Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 585: Ngạnh Hám




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ta cũng muốn xem xem, ngươi có thể chịu được mấy đòn!”
“A ~!”
Ầm ầm ầm!
Quách Nộ thân thể to như ngọn núi, một đòn không trúng, cuối cùng đã phát cuồng.
Trong nháy mắt, tràng cảnh trở nên cực kì kinh người, thân thể bàng đại của Quách Nộ nhanh chóng di chuyển, một quyền một chưởng thạch phá thiên kinh, tấn mãnh tuyệt luân. Trần Hạo nhỏ bé tựa hồ lúc nào cũng có thể chìm ngập trong công kích của đối phương.
Trần Hạo cũng cảm nhận được áp lực tăng vọt gấp đôi, thần sắc cực kì ngưng trọng, nhưng nhiều hơn vẫn là chiến ý hưng phấn và điên cuồng.
Bất luận là Quách Nộ hay Long Đình, Long Dực đứng cạnh vừa quan chiến vừa lo lắng cho sự an nguy của Trần Hạo, đều không nghĩ Trần Hạo có loại tâm lý này, đây tuyệt đối là tâm lý của kẻ bẩm sinh thích bị ngược đãi. Không đau khổ thì không thoải mái. Đối diện với uy áp và sức mạnh đáng sợ của Quách Nộ, Trần Hạo lúc này giống như đang trong trọng lực trường, cơ bắp, gân cốt, cốt tủy, thậm chí mỗi một tế bào trên người, đều bị ép cho kêu lên răng rắc, lỗ chân lông cũng bị ép cho xuất huyết.
Nhưng Trần Hạo lại cảm thấy rất thoải mái, rất nhẹ nhàng vui vẻ, khiến hàng tỉ lỗ chân lông trên người hắn đều được mở ra, thoải mái sâu vào tận linh hồn.
Đây mới là chiến đấu mà hắn cần.
Đây mới là chiến đấu khiến hắn hưng phấn.
Đây mới là chiến đấu có thể kích phát tất cả sức mạnh tiềm tàng và kích phát tiểu vũ trụ của hắn bạo phát.
Ầm!
Lúc này, chiến ý ngập trời đến từ linh hồn, cốt tủy của Trần Hạo, dưới áp lực cự đại Quách Nộ mang đến, bộc phát lần nữa.
“Rống ~!”
Tiếng rít thánh thót, vang dội, tràn ngập chiến ý vô tận và cuồng ngạo bễ nghễ thiên hạ, bỗng nhiên từ trong miệng Trần Hạo cuồn cuộn mà ra, giờ khắc này, tinh khí thần của hắn như một đường thần binh lợi kiếm, đâm phá thương khung.
Còn hắn giống như mãnh thú ngủ trăm năm đột nhiên bừng tỉnh, hỏa sơn áp chế ngàn vạn năm đột nhiên bạo phát.
Sức mạnh rõ ràng so với Quách Nộ yếu hơn không biết bao nhiêu lần, dưới khí tức khủng bố này của hắn, tản phát ra một loại sức mạnh khiến người ta không khỏi sợ hãi, đừng nói Quách Nộ trước mặt, dù là Long Ðình và Long Dực cách đó ngàn dặm cũng giật mình hít ngược một ngụm lãnh khí.
“Hẳn định làm gì???
Quách Nộ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị Trần Hạo vô tình khiêu khích hết lần này đến lần khác. Lần này cũng không ngoại lệ, vì bảo kiếm trong tay Trần Hạo đã hóa thành một đường lưu quang, chui vào mi tâm hắn.
“Nếu ngươi chỉ có một chút sức mạnh này, vậy lão từ sẽ dùng nắm đấm đánh cho ngươi ngã! Bạo cho ta!”
Ầm! Rắc rắc...
Giờ khắc này, Trần Hạo giống như Quách Nộ lúc nãy, thân thể cuồng bạo biến lớn biến mạnh, trong nháy mắt tăng trưởng đến cảnh giới tương đương Quách Nộ, càng không cho Quách Nộ thời gian sợ hãi, một quyền đánh ra.
Xuy! Ầm!
Khí lưu quay cuồng, không gian bị xé rách, mờ mờ ảo ảo phóng ra nắm đấm huyết sắc chi quang, hung mãnh vô song, uy quan thiên địa.
“Muốn chết! Ngươi đây là muốn chết! A ~!”
Quách Nộ cuồng bạo ra tay.
Bành bành bành! Ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, hai cơ thể quyền quyền đến thịt, bộ bộ kinh tâm đan vào nhau.
“Trần huynh đệ điên rồi sao? Lấy dĩ chi đoản công bỉ chi trường(lấy sở đoàn của mình đọ với sở trường của người)... Chênh lệch sức mạnh lớn như vậy, sao hắn có thể đấu lại đối phương?” Long Dực đầy khó hiểu thì thào nói.
Long Đình cũng rất kinh ngạc, nhất là nhìn thấy thân thể Trần Hạo dùng chân nguyên thúc giục biến lớn, dưới công kích cuồng bạo của Quách Nộ, không ngừng biến nhỏ, tựa hồ sắp bị đánh về hình dạng cũ, phương tâm càng vọt lên đến tận cổ.
Trần Hạo bành trướng một lần, bị đánh về nguyên hình, lại bành trướng một lần, lại bị đánh về nguyên hình..v..v.. Sau nhiều lần tiến hành đã biến thành kinh hãi thuần túy, không còn căng thẳng, lo lắng nữa.
Đây là tình huống khó hiểu.
Long Đình và Long Dực đều không sao hiểu nổi, dù Trần Hạo thể hiện ra chiến kĩ khủng bố và ý chí vô kiên bất tồi, nhưng cái này hoàn toàn là bị ngược đãi. Giống như một tảng khoáng thạch lớn không ngừng bị đại chùy đánh lên một điểm nhỏ, mỗi lần phần da thịt lộ ra bên ngoài của Trần Hạo biến thành trạng thái đỏ rực nhỏ máu nhưng tên này vẫn biến lớn hết lần này đến lần khác.
“Á? Ca... Không lẽ hắn đang tôi luyện nhục thân?” Long Ðình sau khi nghĩ đến một hình tượng so sánh, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhìn sang Long Dực hỏi.
“Tôi luyện... Tôi luyện nhục thân? Ðiều này có thể sao?”
“Có thể... Rất có khả năng! Nếu là người thường, bị đả kích như vậy một lần, chiến lực chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng hắn thì sao?”
Hí!
Long Dực hít ngược một ngụm lãnh khí, kinh ngạc mở to hai mắt. Đúng là như vậy. Trần Hạo mỗi lần bị đánh về nguyên hình, chiến lực không những không yếu đi, dường như còn mạnh hơn.
...
“Không thể nào, không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nhục thân khí tức của tiểu tử này rõ ràng rất yếu, sao có thể chịu đựng trọng kích của mình hết lần này đến lần khác, còn càng lúc càng mạnh nữa? Đây là bản chất gì? Sao mình chưa từng nghe qua?”
Quách Nộ vốn tưởng Trần Hạo không biết tự lượng sức mình, lần thứ nhất, lần thứ hai, dựa vào sức mạnh cường hãn bản thân, sau khi đem Trần Hạo đánh về nguyên hình, hắn vẫn cảm thấy Trần Hạo là ngốc, muốn cùng mình đọ sức mạnh, đọ nhục thân, nhưng liên tiếp ba lần, bốn lần, năm lần, đến lúc tám lần, hắn đã không thể vui được nữa, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được Trần Hạo dưới công kích nghiêm trọng như vậy, không những không bị thương, ngược lại còn mơ hồ không ngừng biến mạnh. Đây là loại tình huống khiến hắn khó hiểu.
Hắn là một kẻ tự tin cực độ đến tự phụ, dù Trần Hạo trước đó đã thể hiện ra chiến kĩ và sức mạnh vượt qua tưởng tượng của hắn, nhưng vẫn không dao động được tự tin của hắn có thể tiêu diệt Trần Hạo. Nhưng bây giờ hắn có chút hoài nghi mình có thể hạ được Trần Hạo hay không, hoặc nói hoài nghi Trần Hạo có phải che giấu sức mạnh thật sự của mình từ đầu hay không.
Thân là người thừa kế duy nhất của Quách gia, một trong ngũ đại gia tộc, thân truyền đệ tử duy nhất của Hồng Mông chí tôn đứng đầu Á Dĩnh Tinh, trừ lúc trước vì muốn có được Long Ðình, cam nguyện giả ngốc để bị chà đạp, ngoài bị tàn phá, đối với bạn cùng trang lứa, hắn chưa bao giờ thể hiện ra sức mạnh thực sự của mình, cũng chưa bao giờ sỉ nhục người khác, nhưng bây giờ thì khác.
“Không được, không thể tiếp tục thế này! Mình phải bạo phát ra sức mạnh chân chính, thế như chẻ tre đem hắn chém chết! Dù để cho Long Ðình chạy thoát cũng phải làm như vậy!”
Liên tục chiến đấu một canh giờ, sức mạnh thần thông tuyệt học mà hắn động dụng không ngừng tăng cường, hết lần này đến lần khác tưởng đã có thể hạ được Trần Hạo, nhưng đều không thành công. Giờ phút này cẩn thận nghĩ lại, hắn chỉ cần không phải bại não ngu si cũng có thể hiểu hắn đang bị Trần Hạo trêu đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.