Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 540: Dời Đi Tầm Mắt




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Xẹt!
Ngân Dực Hào dưới tốc độ hai mươi lần rất nhanh đem bảo giáp hút vào đến trước mặt Trần Hạo.
Bảo giáp mềm toàn thân màu trắng sữa, lưu quang vờn quanh tựa như có vật sống qua lại không ngừng men theo quỹ tích cố định, phù văn tinh tế phức tạp như hình vẽ trang trí trên đó, thoạt trông xinh đẹp vô cùng. Càng khiến Trần Hạo kinh thán là bộ giáp mềm này sờ lại bóng loáng, mịn màng giống như được dệt bằng tơ lụa.
“Đây chính là pháp bảo cấp bậc thánh khí?”
“Chính xác. Bộ giáp mềm này có lẽ có nguồn gốc từ Bắc Minh Tinh, Bắc Minh lão tổ chi thủ phạm trù hạ phẩm thánh khí, nhưng giá trị đắt hơn hạ phẩm thánh khí bình thường rất nhiều. Cơ bản có thể khẳng định chủ nhân của bộ giáp mềm này có lẽ là đệ tử đích hệ được một nhân vật đỉnh tiêm nào đó cực kì yêu quý, hơn nữa có lẽ sắp sửa đột phá bích chướng bước vào Nhân Tiên cảnh, nếu không khẳng định không nỡ tặng ra thánh khí...” Nguyên Như thiên tiôn sau khi quan sát bộ giáp mềm này ở cự ly gần, nói.
Đối với thánh khí, Nhân Tiên và Địa Tiên cảnh cao thủ mặc dù cũng có thể sử dụng, nhưng hạn chế trong cảnh giới bản thân, căn bản không thể phát huy uy lực chân chính của thánh khí. Cộng thêm giá trị đắt đỏ của thánh khí, đừng nói Nhân Tiên, Địa Tiên, dù trong Thiên Tiên cũng cực kì hiếm gặp.
“Ồ, nguyên liệu đúng là không tệ, nhẹ như không khí, bóng loáng mịn màng...”
“Đó là đương nhiên, nguyên liệu này là tơ do một loại vạn niên thủy tằm trong Bắc Minh Hải, một đại địa của Bắc Minh Tinh nhả ra, loại tơ này được gọi là tơ tằm Bắc Minh, thủy hỏa bất xâm, bền dẻo vô cùng, dù không tôi luyện trong trận pháp, dệt thành y vật cũng mạnh hơn cực phẩm linh bảo tương đương. Bắc Minh lão tổ chính là dựa vào cái này khiến cho Bắc Minh Tinh có được một lượng lớn tài phú. Đáng tiếc, sản lượng của tơ tằm Bắc Minh vô cùng nhỏ, một ngàn năm mới miễn cưỡng luyện chế ra một chiếc bảo y như vậy, nếu không như thế, Bắc Minh Tinh dù muốn cùng chen chân vào hàng ngũ top 10 chủ tinh trong quận Á Dĩnh Tinh cũng có khả năng... Sư đệ, đệ tranh thủ tôi luyện nó, thu nhập vào trong không gian não hải, chưa đến thời khắc mấu chốt, tốt nhất đừng lấy ra dùng, dù sao tu vi của đệ bây giờ chỉ là Nhân Tiên cảnh. Một khi bại lộ, rất có khả năng thu hút sự chú ý của Thiên Tiên cảnh cao thủ... Hơn nữa, nếu trưởng bối của chủ nhân nó phát hiện, khẳng định biết chúng ta giết người bọn chúng...”
“Đệ đến Thiên Tiên cảnh còn sớm, hay là sư huynh cầm lấy mà dùng...”
“Vậy sao được? Đây hoàn toàn là công lao của đệ. Lại nói sư huynh cũng có thánh khí tại thân, đệ đừng từ chối nữa.”
“Ha ha, vậy đệ không khách khí nữa.” Trần Hạo mỉm cười, nói xong tâm thần liền dung nhập vào trong trong thánh khí, phát hiện không chút trở ngại, sau khi xác thực đã biến thành vật vô chủ. Trần Hạo liền tế khởi tinh huyết, nhẹ nhàng đem nó tôi luyện hoàn thành.
“Chỉ cần một tia năng lượng là có thể đạt đến phòng ngự của Địa Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong... Quả nhiên cường hãn. Vậy không phải Địa Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong cao thủ mặc nó lên có thể dễ dàng đạt được lực phòng ngự của Thiên Tiên cảnh sao? Hơn nữa còn có thể co giãn thoải mái tự động bảo vệ toàn thân, ổn định thần hồn.... Ha ha, may là mình đây là đột nhiên tập kích, chủ nhân cũ của nó căn bản không kịp mặc lên, chỉ bảo tồn trong không gian trữ vật mà thôi... Nếu không, có chiếc bảo y này vẫn chưa đến mức trực tiếp thần hồn câu diệt... Đợi bao giờ có thời gian mình sẽ từ từ nghiên cứu...”
...
Ngân Dực Hào tiếp tục hóa thành một đường lưu quang nhanh chóng chạy về hướng Á Dĩnh Tinh.
Có thể đuổi kịp ba thế lực còn lại hay không thì phải xem vận khí. Bây giờ Trần Hạo có tự tin tuyệt đối dù gặp phải phi hành khí mạnh nhất của Tây Môn gia cũng có thể khiến chúng chịu không nổi. Càng đừng nói phi hành khí của Hắc Thạch Tinh và Long Xà Tinh.
Ngoài Tây Môn gia và tu luyện giả trẻ tuổi trên những phi hành khí còn lại hoặc nói những người vô tội thì Trần Hạo không quan tâm. Kẻ thù chính là kẻ thù, không có lý do tâm tồn thiện niệm, còn phải quản đối phương có phải người vô tội hay không. Nhất là dưới loại hoàn cảnh này. Hơn nữa, khi họ muốn hủy diệt Ngân Dực Hào, cũng không có quan tâm đến sự sống chết của hơn tám chục tu luyện giả trẻ tuổi.
Chỉ có gặp phải Tây Môn gia, Trần Hạo không thể giết chết toàn bộ. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Tây Môn Phong.
Tên này buồn nôn vẫn là buồn nôn, nhưng Trần Hạo nếu không lưu tình tấn công phi hành khí của Tây Môn gia thì không phù hợp nguyên tắc làm người của hắn. Ân oán phân minh, có ân chính là có ân, buồn nôn đến mấy cũng đã thật tâm giúp đỡ Trần Hạo. Nếu không có Tây Môn Phong nhắc nhở, bây giờ là tình huống gì thật không dễ nói. Càng huống hồ Tây Môn Phong sau đó còn thông qua tu luyện giả trong Ngân Dực Hào chuyển tin đến hắn.
...
Duy trì hai mươi lần tốc độ phi hành, Trần Hạo thay đổi thông đạo, mượn nhờ năng lượng của Nguyên Như thiên tôn lần nữa cải tạo Ngân Dực Hào.
Chỉ dùng mười lăm ngày, Ngân Dực Hào đã tới không gian hỗn loạn biên giới Á Dĩnh Tinh.
Trước đó thì phá hủy phi hành khí của Long Xà Tinh cùng nhục thân của ba Thiên Tiên cảnh cao thủ trong phi hành khí. Căn bản bọn chúng không có cơ hội phản kháng, đồng thời cũng có nguyên liệu cao cấp của phi hành khí Long Xà Tinh bổ sung, Ngân Dực Hào lần nữa cường hóa.
Thể tích đơn thuần so với phi hành khí của Tây Môn gia có thể gọi là cự vô bá, đây là chưa nói đến năng lực các phương diện khác. Duy nhất không phát triển là hệ thống thăm dò.
“Tiến vào chủ đạo số 2!”
“Sư đệ, đệ đây là?”
“Mới phá hủy ba chiếc, nếu không có gì bất ngờ, Hắc Thạch Tinh có lẽ ở trên chủ đạo số 2, bây giờ là thời điểm để chúng ta chặn giết! Về phần Tây Môn gia tạm thời tha cho chúng...”
“Ách... Được.” Nguyên Như thiên tôn nhìn thần sắc bình tĩnh của Trần Hạo, trong lòng có chút rùng mình. Mặc dù Trần Hạo chỉ là Nhân Tiên, nhưng thủ đoạn sát phạt quyết đoán và tàn khốc này khiến hắn không khỏi cảm thán.
...
Lại mười ngày nữa trôi qua, phi hành khí Hắc Thạch Tinh bị hủy, hai Thiên Tiên cảnh hậu kì đỉnh phong cao thủ phải khiến Trần Hạo phí một phen mưu tính, hao phí bốn viên đạn pháo mới hủy được nhục thân.
Nhưng nguyên liệu thu được khiến Trần Hạo vô cùng hài lòng, vượt xa nguyên liệu của Ma Nghị Tinh, Long Xà Tinh.
...
Vậy mới khiến hành động phản kích của Trần Hạo thuận lợi dị thường.
Tây Môn Lưu Vân tự cho rằng mình chiến thắng trở về lại không biết Tây Môn Phong vì tình yêu mà lén lút bán đứng gia tộc, nhưng chính vì hành động đó của hắn đã cứu bọn chúng.
Trần Hạo vì Tây Môn Phong mà tha cho bọn chúng, nhưng không có nghĩa là người khác sẽ tha.
...
“Tiểu tử này...”
Lúc này, trong hư không, giống như một sợi năng lượng loạn lưu bình thường không có gì đáng nói, đột nhiên phát tán dao động nhàn nhạt, ngay sau đó một phi hành khí Cự Vô Bá xuất hiện trong hư không.
Ngân Dực Hào dù đã trải qua vô số lần cải tạo ở trước phi hành khí này vẫn giống như con khỉ so với con voi.
Nếu Trần Hạo nhìn thấy, khẳng định sẽ chấn kinh vô cùng. Bởi vì phù văn trên phi hành khí này huyền ảo hơn phù văn mà hắn và lão Thần cải tạo, không những có thể ẩn thân, còn có thể dưới trạng thái ẩn thân duy trì tốc độ vượt quá tưởng tượng, Trần Hạo nếu nhìn thấy thân ảnh của một người trong phi hành khí sẽ càng kinh ngạc hơn.
“Thủ đoạn tốt lắm, làm cũng đủ cẩn thận, đáng tiếc năng lực có hạn. Trừ phi vĩnh viễn không lộ diện, nếu không, còn không phải muốn bại lộ sao? Lưu tình với Tây Môn gia tộc cũng coi là ân oán phân minh... Nhưng lão tử ta không quản những cái này, dùng thủ đoạn vô sỉ này thì không sai, sai ở chỗ ngươi dám ra tay với con trai ta! Mặc dù các ngươi không biết... Hừ!”
Xuy!
Theo thanh âm tràn ngập uy nghiêm lại bá đạo vô phương. Cự Vô Bá liền hóa thành một đường lưu quang tiến vào chủ đạo dẫn đến Vô Cực Tinh.
Ngay sau đó, hình thái của Cự Vô Bá cũng phát sinh biến hóa, thu nhỏ đúng một trăm lần, biến thành hình thái tương đương Ngân Dực Hào sau khi cải tạo.
Sau đó phi hành khí của Tây Môn gia kinh hoảng phát hiện phi hành khí này trực diện xông đến, tốc độ khủng khiếp và thân hình khổng lồ khiến Tây Môn Lưu Vân sợ đến nổi da gà, không chút do dự đem Tây Môn Phong bảo vệ bên mình, đồng thời thúc động phi hành khí bỏ chạy.
Nhưng cuối cùng vẫn là bất lực.
Ầm!
Trong tiếng nổ rung trời, phi hành khí của Tây Môn gia liền hóa thành bột mịn, tu luyện giả trong đó, Tây Môn Lưu Vân máu tươi lênh láng liều chết bảo vệ Tây Môn Phong chạy ra ngoài, cùng Thiên Tiên nô bộc kia.
Tây Môn Lưu Vân không biết là đối phương vì Tây Môn Phong cố ý lưu lại cho hắn. Về điểm này, ai đó cũng giống như Trần Hạo, chỉ là hắn có thể làm được việc Trần Hạo không thể.
Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy...
Trong lúc Tây Môn Lưu Vân sợ hãi đan xen, một đường lưu quang bay ra từ trong vụ va chạm với phi hành khí đối phương. Sau khi nhìn thấy hình dạng đối phương, Tây Môn Lưu Vân và bộc nhân của hắn mặt mũi tối sầm, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, “Xong rồi” là suy nghĩ duy nhất của hắn.
Thân hình cao trăm trượng phải nói là to cỡ nào.
Sở hữu hơn trăm cánh tay, nói chính xác hơn là xúc tu, phải nói là khó tưởng tượng nổi.
Dưới uy lực khủng khiếp vô biên, cả không gian hỗn loạn đều rơi vào yên tĩnh tuyệt đối, Tây Môn Lưu Vân và nô bộc của hắn muốn nói gì đó nhưng không nói được, thân thể đã bị giam giữ, còn Tây Môn Phong sớm đã lăn ra ngất, chỉ có thể ngơ ngác nhìn quái vật khổng lồ phát ra tiếng cười âm hiểm, từng bước từng bước đến gần. Sau đó, hai chiếc xúc tu giống như bắt chim con, nắm lấy Tây Môn Lưu Vân và nô bộc của hắn, “Ba” một tiếng nhục thân hai người liền bị bóp vỡ.
Nhưng khiến Tây Môn Lưu Vân bất ngờ là sau khi đối phương làm xong mọi chuyện, không giam giữ nguyên thần của hắn, liền bật cười bước lên phi hành khí Cự Vô Bá, sau đó biến mất.
Đến nhanh, đi cũng rất nhanh.
Tất cả giống như nằm mơ, nhưng Tây Môn Lưu Vân nguyện không có giấc mơ đó. Đó là Hạo Vũ tinh hệ trùng tộc so với nhân tộc còn cường đại hơn, chí ít là Đại La Kim Tiên hậu kì đỉnh phong trùng tộc.
Nhưng nó rõ ràng có thể hoàn toàn hủy diệt hắn mà lại tha cho hắn.
Trùng tộc cao thủ cao ngạo không thèm giết chết hắn. Nếu không Nhân Tiên như Tây Môn Phong đã có gặp chuyện.
Đây có lẽ duy nhất có thể giải thích.
“Mau đi!”
Đờ đẫn trong hai phút thời gian, Tây Môn Lưu Vân mới hồi lại tâm thần, bảo vệ Tây Môn Phong, liền dồn sức nhanh chóng chạy về phía Á Dĩnh Tinh cách không bao xa.
...
“Như vậy không còn bao nhiêu vấn đề nữa rồi... Chí ít có thể đem tổn thất của Tây Môn gia tộc và bốn tinh cầu khác đổ lên đầu trùng tộc. Nếu không, khẳng định sẽ hoài nghi Ngân Dực Hào, như vậy có khả năng sẽ khiến cho tầng cao hơn chấn động...”
Nhìn ba người Tây Môn Lưu Vân kinh hoảng bỏ chạy, trong Cự Vô Bá, khuôn mặt bình thường phổ thông đến không thể phổ thông hơn của Trần Hải thản nhiên nói. Ngay sau đó, Cự Vô Bá liền biến mất trong không gian hỗn loạn.
...
Xuy!
Không gian vách chắn cường hãn hơn Vô Cực Tinh mấy lần bỗng nhiên bị xé rách, Ngân Dực Hào rách mướp, lung lay muốn đổ, xuất hiện trong không gian của Á Dĩnh Tinh.
“Các vị, chúng ta cuối cùng đã thành công đến Á Dĩnh Tinh!”
Nguyên Như thiên tôn xuất hiện trong khoang, thần tình mang theo một tia an ủi, kích động, ánh mắt chậm rãi quét qua hơn tám mươi tu luyện giả.
Xôn xao!
“Thành công rồi! Ha ha!”
“Còn sống thật tốt!”
Mọi người trải qua chiến đấu tàn khốc, mạo hiểm, nghe được tin tức này thì kích động, hưng phấn vô cùng. Tâm trạng này còn hơn cả lúc Trần Hạo tuyên bố đã vượt qua nguy hiểm. Hành trình giữa các vì sao dài dằng dặc, không ai biết còn bị truy đuổi nữa hay không. Hay là lại gặp phải nguy hiểm khác không. Chỉ có thực sự đến đích mới xem như an toàn thực sự.
Những khuôn mặt hưng phấn, những ánh mắt nhìn Nguyên Như thiên tôn càng phát tán ra sùng bái và cung kính trước nay chưa từng có.
Không có Nguyên Như thiên tôn, tất cả bọn họ đều đã chết.
“Khục khục...” Nguyên Như thiên tôn có chút bối rối, ánh mắt này, tràng diện này hắn đã trải qua vô số lần, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sùng bái và tôn kính mãnh liệt như vậy, cảm giác này vốn rất thoải mái. Nhưng hắn lại không thoải mái nổi, bởi vì hắn biết giành được tất cả là Trần Hạo chứ không phải hắn, hắn chỉ là người thay thế Trần Hạo để ra trước sân khấu, chỉ có điều hắn lại không thể giải thích.
“Đến nơi an toàn rồi nhưng Ngân Dực Hào của chúng ta đã sắp báo hỏng... Đây là vạn hạnh. Ðồng dạng, các ngươi cũng đều biểu hiện rất tốt! Không có các ngươi toàn lực phối hợp, chúng ta cũng không thể đến nơi an toàn! Lần này, ta thay mặt Vô Cực lão tổ trọng thưởng mỗi vị có mặt ở đây, những người đã đốt cháy thọ nguyên mỗi người nhận được l00 điểm cống hiến của Vô Cực Tinh! Những người còn lại mỗi người nhận được 10 điểm! Đồng thời, đệ tử lần đầu tiên đến Á Dĩnh Tinh mỗi người được thưởng 500 viên tiên nguyên tinh.”
Xôn xao...
“100 điểm cống hiến! Ha ha... Ðã! Ha ha...”
“Không phải chứ? Sớm biết như vậy ta cũng đốt cháy thọ nguyên...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.