xâm nhập đến trung tâm. Nên khu vực trung tâm sau khi đột phá Phong Tiên Cửu Cấm mới là chiến trường cuối cùng.
Tầng thứ sáu, một đoàn mấy chục người muốn đạt được một tòa cung điện nhỏ nhất cũng khó. Người tu luyện số lượng nhiều là có thể thấy được.
Mà hôm nay, cấm khu tầng thứ sáu rốt cuộc xuất hiện đám người dám cùng đám người Trần Hạo đối đầu. Đám người này thanh danh hiển hách tương tự, bá tuyệt một phương thánh điện. Đó là Tứ Cuồng Long, Vạn gia long vẫn hổ dược bốn huynh đệ.
Ào...
Theo Tứ Cuồng Long đi trước làm gương thẳng hướng sâu trong cung điện trung tâm, vô số người tu luyện chung quanh đều dừng tu luyện, đều đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn chờ mong theo đuôi mà đi.
“Tứ Cuồng Long, lợi hại! Cái tên hiệu này cũng không phải là tự phong, mà là thánh điện cho phong hào. Ðừng nói trong Ðịa Tiên cảnh, chính là trong hàng đệ tử thánh điện Thiên Tiên cảnh, có thể được phong hào cũng không có bao nhiêu người...”
“Bốn người bọn họ như hình với bóng, Thiên Long Tứ Tượng chiến trận vừa ra, Địa Tiên cảnh không ai có thể địch! Nghe nói người tu luyện Thiên Tiên cảnh sơ kì bình thường cũng không ngăn cản được Thiên Long lĩnh vực của bốn người!”
“Không phải chứ? Thiên Tiên cảnh... cũng không được?”
“Đây là sự thật, nhà chúng ta cùng Vạn gia có chút giao tình, trước khi tiến vào Nguyên thủy bí cảnh, gia tộc bọn họ từng lấy cao thủ Thiên Tiên cảnh sơ kì khảo thí bọn họ, người thắng là bọn hắn!”
“Khịt...” Một đệ tử thánh điện nói, làm người tu luyện chung quanh cũng tới xem náo nhiệt, hít ngược một ngụm khí lạnh. Tuy nói là Thiên Tiên cảnh sơ kì bình thường, nhưng vẫn làm cho mọi người khiếp sợ. Giữa Thiên Tiên và Ðịa Tiên chính là một cái lạch trời khó có thể vượt qua, một Địa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong hơn nữa là tuyệt đỉnh thiên tài, đều không thể cùng một người tu luyện Thiên Tiên cảnh sơ kì bình thường so sánh. Thiên địa nhân tam cảnh, địa nhân là phàm, thiên là Chân tiên. Một bước cách xa, chính là trên trời và nhân gian.
Nhưng Tứ Cuồng Long của thánh điện liên thủ, lại có được thực lực chiến thắng cao thủ Thiên Tiên cảnh sơ kì bình thường, cái này tuyệt đối là nghịch thiên.
“Trách không được Tứ Cuồng Long không sợ bọn Trần Hạo...”
“Chờ xem đi. Tứ Cuồng Long sở dĩ được xưng là Tứ Cuồng Long, không chỉ có riêng vì thực lực bọn họ, còn bởi vì bọn họ cuồng! Ở thánh điện chúng ta cũng là tồn tại đi ngang. Thiên tài đứng đầu xếp top mười Ðịa Tiên cảnh cũng phải né tránh. Cũng là loại người hung hăng dám coi rẻ quy tắc ngầm kia!”
“Vậy bọn Trần Hạo chẳng phải là thảm rồi?”
“Cái này còn cần nói sao?”
“Ta thấy cũng không nhất định chứ? Vừa rồi chúng ta chính là đã cảm ứng được khí tức bọn Trần Hạo, không nói Trần Hạo, chỉ cần Long Đình, Trần Tiểu Bạch, còn có đôi hoa tỷ muội kia, mỗi một người khí tức đều cường hãn đến cực điểm...”
Long Đình, Trần Tuyết cùng hoa tỷ muội, một chiêu chém giết Mạt Lăng Đạp Tuyết cường giả đứng đầu xếp hạng mười của thánh điện, cũng là uy danh hiển hách. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, theo đệ tử thánh điện gặp mặt càng ngày càng nhiều, mọi người cũng đều đối với thân phận của Trần Tuyết cùng hoa tỷ muội sinh ra một tia nghi hoặc. Bởi vì, đến bây giờ, chưa có ai nói là ở thánh điện từng nghe nói ba người. Cái này có chút không bình thường. Trần Tuyết thì không nói, dù sao đã thay đổi tướng mạo, cũng như bao người khác. Nhưng hoa tỷ muội giống nhau như đúc, tuy cũng thay đổi tướng mạo, nhưng hoa tỷ muội loại tồn tại hiếm thấy này, dù là bộ dạng bình thường cũng là tồn tại khiến người ta chú ý. Không lý do nào mà ai cũng chưa từng nghe nói.
“Đó là ngươi không biết chiến lực Tứ Cuồng Long liên thủ! Chờ xem đi!”
...
“Hắn đã đến nơi này?”
Một nữ đệ tử ngồi xếp bằng ở góc, một thân đồ đen rộng thùng thình, tướng mạo bình thường nhưng khí tức cường đại, bị tiếng đàm phán và bình luận trên đường cái xôn xao thật lớn làm bừng tỉnh. Ánh mắt nàng trở nên cực kỳ phức tạp.
Thân thể mềm mại che giấu ở dưới hắc bào rộng thùng thình nhẹ nhàng run rẩy, cảm xúc rất kích động. Sau khi bước vào Nguyên thủy bí cảnh, nàng vốn nhờ nguyên nhân nào đó, cố ý lệch khỏi quỹ đạo, vòng ra rất xa mới bắt đầu xâm nhập. Một thân một người, cô tịch tiến lên.
Ở Nguyên thủy bí cảnh gần hai mươi năm thời gian, nàng đã trải qua rất nhiều tàn khốc tranh đoạt, gặp mấy lần sinh tử nguy cảnh, thu hoạch cũng rất nhiều, tăng lên cũng rất lớn, nhưng thay đổi lớn nhất đó là suy nghĩ của nàng.
Hai năm trước, nàng biết tin tức Trần Hạo chém giết Mạt Lăng Đạp Tuyết, Bạch Nham, biết Long Đình, Trần Tiểu Bạch, hoa tỷ muội bày ra lực lượng khủng bố, đoán được thân phận Trần Tiểu Bạch cùng hoa tỷ muội mà toàn bộ đệ tử thánh điện không rõ là ai. Ban đầu, nàng hẳn là rất kinh ngạc, rất không cam lòng, rất phẫn nộ. Nhưng tất cả đều cùng trong tưởng tượng không giống nhau.
Do dự ước chừng vài phút đồng hồ, nàng hít vào một hơi thật sâu, đứng dậy, khí tức cả người ở một khắc này trở nên càng thêm nội liễm, dung nhập đến trong dòng người, ngược hướng đi xa, tỏ ra không hợp với đám đông.
Chung quanh, không ít người kinh ngạc nhìn chăm chú vào nàng, không rõ nữ đệ tử này vì sao không giống người thường như thế. Người tu luyện trẻ tuổi, có một trái tim trẻ tuổi hơn nữa tràn ngập tinh thần phấn chấn, gặp được loại quyết đấu đỉnh phong sắp đến này, dù là chậm trễ tu luyện một chút, cũng phải đi nhìn xem, kiến thức một chút. Nhưng người tu luyện nữ hoàn toàn che giấu chân thân này lại rời khỏi mà đi.
Đạo bào màu đen rộng thùng thình, bóng người cô tịch, càng cho người ta một loại cảm giác cô đơn.
Càng lúc càng xa, đến lúc bước ra khỏi cung điện thì đi vào thành trì.
Nếu Trần Hạo nhìn thấy bóng người này, có thể ở ngay sau đó nhận ra là ai. Chẳng qua, bóng người này với vẻ mặt, khí tức hiện tại, tuyệt đối sẽ làm Trần Hạo khó hiểu.
Bởi vì, vô luận như thế nào thì Trần Hạo cũng không ngờ đến một cái nguyên nhân.
Là con người thì sẽ thay đổi theo thời gian. Nhưng rất ít ai có thể ở trong khoảng thời gian ngắn lại thay đổi rất lớn. Nhất là người trẻ tuổi, chỉ có theo thời gian chuyển dời, năm tháng rửa tội, kinh nghiệm tăng nhiều, lịch duyệt phong phú, mới có thể dần dần thật sự nhận thức bản thân. Thay đổi là rút đi mạnh mẽ cùng duyên hoa, minh tâm kiến tính, nhìn thấu bản tâm. Nhưng nàng lại ở Nguyên thủy bí cảnh ngắn ngủn hai mươi năm thời gian, đã xảy ra thay đổi thật lớn như thế.
Loại thay đổi này, Trần Hạo sẽ không nghĩ đến. Tương tự, bản thân người tu luyện nữ này cũng sẽ không nghĩ đến.
Nàng chính là Bách Lý Ngưng Băng.
Tất cả đều bởi một người ban tặng, một người đã chết, người bị Trần Hạo chém giết, đó là Mạt Lăng Đạp Tuyết.
Nàng từng kiêu ngạo như khổng tước, Vô Cực tinh mọi thiên tài bằng tuổi ở trong mắt nàng chỉ là con kiến. Thân là cháu ngoại mà Vô Cực ma cung cung chủ Hoàn Nam Triều cưng chiều nhất, kiến thức, tầm mắt nàng sớm siêu thoát đến tinh không rộng lớn ngoài Vô Cực tinh. Thẳng đến lúc Đông Phương Hàn thân mang bất tử bất diệt truyền thừa xuất hiện, mới làm cho nàng động lòng. Nhưng nàng động lòng là bất hủ pháp tắc, mà không phải là Ðông Phương Hàn. Có thể cùng Ðông Phương Hàn song tu, tất nhiên có thể mau chóng đạt được bất hủ pháp tắc mà nàng cực kỳ cần, đó là một bước lên trời.
Nhưng không nghĩ đến Đông Phương Hàn chết ở trong tay Trần Hạo. Mà Trần Hạo thì đạt được bất tử bất diệt truyền thừa.
Cho nên nàng vẫn ngẩng cao đầu kiêu ngạo, làm cho Trần Hạo trở thành đạo lữ của nàng. Ở nàng nhìn đến là sẽ không ai từ chối nàng, bởi vì nàng là ưu tú nhất trong thiên hạ, vô luận thiên phú hay tướng mạo là sẽ không ai từ chối.
Nhưng Trần Hạo lại lạnh lùng từ chối nàng.
Là khổng tước kiêu ngạo, nàng chưa bao giờ từng gặp phải loại tình huống này, lòng tự trọng của nàng chịu đả kích nghiêm trọng.
Nàng thề phải đem Trần Hạo hoàn toàn giẫm ở dưới chân, làm hắn hối hận, làm hắn khuất phục.
Nhưng kết quả lại là từng lần bị Trần Hạo đả kích. Mỗi lần nàng cho rằng mình đã vượt qua Trần Hạo, thì từng lần đó nàng bị bỏ lại ở phía sau. Nhất là lần quyết đấu cuối cùng, càng đem lòng tin của nàng hầu như đánh tan.
Sau khi Nguyên thủy bí cảnh xuất hiện, cùng với đạt được tin tức Trần Hạo, nàng muốn bằng vào Mạt Lăng Đạp Tuyết thực lực cường hãn, trấn áp, bắt, làm nhục Trần Hạo. Cho nên nàng tiến thêm một bước, tiếp cận Mạt Lăng Đạp Tuyết, bày tỏ với hắn.
Nhưng làm nàng không nghĩ tới là, nàng luôn cho rằng bản tâm nữ nhân của mình sẽ không từ thủ đoạn vì một mục đích nào đó, nhưng tiếp cận Mạt Lăng Đạp Tuyết, hơn nữa ở thời điểm Mạt Lăng Đạp Tuyết muốn cùng nàng tiếp xúc thân mật, thì nàng lại sinh ra chán ghét mãnh liệt. Đừng nói tiếp xúc thân mật, dù đơn giản là bắt tay, ôm, nàng cũng không thể tiếp nhận.
Hơn nữa, một khi Mạt Lăng Đạp Tuyết muốn làm gì, trong đầu nàng sẽ hiện ra người làm cho nàng thống hận nhất, Trần Hạo.
Ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ đó, nụ cười tà mị vô sỉ đó, đó là nhục nhã đối với nàng. Nhất là lần cuối cùng chịu nhục nhã vì bị lột sạch đồ.
Đó là một loại cảm giác kỳ quái, hận đến cực hạn, nhưng cũng làm trong lòng nàng rốt cuộc không chứa nổi bất cứ nam nhân nào nhúng chàm, dù đối phương là thiên tài trong hàng ngũ đứng đầu cường đại vô cùng Mạt Lăng Đạp Tuyết, cũng không thể.
Một lần Mạt Lăng Đạp Tuyết mạnh mẽ muốn cùng nàng phát sinh thân mật, nàng dưới sự xúc động liền cho hắn một cái tát thật vang.
Một bạt tai này đánh choáng váng Mạt Lăng Đạp Tuyết, cũng cảnh tỉnh chính nàng.
Mạt Lăng Đạp Tuyết vốn tưởng rằng Bách Lý Ngưng Băng ngầm đồng ý tương lai làm đạo lữ của hắn, đơn giản chỉ là thẹn thùng. Hắn đã ỡm ờ, đã ghiền tay một chút, phát sinh chút tiếp xúc thân mật, khẳng định là không có bất cứ vấn đề gì, nhưng không nghĩ đến Bách Lý Ngưng Băng lại kiên quyết như thế. Điều này làm cho hắn vô cùng căm tức. Thậm chí nghĩ tới một điều, đó là Bách Lý Ngưng Băng chỉ lợi dụng hắn để trả thù Trần Hạo. Nếu không thì không thể không cho hắn nếm một chút ngon ngọt của danh dự đạo lữ. Không giao ra thân thể vậy thì không có gì. Cái này đối với mọi thiên tài đệ tử, đều là việc thời điểm càng cường đại thì được lợi càng lớn, nhưng chuyện khanh khanh ta ta cũng không được, liền khẳng định có vấn đề. Điều này làm Mạt Lăng Đạp Tuyết liền nổi bão, đối với Bách Lý Ngưng Băng nhục mạ một phen.
Mà Bách Lý Ngưng Băng cũng thật sự nhận rõ bản thân mình, Trần Hạo làm cho nàng hận đến phát cuồng thậm chí tinh thần vặn vẹo, không biết khi nào đã chiếm bắt tim nàng làm tù binh.
Trở mặt với Mạt Lăng Đạp Tuyết, nàng thật sự tỉnh táo lại. Lựa chọn một mình rời khỏi.
Ở Nguyên thủy bí cảnh trải qua hai mươi năm thời gian, nàng suy nghĩ rất nhiều, thật sự thành thục hẳn lên. Có thể chưa đến trình độ minh tâm kiến tính, nhưng ít ra đối với bản thân có nhận thức càng thêm tỉnh táo. Hơn hai năm trước, thời điểm đạt được tin tức Mạt Lăng Đạp Tuyết bị Trần Hạo chém giết, nàng khiếp sợ Trần Hạo thực lực điên cuồng, cũng tiếc hận vì Mạt Lăng Đạp Tuyết, nhưng không hơn.
Nay, đi tới một thành trì cấm khu, nếu là trước kia, dù thực lực không bằng, nàng cũng phải đi nhìn một chút, ít nhất biết người biết ta. Nhưng bây giờ, nàng lựa chọn rời đi.
Quá khứ đều đã qua đi, không thể quay đầu, không thể vãn hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.