Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 628: Ngoạn Ngoạn Tâm Thái




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Không thể không nói nữ nhân này đã thiên kích đến không có thuốc nào cứu được, chấp nhất đến mức điên cuồng, không thể dùng tư duy của người thường đến đo lường nàng.
Mà nàng sở dĩ tin lần này có thể phát tiết nho nhỏ mối hận trong lòng, một là vì thực lực nàng bây giờ thì không phải Trần Hạo vừa mới bước vào Địa Tiên cảnh có thể so sánh, nàng có lòng tin đem hắn hung hăng giẫm ở dưới chân. Hai là nàng có được pháp bảo cấp thánh khí thuộc tính ẩn nấp cùng truy tung, làm nàng có lòng tin tuyệt đối vô thanh vô tức bám theo Trần Hạo, tìm được cơ hội phát tiết. Đây cũng là nàng sau khi thi vào thánh điện, buông bỏ toàn bộ phần thưởng mê người của Vĩnh Sinh Môn mà đổi lấy pháp bảo. Vì chính là theo dõi Long Ðình thực lực tạm thời so với nàng còn mạnh hơn một chút, do đó đạt được hành tung của Trần Hạo. Mà nay, cơ hội này đã tới, tới rất nhanh.
Tít tít tít!
“Hả?”
Trần Hạo vừa buồn bực phi hành, vừa vào thế giới thứ hai liền thu được tin tức của Long Đình.
“Chúc mừng Hạo ca ca lấy đại viên mãn chi cảnh bước vào hàng ngũ Địa Tiên!”
“Có ý tứ gì? Ta còn chưa nói, tin tức đã tới rồi? Còn đại viên mãn chi cảnh...”
Tít tít tít!
Trần Hạo không do dự nhiều, liền phát ra thông tin xin phép.
“Ha ha ha... Hạo ca ca, chúc mừng chúc mừng, huynh cũng thật lợi hại, khí tức thiên phạt thật mạnh, so với muội lúc trước còn mạnh hơn một đoạn... Đáng tiếc, huynh đại viên mãn, không hiệu quả gì...”
“Khụ khụ... Đình muội, muội sẽ không nói là muội đã tới chứ?” Trần Hạo cảm giác Long Đình trong lời chứa lời, hoàn toàn nói đến chỗ khó hiểu của hắn.
“Không có không có, ta ngoan như vậy, sao có thể không nghe lời huynh mà đi qua...”
“Vậy sao muội biết tình huống của ta?”
“Cái này... Không nói cho ngươi. Dù sao ta biết là được rồi... Ha ha ha...” Long Ðình cười đắc ý, chăm chú nhìn hình ảnh trong đầu, ánh mắt si ngốc. Nàng là muốn bao nhiêu xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo, nhưng vì áp lực lớn của cái hẹn mười năm, vì rèn luyện hắn cùng mình tốt hơn, làm cho dược hiệu phát huy đến mức tận cùng, vì không quấy rầy tâm cảnh cùng an bài của hắn, nàng chỉ có nhịn.
Trong thế giới thứ hai, nàng đang ngây ngốc, si ngốc cười, chân thân nhanh chóng phi hành, khóe mắt có lệ trong suốt nổi lên.
Cảm giác luyến ái, nhớ nhung, bản thân dù là đau nhưng khoái hoạt, nhớ nhung lâu dài, cũng quá đau đớn chút, quá ủy khuất chút. Có đôi khi Long Ðình muốn từ bỏ cái gọi là dược hiệu, cái gọi là tất cả, nhưng nàng biết không thể hành động theo cảm tình. Một năm rưỡi thời gian, Trần Hạo chẳng qua là mới bước vào Địa Tiên. Nàng bước vào Ðịa Tiên đã một năm thời gian, tăng lên cũng không bao nhiêu. Con đường tu luyện theo cảnh giới càng ngày càng cao thì tốc độ tiến triển sẽ càng chậm. Chỉ còn lại tám năm thời gian, Trần Hạo có thể tăng lên tới cảnh giới được bao nhiêu. Ðừng nói Thiên Tiên, dù là Ðịa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không thể bảo đảm. Mà nàng cam nguyện ở tám năm sau làm một cái lợi thế của Trần Hạo. Không ngại, không sợ, liều lĩnh.
Trở thành đệ tử thánh điện, có được địa vị, quyền lực, tuyệt đối là tồn tại làm cho cả Hạo Vũ tinh hệ chú ý, tuy thực lực bản thân chưa đỉnh phong, nhưng tiềm lực vô cùng. Ban đầu nàng cho rằng nếu tương lai không được, có thể giúp Trần Hạo nói một tiếng. Nhưng Bách Lý Ngưng Băng đối thủ một mất một còn này đã trở thành đệ tử thánh điện, đem loại khả năng này trực tiếp gạt bỏ.
Trần Hạo khẽ nhíu mày, nhìn Long Đình cười ngây ngô, nhất là nhìn thấy ánh mắt si ngốc đó, Trần Hạo đoán được khả năng nào đó, chẳng qua hắn cũng chưa vạch trần, mà nói tiếp: “Ngươi nói đại viên mãn không có hiệu quả gì, là ý tứ gì?”
“Ta vừa rồi cũng nghe được... Khụ khụ, chính là ngươi trước khi dẫn động thiên phạt, toàn bộ điều kiện của bản thân đều đạt tới Ðịa Tiên cảnh, dưới tình hình chung thì sẽ không có ai lãng phí thời gian rèn luyện đến loại cảnh giới đại viên mãn này mới dẫn động thiên phạt, bởi vì như vậy, tác dụng của thiên phạt liền hoàn toàn lãng phí... Hạo ca ngốc, ngươi xem như đứa ngốc cực phẩm ngàn vạn năm khó gặp...”
“Ặc...”
“Ha ha ha... Hạo ca ca, ngươi nhớ ta không? Ta rất nhớ ngươi... Không nói nữa, ta đi trước!”
Chân thân Long Ðình ở thời điểm đi đến trước truyền tống trận, liền cắt đứt liên lạc.
...
“Nha đầu này... Khẳng định đã tới...”
Trần Hạo thầm nghĩ, Long Đình trong mỗi từ cùng với lơ đãng câu chưa nói xong “Ta vừa rồi cũng là nghe được” kia, cũng đủ để chứng minh, Long Đình đã tới nơi này. Gặp mặt thì Trần Hạo cũng muốn, một năm rưỡi qua hắn cũng phát tác một lần, nên rất muốn. Mà nếu gặp thì e rằng sẽ không khống chế được.
“Xem ra lần này tuyệt đối là khảo nghiệm đối với ta rồi... Đương nhiên, đối với nàng càng là khảo nghiệm nhỉ? Nha đầu này vốn thích đùa với lửa...”
Trần Hạo cũng rời khỏi thế giới thứ hai, chân thân càng chậm lại bước chân, đồng thời, linh hồn cảm giác cường hãn đến cực điểm phóng thích ra. Nhưng làm cho hắn hơi kỳ quái là ước chừng dùng vài phút đồng hồ cũng chưa thể từ trong đám người như nước chảy bắt được khí tức của Long Đình.
Đương nhiên, Trần Hạo biết Long Ðình đã thay đổi khí tức của mình và đã ẩn tàng dung mạo. Nhưng Trần Hạo quen thuộc đối với Long Đình, dù Long Đình thay đổi như thế nào thì thân thể, khí tức cường hãn của nàng, ở trên trình độ nhất định, không có khả năng thay đổi quá lớn, nhất là khí tức sinh mệnh. Nhưng chung quanh hiển nhiên không có.
“Không đúng... Rõ ràng có cảm giác...”
Trần Hạo nhíu mày thầm nghĩ. Trên thực tế, ở thời điểm cùng Long Ðình đối thoại, trực giác sâu sắc trời sinh của hắn liền cảm thấy có người đang tập trung vào hắn. Chẳng qua cũng chỉ là trực giác, chưa thể bắt được. Mà lúc này đem linh hồn cảm giác lực của mình hoàn toàn phóng ra, lại như trước không bắt được, vậy có chút quái dị.
“Chẳng lẽ nha đầu này có pháp bảo cấp thánh khí che giấu thay đổi khí tức hơn nữa có được công năng theo dõi? Ừm... Tất nhiên là như thế... Không hiện thân. Vậy ta liền xem ngươi có thể chịu tới khi nào... Hoặc là nói dưới tình huống ngại nhiều người? Hay là sợ có cao thủ âm thầm theo dõi nàng, bại lộ ta?”
Tâm niệm Trần Hạo thay đổi thật nhanh nghĩ tới đủ loại khả năng. Trần Hạo không biết là Long Ðình quả thật ngoan ngoãn vượt qua hắn tưởng tượng, rõ ràng đã đi tới nơi này, lại cứng rắn nhịn xuống cảm tình của mình mà rời khỏi.
Đương nhiên, trực giác trời sinh của Trần Hạo cũng rất chuẩn. Hắn là bị tập trung thật. Đáng tiếc, ngay từ đầu hắn đã nghĩ sai hướng.
“Ừm, vậy ra khỏi thành nhìn xem...”
Ban đầu Trần Hạo có thể sẽ dung nhập thiên địa vạn vật, lần này thì luyến tiếc dung nhập thiên địa vạn vật. Tuy kết luận Long Ðình có được pháp bảo cấp thánh khí che giấu thay đổi khí tức hơn nữa có được công năng theo dõi, nên sẽ làm hắn không phát hiện được, nhưng Trần Hạo đối với bản lĩnh dung nhập thiên địa vạn vật của mình vẫn là tự tin, một khi dung nhập, nha đầu này sợ sẽ theo không kịp.
“Hô... Tốt lắm!”
Tê!
Như một cơn gió, Bách Lý Ngưng Băng xa xa bám ở phía sau Trần Hạo, thời điểm đang nhìn Trần Hạo ra khỏi thành, hưng phấn đẩy nhanh tốc độ.
Tất cả đều thuận lợi vượt qua nàng đoán trước, cơ hội nhanh như vậy đã tới.
Chỉ cần ra khỏi thành, nàng sẽ có cơ hội.
Nàng hưng phấn, kích động nhìn chằm chằm bóng người nhanh chóng tiến lên, bóng người thon dài ngạo nghễ, cho rằng không lâu sau, bộ dáng này sẽ quỳ gối trước mặt mình, dù là bộ dáng khuất nhục bị mình bắt buộc quỳ gối trước mặt, nàng cũng hưng phấn không hiểu, hưng phấn khó có thể tự giữ.
Nàng hận thời gian không thể nhanh chút nữa.
...
Xẹt!
Tê!
Một trước một sau cách nhau ngàn dặm, một người chỉ thu liễm một chút khí tức, một người thì ở dưới pháp bảo cấp thánh khí thu liễm đến cực hạn, cứ nhanh như vậy hướng phía sâu trong vô tận hoang dã mà đi.
Trần Hạo thì cảm thấy chơi rất vui, tự hỏi nha đầu Long Đình chơi trò gì, vẫn chưa chịu ra dù hắn chưa cảm ứng được bất cứ khí tức gì.
Còn Bách Lý Ngưng Băng càng lúc càng hưng phấn, chờ đợi sau khi đến khoảng cách an toàn nhất định, sẽ cuồng bạo ra tay. Ðáng tiếc, nàng không biết đối phương bằng vào lý trí cùng trực giác kết luận có người đi theo, chẳng qua là đối phương phán đoán lầm đối tượng.
...
Sau nửa canh giờ.
Trần Hạo lấy tốc độ không nhanh không chậm đã phi hành mấy chục vạn dặm, chung quanh đã không gặp được người ra ngoài lịch luyện.
“Nên hiện thân rồi chứ? Chẳng lẽ thế nào cũng cần lúc ta dừng lại, lại cho ta một cái kinh hỉ? Ừm, đã như vậy, vậy ta sẽ cố mà phối hợp cho tốt...”
Trần Hạo vận công đôi mắt, dõi mắt nhìn về phía xa, đồng thời thúc giục linh hồn cảm giác, khoảng nửa khắc đã tìm được một cái hang thiên nhiên tương đối kín đáo.
Tê!
Cố ý nhìn nhìn bốn phía, Trần Hạo liền hóa thành một tia sáng, vào trong hang núi, thúc giục một đạo năng lượng, trong khoảnh khắc liền đem hang núi dọn sạch sẽ. Sau đó, Trần Hạo khoanh chân ngồi xuống, dựa theo kinh nghiệm lich luyện, mỗi người đều cô đọng ra một đạo thủ hộ cấm chế, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, như là tiến vào trạng thái cảm ngộ.
Tê!
Không thể phát hiện, một cơn gió mát như không khí tự nhiên lưu động phiêu đãng đến cửa hang.
“Chính diện chiến đấu, ta tuy cũng có thể hạ được hắn, nhưng khẳng định phải hao phí một phen công phu, không bằng đánh lén nhanh hơn! Hừ!”
Bách Lý Ngưng Băng đối với Trần Hạo đã không có bất cứ đạo lý nào có thể giảng, chỉ muốn có thể dùng tốc độ nhanh nhất đem Trần Hạo khống chế. Sau đó, nghĩ hết mọi biện pháp, hết sức sỉ nhục chà đạp, không khuất phục thì đánh nửa chết nửa sống, đem hắn giam cầm, tra tấn nhục nhã đến khuất phục mới thôi, về phần sau khi khuất phục xử lý như thế nào, đó là chuyện của về sau.
“Hô...”
Cưỡng chế năng lượng muốn bùng nổ. Bách Lý Ngưng Băng từng bước lặng yên không một tiếng động bước vào huyệt động.
Xâm nhập không đến trăm trượng, rẽ qua một chỗ gấp khúc, nàng rốt cuộc nhìn thấy Trần Hạo ở khoảng cách gần. Nhìn khuôn mặt khiến nàng vô số lần ở trong mơ đều mơ thấy, đều muốn đem nó tát thành đầu heo. Lúc này nàng hít thở dồn dập hẳn lên, ở dưới pháp bảo ẩn nấp thủ hộ, một bộ hắc bào, đấu lạp màu đen, che rất kín, nàng là trang phục lịch luyện tiêu chuẩn, nhưng vẫn không che giấu được dáng người nhấp nhô có hứng thú của nàng, đôi bờ ngực nhô cao, có lẽ bởi vì quá kích động mà phập phồng với biên độ thật lớn.
Đáng tiếc, linh hồn cảm giác của Trần Hạo tuy mạnh, nhưng gặp phải Bách Lý Ngưng Băng có được pháp bảo ẩn nấp cấp thánh khí, hơn nữa có thể thúc giục 80% công năng của nó, Trần Hạo lại không nhìn thấy chút nào, cũng không cảm ứng được chút nào.
“Nha đầu kia làm cái gì? Hẳn là vào rồi chứ? Sao còn chưa hiện thân? Chẳng lẽ thế nào cũng phải buộc ca ra tuyệt chiêu mới được sao?”
Trần Hạo bị Long Đình làm cho ù ù cạc cạc nhưng kìm lòng không được làm dâng lên trêu tức trong lòng, muốn bồi nha đầu này chơi một chút. Vốn hắn đã làm bộ như nhập định, bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy.
“Hả?”
Giờ phút này, đã tiếp cận đến phạm vi mười trượng với Trần Hạo, ở dưới pháp bảo thánh khí ẩn nấp, Bách Lý Ngưng Băng bắt đầu điên cuồng ngưng tụ phù văn phong ấn giam cầm mạnh nhất của nàng, mắt thấy đã sắp tới lúc ra tay, không nghĩ tới Trần Hạo lại động. Cái này làm cho nàng cả kinh, nhất thời lui về phía sau khoảng cách nhất định. Nàng rất rõ ràng là muốn đem Trần Hạo nhất cử giam cầm thì phải hoàn toàn đánh úp, ở dưới tình huống hắn chưa phản ứng thì liền giam cầm. Nếu không, sẽ phải trải qua một phen đại chiến.
Nơi này cách Bàn Nhạ thành đối với cao thủ Địa Tiên cảnh thì không đến nửa canh giờ. Nếu động tĩnh quá lớn thì sẽ hấp dẫn người tu luyện tới. Nàng cũng không muốn bị vây xem, cũng không muốn phức tạp. Có thể trực tiếp bắt được Trần Hạo tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho nên nàng lần nữa mạnh mẽ áp chế dục vọng muốn lập tức ra tay, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
“Hắc hắc hắc...”
Trong lòng Trần Hạo cười thầm, tuy cảm giác có chút vô sỉ, nhưng lại có loại tâm tính đùa dai. Lúc trước Long Đình cũng câu dẫn hắn, còn đùa giỡn cho hắn ăn linh dược, có thể là sắc đẹp Long Đình dụ hoặc, cũng có thể là Trần Hạo mỹ nam dụ hoặc, dù sao thì giữa họ đã rễ tình đâm sâu, tùy thời đều có khả năng phát tác. Hơn nữa, trên thực tế, Trần Hạo nghĩ đến giờ phút này Long Đình cũng đang nhìn hắn, hắn quả thực rất kích động cộng thêm dược hiệu trong người. Chẳng qua, hắn tin định lực của mình có thể chịu được. Coi như là một lần tôi luyện, làm cho nha đầu này biết mình lợi hại.
Bá!
“A?”
Bách Lý Ngưng Băng thiếu chút nữa kêu sợ hãi ra tiếng, “Hắn muốn làm gì? Thế mà thế mà... Thế mà cởi đạo bào!”
Lộ ra thân trần trụi! Da thịt màu đồng cổ, cơ thịt hình giọt nước, tất cả đều lộ ra, nếu mặc quần áo vào là hoàn toàn nhìn không ra được dáng người hoàn mỹ tam giác ngược. Lại thêm khuôn mặt lãnh khốc, tuấn dật, quả thực có thể nói Trần Hạo giống sát thủ.
May mà Trần Hạo không phải loại bại lộ cuồng kia, chỉ cởi đạo bào, còn mặc quần đùi nội y bốn góc, nếu là quân tử thản đản, e rằng sẽ đem Bách Lý Ngưng Băng liền kích thích ngất.
Dù vậy, Bách Lý Ngưng Băng chợt nhìn thấy một nam nhân cởi quần áo, hơn nữa bại lộ nhiều như vậy ở trước mặt nàng, cái hành động đột ngột này khiến cho nàng chân tay luống cuống, mặt nóng lên, hít thở dồn dập, chợt hận ngứa cả răng.
Cái này không phải phát xuân. Phải biết rằng Bách Lý Ngưng Băng đối với Trần Hạo là hận đến trong xương tủy. Hơn nữa, đối với nữ nhân, nhất là nữ nhân vẫn duy trì thân thể nguyên âm hơn nữa chưa từng trải qua bất cứ kiều diễm gì, thì không giống nam nhân ở dưới sự trùng kích của thị giác sẽ tăng vọt ham muốn. Bách Lý Ngưng Băng sở dĩ dại ra, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng ý thức tiềm tàng, không thể thừa nhận loại trùng kích thị giác khác phái mang đến.
Nhất là nhìn thấy nơi bộ phận sinh dục của Trần Hạo căng lên, càng là đâm cho mắt nàng nhìn đăm đăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.