Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 600: Ảo Cảnh




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ha ha ha... Đúng vậy!”
Khoảnh khắc Trần Hạo bước vào không gian hạch tinh, cảm ứng đặc thù giữa Chu Tước và Trần Hạo lập tức biến mất. Đồng thời cũng biết đã phát sinh chuyện gì. Phượng nhiều năm không đi theo Trần Hạo, sau một hồi cảm ứng, cũng phát hiện tương tự. Phượng trên thực tế đã được Trần Hạo hoàn toàn giao cho Đạm Đài Liên, chỉ là vì tính đặc thù của Phượng Hoàng và quan hệ đạo lữ giữa Trần Hạo và Đạm Đài Liên, vẫn không thể thực sự loại bỏ mọi thứ, bởi vì Đạm Ðài Liên dù sao cũng là nữ tính thuần âm chi thể, âm dương cân bằng không thể duy trì từ đầu đến cuối.
Tình huống này đối với tu luyện giả bình thường cũng không có gì, thậm chí có tu luyện giả âm dương hoàn toàn mất cân bằng, chuyên môn cường hóa một loại mới có thể cường đại hơn. Nhưng Phượng Hoàng truyền thừa tề tụ một thân thì phải duy trì bản thân âm dương cân bằng.
...
Không gian tinh hạch.
Trần Hạo bị thần thông huyền ảo do huyền hỏa cấp chín ngưng thành mang đến đây trong giây lát, lập tức bị khí tức và tràng cảnh của không gian này làm cho ngỡ ngàng. Ngơ ngác đứng nhìn vị trí trung tâm của không gian tinh hạch, không chút nhúc nhích.
Không gian phiêu đãng huyền hỏa vô tận từ cấp một đến cấp chín tất cả đều có. Nhưng so với huyền hỏa bên ngoài thì khác nhau một trời một vực, không phải bản chất huyền hỏa, mà là phương thức tổ hợp huyền hỏa. Ở đây khí tức của mỗi đường huyền hỏa đều rất khác biệt, bởi vì mỗi đường đều ẩn chứa một luồng thần thông pháp tắc huyền ảo, phức tạp giống phù văn, yên lặng phiêu đãng, hình dạng khác nhau, phóng ra quang mang u lam đặc thù, mỹ luân mỹ huyền tựa như tiên cảnh.
Trần Hạo lập tức phán đoán ra đây là vận dụng pháp môn của huyền hỏa cấp một đến huyền hỏa cấp chín. Hơn nữa là vận dụng pháp môn cực kì cường hãn.
“Chúng diệu chi môn, bao lãm vạn tượng... Đây chính là đại cơ duyên thuộc tính hỏa của không gian tinh hạch?”
“Mạnh! Nếu có thể hoàn toàn lĩnh ngộ vận dụng các cấp huyền hỏa, vậy thực lực sẽ tăng lên bao nhiêu lần?” Trần Hạo cảm ứng ảo diệu ẩn chứa bên trong huyền hỏa xung quanh, tâm thần không khỏi chấn động. Thậm chí sinh ra một loại xúc động mãnh liệt muốn đem ảo diệu của tất cả huyền hỏa trong này lĩnh ngộ hết. Nhưng hắn biết việc đó không thể thực hiện. Nơi này không có nghìn tỷ thì cũng có trăm tỷ khối huyền hỏa, không thể nào lĩnh ngộ toàn bộ. Không có ngàn vạn năm thì không thể thực hiện được.
“Phù... Đây không phải đạo của mình...”
Trần Hạo thở dài một tiếng, chưa đầy hai phút đã thoát khỏi loại mê hoặc vô hạn này, tâm cảnh trở nên rõ ràng. Chính trong giờ phút này, hỏa diễm huyền ảo trước mắt đột nhiên biến mất, nhưng chỉ trong giây lát, Trần Hạo mở to hai mắt, miệng há hốc, còn kích động hơn lúc nãy, “Đây... đây... đây là... Tiểu Liên?”
Trần Hạo thực sự không dám tin vào mắt mình. Đồng thời cũng khiến Trần Hạo tỉnh táo vô cùng. Chỉ thấy trung tâm không gian hạch tinh, huyền hỏa từ cấp một đến cấp chín u lam vô tận ngưng tụ thành một đóa tiên liên chín cánh đường kính dài hơn ngàn trượng, phóng ra quang mang u lam mê ly, loại quang mang này chính là huyền ảo vô tận vừa rồi Trần Hạo cảm ứng, không nghi ngờ gì, vừa rồi nếu Trần Hạo kích động chìm đắm trong thần thông pháp tắc khiến người ta hưng phấn thần trì, khẳng định không thể nhìn thấy đóa tiên liên chín cánh, càng không thể nhìn thấy Đạm Đài Liên khoanh chân ngồi ở đỉnh tiên liên phiêu dật như tiên nữ xuất trần, không nhiễm bụi trần, rất đẹp.
Đây là cảm giác duy nhất của Trần Hạo.
Vẻ đẹp này không phải là vẻ đẹp bên ngoài, dù bên ngoài cũng rất đẹp, thậm chí có thể gọi là tuyệt sắc, nhưng Trần Hạo không phải chưa từng gặp qua Đạm Đài Liên, huống hồ Đạm Đài Liên trong chúng nữ không phải người đẹp nhất, nhưng giờ phút này, cảm giác mà Đạm Đài Liên mang đến cho Trần hạo vượt qua bất cứ khoảnh khắc nào trước đây. Con người trần trụi của nàng khoanh chân ngồi đó, da thịt hồng hào nhẵn bóng như em bé, trên khuôn mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười nhàn nhạt, ngồi trên tiên liên chín cánh do huyền hỏa tổ thành, tản phát khí tức thánh khiết xuất trần. Giống như tên gọi của nàng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Huyền hỏa tiên liên càng giống vật sống, nhẹ nhàng lay động dưới thân thể của nàng, quang mang u lam phiêu đãng thoát ẩn thoát hiện, thỉnh thoảng giống như nước suối chậm rãi chảy vòng trên cơ thể nàng. Khiến Trần Hạo cảm thấy Đạm Ðài Liên như cùng huyền hỏa tiên liên hợp thành một thể, tiên liên chính là nàng, nàng chính là tiên liên.
“Phù... Mình hiểu rồi... Tiểu Liên đã đến bước cuối cùng giành được đại cơ duyên, chỉ đợi âm dương trong cơ thể cân bằng là nàng có thể giành được huyền hỏa tiên liên này! Cũng chính là giành được đại cơ duyên!”
Kì lạ là đối diện với cảnh tượng xúc động như vậy mà Trần hạo không hề cảm thấy mất phương hướng, lại càng không kích động, rất không khoa học. Nhưng Trần Hạo không ý thức được. Trên thực tế, giờ khắc này hắn hoàn toàn bị khí tức xuất trần trên người Đạm Đài Liên cảm nhiễm, không sinh nổi tạp niệm. Nhưng điều này không có nghĩa hắn đã quên mất mình phải làm gì. Cho nên khi hắn tự nói ra câu “âm dương cân bằng tuyệt đối”, sau đó hắn liền tiến lên trước một bước, lặng lẽ đi về phía Đạm Đài Liên đang chìm đắm trong cảm ngộ.
...
Chỉ có điều là Trần hạo không biết việc hắn lo lắng người khác vào đây cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng này là hoàn toàn dư thừa.
Trên thực tế, nếu giữa Trần Hạo và Đạm Đài Liên không có quan hệ đạo lữ đặc thù, huyền ảo, hắn không thể nhìn thấy Đạm Đài Liên, nhìn thấy chỉ là tiên liên chín cánh, hơn nữa hắn phải làm là giống như Đạm Đài Liên ngồi trên tiên liên chín cánh, lĩnh ngộ nó, có được nó.
...
“Nhẹ nhàng thôi, ta đến rồi...”
Trần Hạo chậm rãi tiếp cận, chăm chú nhìn nàng, trong lòng thì phun ra một câu như vậy.
“Liệu có làm nàng ấy giật mình hay không? Trạng thái này rõ ràng là đã chìm sâu vào trong cảm ngộ, dù không phải đốn ngộ thì cũng không chênh lệch là mấy... Nếu mình có thể lặng lẽ cùng nàng ấy dung hợp mà không kinh động đến cảm ngộ của nàng, khẳng định có thể khiến nàng rất nhanh giành được đại cơ duyên...” Trần Hạo trong lòng thầm nghĩ, nhưng ngay sau đó lắc lắc đầu. Hiển nhiên đó là không thể. Tư thế khoanh chân ngồi của Đạm Đài Liên không vấn đề, quan âm tọa liên là đó. Nhưng muốn linh nhục giao hòa thì không thể vô thanh vô tức, Đạm Đài Liên càng không thể không hay biết mà có thể giao dung linh nhục.
“Tiểu Liên, ta đến rồi...”
Nghĩ đến đây, Trần Hạo không do dự, một sợi tâm thần lập tức phát ra, nhẹ nhàng vô cùng xuyên vào não hải Đạm Đài Liên. Thanh âm này, Trần Hạo đem ảo diệu lĩnh ngộ được từ Đại Đạo Tổng Cương ngâm tụng dung nhập vào trong, hắn tin rằng làm như vậy vừa có thể khiến Đạm Đài Liên biết hắn đã đến, cũng không ngắt quãng trạng thái lĩnh ngộ của Đạm Ðài Liên.
“Ảo giác sao? Không ảnh hưởng đến mình...”
Khiến Trần Hạo không hiểu là Đạm Đài Liên một chút phản ứng cũng không có.
“Tiểu Liên, ta đến rồi...” Trần Hạo lần nữa gia tăng một chút tâm thần.
“Đây mặc dù là suy nghĩ trong lòng mình nhưng không thể chân thực như vậy... Mình đã hoàn toàn lĩnh ngộ, sắp làm được rồi, loại ảo giác cấp thấp này, phá cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.