Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 537: Rời Khỏi




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Mấy ngàn dặm vuông quanh đây đều đã bị chúng ta không chế, không có bất cứ dị thường nào! Chuyện này rốt cục là sao? Không lẽ Nguyên Như thiên tôn cũng hình thần câu diệt!”
“Có lẽ là vậy... Nếu không, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn không thể thoát khỏi cảm tri của tất cả chúng ta!”
“Khục khục...” Ðúng lúc này, Thiên Tiên trọng thượng ho ra hai ngụm máu, thì thào nói: “Ta... tu vi của ta tuyệt đối không bằng Nguyên Như thiên tôn, lần đầu tiên va chạm... Phi hành khí của chúng dù chiếm ưu thế, nhưng chỉ là một chút ưu thế nhỏ... Phi hành khí của chúng ta cường đại hơn bọn chúng rất nhiều lần, hắn một hơi xuyên qua tuyệt đối là chuyện không thể... Nếu không, ta cũng không tránh né, nhưng bây giờ... Ta đoán hắn là tâm tồn tử chí, đốt cháy thọ nguyên dẫn nổ bản thân, thúc động Ngân Dực Hào, chỉ có như vậy mới có thể có uy lực này...”
Hai Thiên Tiên bên cạnh hắn rất muốn mắng cho tên ngốc này một trận, nhưng lúc này trước mặt bọn Tây Môn Lưu Vân, không thể xuất khẩu, lần này dù đã thành công, trở về vẫn phải chịu đựng nộ hỏa của Thiên Mã lão tổ, cái này thuần túy là hi sinh tinh thần ngốc nghếch. Người khác hoàn hảo vô khuyết đạt được mục đích, còn chúng thì lại thảm hại. Không những tổn thất mấy chục Địa Tiên, Thiên Tiên tu luyện giả, còn làm mất cả phi hành khí giá trị liên thành, nghĩ đến đây, thủ lĩnh của Thiên Mã Tinh Lâm Hải nhìn sang Tây Môn Lưu Vân đang nhíu mày, nói: “Tây Môn huynh, lần này chúng ta liên thủ chặn giết, Thiên Mã Tinh chúng ta tổn thất lớn nhất... Hi vọng Tây Môn huynh làm chủ đền bù cho chúng ta một phần...”
“Lâm Hải, ngươi nói đùa gì vậy? Chúng ta liên thủ chặn giết nhưng không có lời hứa này. Ðơn giản là nhất trí mục tiêu mà thôi, ai tổn thất thì tự nhận không may, nếu đổi thành chúng ta cũng như vậy.”
“Đúng vậy! Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tây Môn huynh, các vị, hẹn gặp lại!”
“Ha ha, chúng ta cũng đi đây, Tây Môn huynh, hẹn gặp lại!”
Xuy Xuy...
Ngay sau đó, tu luyện giả của ba nhà còn lại không chút do dự rời đi. Kẻ ngu xuẩn mới coi tiền như rác, bồi thường tổn thất là chuyện cười. Ðến khế ước còn không có, thật đúng là nằm mơ. Hơn nữa, với giá trị của một phi hành khí, họ đều rõ Tây Môn gia cường thế khẳng định sẽ không bồi thường. Ba nhà bọn họ dù chia ra cũng vẫn là con số kinh người, chưa nói tới trên phi hành khí của Thiên Mã Tinh còn mang theo không ít tu luyện giả tranh thủ cơ hội cảm ngộ không gian hỗn loạn.
Lâm Hải sắc mặt trở nên cực kì khó coi, nhưng bây giờ cũng không biết làm thế nào.
“Lên phi hành khí của Tây Môn gia chúng ta đi, về phần tổn thất, bởi vì chúng ta lúc trước không có khế ước, nên các ngươi chỉ có thể chấp nhận... Bọn chúng không thể bồi thường các ngươi đâu! Ði!”
...
“Phù... Quả nhiên là vậy...”
Trong Ngân Dực Hào, hệ thống thăm dò phần duy nhất bảo tồn hoàn hảo sau khi thăm dò được bốn chiếc phi hành khí của bọn Tây Môn Lưu Vân lần lượt rời đi, Trần Hạo chính thức thở phào một tiếng, trong mắt lóe ra hai đường quang mang lạnh lùng.
“Đợi thoát khỏi phạm vi thăm dò của chúng là sẽ có thể thúc động... Tìm một tinh thần tàn phiến đáp xuống trước, sau đó toàn lực cải tạo! Hừ, hi vọng bọn chúng phi hành đủ nhanh... Nếu không, đừng trách ta không khách khí...”
Đến lúc này, nguy cơ thực sự đã qua đi. Sinh tồn đã không còn bất cứ huyền niệm nào, dù sao, trong suy nghĩ bọn Tây Môn gia, Ngân Dực Hào và tất cả người trong đó đã bị hủy diệt. Bọn Trần Hạo chỉ cần từ từ đến Á Dĩnh Tinh là được. Đến lúc đó, cho dù phát hiện họ vẫn còn sống, nhưng bị pháp tắc của Hạo Vũ tinh hệ chế ước, chúng cũng không dám trắng trợn đối phó họ. Nhưng chó cắn mình một nhát, cứ như vậy bỏ đi là không được. Ðó không phải tính cách của Trần Hạo, nếu có khả năng, chí ít phải giết chết chó ăn thịt mới được.
Và bây giờ đúng là có khả năng đó.
Nguyên nhân rất đơn giản, khoảnh khắc Trần Hạo dựa vào phòng ngự siêu cường của Ngân Dực Hào làm vũ khí của bản thân mình, đem phi hành khí của Thiên Mã Tinh từ đầu đến đuôi xuyên thủng phá hủy, đã hấp thu một lượng lớn tàn phiến của chiếc phi hành đó, những nguyên liệu này so với nguyên liệu thu thập từ tinh thần tàn hài màu đen thì cao cấp vô số lần, lại còn trân quý hơn cả nguyên liệu ban đầu của Ngân Dực Hào, Trần Hạo tự tin có thể đem Ngân Dực Hào cải tạo mạnh hơn nữa.
Chỉ có điều cần thời gian.
“Ðáng tiếc lúc đó không dám để sư huynh đánh cược, nếu không, có sư huynh Thiên Tiên cảnh ở đây, tốc độ cải tạo có thể nhanh hơn rất nhiều lần... Không ổn, mình phải nhanh chóng thông báo sư huynh!”
Nghĩ đến đây, Trần Hạo liền giật mình. Nguyên Như thiên tôn dù là nguyên thần bỏ trốn, tốc độ rất nhanh. Nhưng lần mạo hiểm này của Trần Hạo khiến chiến đấu của họ kết thúc quá sớm, ngộ nhỡ bị bắt gặp, sư huynh lại không che giấu khí tức của mình, như vậy rất tệ.
“Hi vọng sư huynh sẽ vào thế giới thứ hai...”
Ba!
Không dám trì hoãn thời gian, một khắc sau, trong Á Dĩnh Thành của thế giới thứ hai, một đường bạch quang lóe qua, Trần Hạo xuất hiện trong đó, khoảnh khắc xuất hiện, Trần Hạo liền dung nhập vào trong thiên địa vạn vật để tránh bị người khác phát hiện.
Nhanh chóng phát ra mấy tin liền cho Nguyên Như thiên tôn, Trần Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chỉ có thể nghe theo thiên mệnh, trông vào vận khí của Nguyên Như thiên tôn...
Tít tít tít...
“Hả? Sư huynh?” Khiến Trần Hạo kinh hỉ là tin tức cuối vừa phát đi, não hải liền truyền đến thông tin mời của Nguyên Như thiên tôn.
“Sư đệ, đệ... Đệ nói là thật chứ?” Nguyên Như thiên tôn kinh ngạc vô cùng, khuôn mặt già nua tràn đầy kinh hỉ xuất hiện trong não hải Trần Hạo. Giờ phút này hắn chỉ là nguyên thần, nhưng sau khi tinh khí thần ngưng tụ, vẫn hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc vào thế giới thứ hai. Chỉ có điều trong thế giới thứ hai, hắn chỉ là hình thái nguyên thần, không có nhục thân thực sự.
Tốc độ phi hành của nguyên thần mặc dù nhanh hơn chân thân trăm lần, nhưng tốc độ này cùng lắm chỉ nhanh hơn phi hành khí của đối phương một chút, ưu thế không rõ ràng. Nhất là so với phi hành khí của Tây Môn gia và Hắc Thạch Tinh càng không có bất kì ưu thế nào. Hơn nữa, nguyên thần có thể mệt, cần thời gian hồi phục. Ðiều này cũng có nghĩa Nguyên Như thiên tôn dù chạy tìm đường sống, trên cơ bản cũng có thể thành công, nhưng nếu vận khí không tốt bị bắt gặp thì sẽ rất khó nói.
Nhất là lần chiến đấu này kết thúc quá nhanh, Trần Hạo không tranh thủ được bao nhiêu thời gian cho Nguyên Như thiên tôn.
Cho nên bất luận là đối với Trần Hạo cần Nguyên Như thiên tôn giúp hay đối với bản thân Nguyên Như thiên tôn, trở về cùng Trần Hạo hội hợp là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, nhục thân của Nguyên Như thiên tôn còn được Trần Hạo bảo tồn. Trở về kịp thời, tổn thương của nhục thân hoàn toàn có thể bỏ qua, nếu không, thời gian quá dài không có nguyên thần tưới tắm, cho dù Trần Hạo bảo tồn tốt đến mấy vẫn sẽ có chút tổn thất. Thời gian càng dài, tổn thất càng biến lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.