Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 543: Một Kiếm




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Một luồng khí tức hơi yếu nhưng lại ngạo thị thiên địa lặng lẽ tràn ra.
Nếu Vô Cực lão tổ giờ này có mặt ở đây, khẳng định sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt, tự ngã chi đạo, bản nguyên chi đạo, hình dáng ban đầu của đạo.
Mà những thứ này, bản thân Trần Hạo đều không biết thậm chí liên tục vũ động ba ngày ba đêm thời gian, hắn cũng chỉ cho rằng mình chìm đắm trong lĩnh ngộ căn bản không biết mình đã động.
Chỉ có một sợi minh ngộ tròn trịa như ý, không linh uyển chuyển trong não hải, khiến Trần Hạo có cảm giác linh nhục trong sáng lấp lánh, cảm giác này là minh ngộ trên tâm cảnh, thăng hoa trên linh hồn.
...
Thế giới thứ hai, mười tháng trôi qua trong nháy mắt.
Trần Hạo tự động vận chuyển, vô thức thúc động hoàn toàn là tự phát.
Cho đến khi tiếng đập cửa “Thình thình thình” truyền đến, Trần Hạo mới bừng tỉnh, vẫn chưa thỏa mãn.
“Phù... Tu luyện không thời gian mới đó đã mười tháng rồi sao? Không ngờ mình lại quên mất thời gian trôi qua...” Trần Hạo từ từ mở mắt, lẩm bẩm nói, một luồng tâm linh yên tĩnh trước đây chưa từng có lượn vòng quanh trái tim hắn, thậm chí khiến hắn sản sinh một loại ảo giác, mười tháng này rốt cục chỉ là một cái chớp mắt, hoặc là trăm triệu năm.
“Mười tháng của thế giới thứ hai chỉ là một tháng trong hiện thực mà thôi... Sao mình lại có cảm giác này nhỉ? Luyện công luyện ngốc rồi sao... Nhưng hình như đã hoàn toàn lĩnh ngộ được!”
Thịch!
Trần Hạo đứng dậy, tâm thần triệt để hồi quy, đẩy cửa đi ra.
“Hạo ca, không có làm phiền huynh chứ?”
Hoa tỷ muội sánh vai xuất hiện trước mặt Trần Hạo, khuôn mặt xinh đẹp càng quyến rũ động lòng người hơn, da trắng hơn tuyết, mắt ngọc mày ngài, càng khiến Trần Hạo kinh ngạc là hắn nhìn thấy thứ trước đây hắn không thể nhìn thấy được, tình huống quỷ dị này khiến Trần Hạo mở to hai mắt.
“Hạo ca, huynh làm sao vậy?”
“Khục khục... Không sao, không sao... Hoan Hoan Nhạc Nhạc, những người khác đâu rồi?”
“Họ đi đến sân thi đấu rồi, huynh đã bế quan mười tháng... Hạo ca, huynh có nhận được tin nhắn của Nguyên Như thiên tôn không?”
“Ách... Nhận được rồi. Chỉ là không ý thức được...” Trần Hạo vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn lên thân thể hai nữ, đồng thời giơ tay sờ lên đạo bào của họ. Sau khi xác định hai nữ có mặc đạo bào mới thở phào nhẹ nhõm. Thắc mắc sao lại như vậy.
“Không lẽ lần bế quan ở thế giới thứ hai này khiến mình có được loại thần thông vừa lợi hại lại vừa lẳng lơ này?”
“Chúng ta mau đi tu hợp đi.” Hoa tỷ muội bị Trần Hạo nhìn cho đỏ mặt, nhưng vẫn một trái một phải khoác tay Trần Hạo, không vì ánh mắt quái dị của Trần Hạo mà tỏ ra tránh né, ngược lại trong lòng còn rất ngọt ngào. Bởi vì khoảng thời gian này Trần Hạo đối xử với họ quá đứng đắn khiến họ có chút thấp thỏm, nhất là nhìn thấy Trần Hạo thân mật với Trần Tuyết, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, dù họ không oán trách nhưng sớm đã rõ vị trí của mình, tâm hồn họ sớm đã thuộc về Trần Hạo, không cớ gì mà không thử hi vọng Trần Hạo sẽ đối xử với họ tốt hơn một chút. Không có oán thán không có nghĩa là không khát vọng.
“Được... Hoan Hoan Nhạc Nhạc, hai nàng gần đây tu luyện thế nào? Tiến bộ có thần tốc hay không? Hoặc có cảm nhận được cực hạn của mình hay không?”
“Không có... Bọn muội tiến cảnh dù không nhanh bằng Hạo ca nhưng so với rất nhiều người vẫn là mạnh...” Lãnh Ngưng Nhạc ngây thơ nói, không nghĩ rằng ai đó vì một loại năng lực lẳng lơ nào đó mà hình như bắt đầu nhộn nhạo.
“Vậy à... Vậy để sau này nói.”
“Hạo ca, huynh hôm nay là lạ...”
“Đâu có? Mười tháng không gặp, Hạo ca nhớ các muội ấy mà, ha ha... Đi thôi!” Trần Hạo thu hồi ánh mắt, bình phục tâm trạng nhộn nhạo. Lúc này, loại năng lực lẳng lơ kia cũng tự nhiên ẩn nấp. Là ẩn nấp chứ không phải biến mất. Trần Hạo có thể cảm nhận rõ ràng hắn có thể khống chế năng lực đó. Chỉ cần hắn muốn thì Hoa tỷ muội trước mặt hắn sẽ không mảnh vải che thân.
Bế quan tu luyện, minh ngộ. Sau khi đạt đến một loại cảnh giới nào đó sẽ sinh ra một loại thần thông vượt qua phạm trù tuyệt học. Ðiểm này Trần Hạo rất rõ, chỉ là không biết lần bế quan này vì sao lại sản sinh ra loại thần thông này. Nhưng loại thần thông này dù không có bất cứ uy lực gì nhưng không thể không nói là ai đó rất thích. Nói một cách chính xác, chỉ cần là đàn ông đều sẽ thích.
...
Á Dĩnh Thành, trung tâm khảo thí liên minh Á Dĩnh Tinh.
Cung điện nguy nga sừng sững trong khu vực phồn hoa nhất của trung tâm Á Dĩnh Thành.
Lần này Nhân Tiên cảnh tu luyện giả Ngân Dực Hào từ Vô Cực Tinh mang đến ngoài Trần Hạo và hoa tỷ muội, còn lại đã toàn bộ đến đủ, tổng cộng sáu mươi bảy người. Nguyên Như thiên tôn sớm đợi ở cửa trung tâm khảo thí.
“Mọi người đợi một lát, đừng nóng vội. Ba người Trần Hạo sắp đến rồi.” Nguyên Như thiên tôn nhìn thấy bộ dạng không thể chờ đợi của chúng nhân, giải thích nói, ánh mắt hữu ý vô ý mang theo một tia thăm dò và kinh ngạc nhìn Bách Lý Ngưng Băng cô lập trong đám đông.
Đơn thuần dựa vào khí tức phán đoán, trong lòng Nguyên Như thiên tôn có chút kinh ngạc, bởi vì giờ phút này khí tức của Bách Lý Ngưng Băng đã tấn thăng lên Nhân Tiên cảnh hậu kì, hơn nữa đã đến đỉnh phong, đây thực là nằm ngoài dự liệu của Nguyên Như thiên tôn. Dù so với Trần Hạo cũng không hề thua kém. Ðương nhiên, cái này còn phải xem chân thân của Trần Hạo đã tấn thăng lên Nhân Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong hay chưa, nếu chưa, Bách Lý Ngưng Băng chính là kẻ đến sau đứng trước.
Dù sao, trong hiện thực mới là một tháng. Mà trên tiên tôn cảnh giới, cho dù là Nhân Tiên, tu vi tiến cảnh cũng chậm chạp dị thường, dù cùng một tiểu cảnh giới cũng không ngoại lệ, ví dụ Nhân Tiên cảnh trung kì tu luyện giả muốn tấn thăng lên Nhân Tiên cảnh trung kỳ đỉnh phong không chỉ đơn giản là tôi luyện chân nguyên. Còn phải nâng cao tâm cảnh, linh hồn. Chỉ có tâm cảnh và linh hồn tôi luyện đủ mới có thể tôi luyện thành công đủ chân nguyên.
Có thể nói tâm cành và linh hồn chính là dung khí, dung khí không đủ dù tôi luyện thêm cũng chỉ chứa một chút chân nguyên.
...
“Mỹ nhân, tuyệt sắc mỹ nhân, nhiều mỹ nữ quá...”
“Trai đẹp! Nhiều trai đẹp quá...”
“Ha ha, có gì đáng kinh ngạc? Ðây là đệ tử của Vô Cực Tinh, hào nhoáng bên ngoài vậy thôi chứ huyết mạch truyền thừa thì kém xa chúng ta. Nhưng là lựa chọn tốt nhất làm cực phẩm nô lệ. Không giấu gì các ngươi, huyết mạch truyền thừa của Vô Cực Tinh bọn chúng dù không ra gì nhưng trong tinh cầu quản hạt của Á Dĩnh Tinh chúng ta cũng được coi là một trong những chủ tinh, không hề kém cỏi. Nhưng bây giờ suy bại như vậy, thậm chí bị rất nhiều thế lực đàn áp là vì dung mạo của bọn chúng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.