Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 512: Hảo Tâm Trở Thành Lòng Dạ Lang Sói




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ý?” Tu luyện giả nói chuyện có chút bất ngờ, bởi vì phương hướng Trần Hạo bay tới chính là lôi đài, “Tên này khí tức rất mạnh, không ngờ hắn thực sự đến khiêu chiến Túy Phàm Trần... Đúng là kì quái, về lý mà nói, hắn có lẽ không phải hạng người vô danh, sao mình không nhận ra nhỉ?”
Trên thực tế, tu luyện giả chủ động bắt chuyện với Trần Hạo ngoài việc bị không khí thi đấu ảnh hưởng ra, đối với khí tức cường đại Trần Hạo phát tán cũng cảm thấy kinh ngạc, nên mới nổi ý kết giao.
...
“Đây là ai?”
“Không nhận ra! Nhưng khí tức khá mạnh!”
“Thiếu niên tuấn dật như vậy, ta là lần đầu tiên nhìn thấy... Không lẽ là của Vô Cực Tinh?”
“Không thể nào? Thiên phú của tu luyện giả Vô Cực Tinh xếp hạng bét trong một ngàn lẻ tám tinh cầu, xuất hiện một Bách Lý Ngưng Băng đã là khó lắm rồi, ở đâu còn có thiên tài? Khí tức tên này tuyệt đối thuộc hàng đỉnh tiêm thiên tài mới đúng... Không biết chiến kĩ thế nào...”
“Có lẽ không tệ, nếu không, Túy Phàm Trần sao tiếp nhận lời mời khiêu chiến của hắn? Không có chiến lực cường đại, Túy Phàm Trần tuyệt đối không để mắt tới, trừ phi hắn đặt nhiều tiền... Loại khả năng này không lớn, bởi vì khí tức của hắn rất mạnh... Chỉ là loại người này không hiểu tại sao chúng ta đều không biết...”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng kì quái điểm này. Rồi chúng ta sẽ biết nhanh thôi!”
Trong lúc Trần Hạo bay đến lối vào lôi đài, tu luyện giả đứng xem nhất thời thi nhau nghị luận, suy đoán thân phận của Trần Hạo.
...
Sân thi đấu của thế giới thứ hai không giống như thế giới thực, ở đây chiến tích càng cao, thực lực càng mạnh, tu luyện giả muốn khiêu chiến càng nhiều, cho dù biết rõ là thua, nhưng vẫn làm vậy. Bởi vì chỉ có cùng cao thủ chiến đấu mới là biện pháp rèn luyện tốt nhất, thu hoạch lớn nhất, thăng cấp nhanh nhất. Cũng chính vì như vậy, tu luyện giả chiến tích càng cao, bất luận là khiêu chiến hay làm lôi chủ bị khiêu chiến đều là có lợi. Nghiệp dư chiến tích kém thường bị cự tuyệt.
...
Xoạt!
Khoảnh khắc Trần Hạo đáp xuống lối vào lôi đài, một đường bạch quang từ trên trời rơi xuống, lập tức Trần Hạo xuất hiện bên trong lôi đài. Cùng lúc đó, tên tuổi, tinh cầu quê quán, cảnh giới, chiến tích, các loại tin tức cơ bản về Trần Hạo liền xuất hiện trên màn hình hiển thị lập thể lớn phía trên lôi đài.
Tin tức này liền khiến cho tất cả tu luyện giả trừ Túy Phàm Trần ra, đều trợn mắt há miệng.
Chiến tích 0, tin tức này thực sự chọc mù tất cả thái hợp kim cẩu nhãn!
May mà khí tức của Trần Hạo đủ cường đại, nếu không, chỉ riêng việc chiến tích bằng 0 mà dám khiêu chiến Túy Phàm Trần đã đủ để hắn bị chúng nhân nhổ nước bọt cho chết chìm...
...
“Ngươi chính là Trần Hạo của Vô Cực Tinh?” Biểu cảm của Túy Phàm Trần vẫn lạnh lùng, chỉ có ánh mắt mang theo một tia hoan hỉ rõ ràng, loại hoan hỉ này giống như khi thợ săn nhìn thấy con mồi.
“Ðúng vậy. Ngươi biết ta?”
“Bây giờ biết rồi. Rất không tệ! Vốn dĩ ta nhìn vào năm trăm viên tiên nguyên tinh nên mới đáp ứng ngươi, không ngờ ngươi cũng khá mạnh, dù không có năm trăm viên tiên nguyên tinh, ngươi cũng có tư cách khiêu chiến ta!”
“Vậy... Vậy chúng ta thay đổi tiền cược được không?” Trần Hạo mỉm cười.
“Ngươi đã từng nhìn thấy người nào từ bỏ miếng thịt đến miệng chưa? Đừng phí lời nữa, bắt đầu đi!”
Ầm!
Túy Phàm Trần vừa dứt lời, khí tức cả người lập tức bạo phát.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được so với ba trận trước, Túy Phàm Trần nghiêm túc hơn rất nhiều, bởi vì vẫn chưa khai chiến nhưng khí tức của hắn đã mạnh qua bất cứ một trận nào trước đây. Ðiều này khiến cho mọi người hiểu được tên nghiệp dư chiến tích bằng 0 này trong mắt Túy Phàm Trần mạnh hơn ba đối thủ lúc nãy.
“Được rồi, vốn dĩ ngươi là người đầu tiên đáp ứng lời khiêu chiến của ta, ta rất cảm kích, không muốn để ngươi thua quá nhiều... Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy thì cũng đừng trách ta...”
Vèo!
Trần Hạo thản nhiên nói, trong lúc nói, khí tức, chiến ý quanh người điên cuồng dâng lên, nhưng khuôn mặt tuấn dật của hắn lại rất bình tĩnh, thanh thản, kết hợp với những lời hắn nói vừa rồi càng khiến mùi vị giả vờ trên người hắn trở nên nồng đậm. Về phần là giả mạnh hay giả ngu, mọi người đều không đoán được, chỉ có xem kết quả.
Nhưng phần lớn nhân số đều cho rằng hắn là một kẻ nghiệp dư điên cuồng có chiến tích bằng 0, rất cuồng.
...
“Tiểu sư đệ điên thật đấy...”
“Tốt lắm, ta thích!”
“Ài... Sư phụ thích là được... Nhưng ta cảm thấy tiểu sư đệ sợ là thắng không nổi.”
Trong đám đông quan sát xung quanh, một người bọc như cái bánh chưng đang đứng nói chuyện với một người có phong cách ăn mặc tương tự, đến thân hình diện mạo đều không nhìn ra, vì chiếc hắc bào rộng thùng thình như một cái váy dài quét đất, đến gót chân cũng không nhìn thấy được. Hai người này không phải ai khác, chính là hai đại nhân vật của Vô Cực Tinh, Vô Cực lão tổ và Nguyên Như thiên tôn. Chỉ có điều để có thể vào được sân thi đấu cấp thấp này, hai người đều phải áp chế cảnh giới của mình, vào lại từ đầu. Mục đích chính là xem tên tiểu tử nhiều lần khiến họ kinh ngạc, ở sân thi đấu sẽ có biểu hiện như thế nào.
Nguyên Như thiên tôn tính cách kín đáo, ở bất cứ nơi đâu, trong bất cứ thời điểm nào, chưa bao giờ thể hiện ra mặt khinh xuất của mình. Cho nên hắn đối với sự điên cuồng cực hạn của Trần Hạo hoặc ít hoặc nhiều có chút không thích. Hơn nữa, Trần Hạo làm như vậy cũng có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Ừm. Sức mạnh thân thể, sức mạnh chân nguyên, so với Túy Phàm Trần rõ ràng thấp hơn một bậc. Cho dù linh hồn cảnh giới và cảm ngộ đối với thiên đạo pháp tắc cao hơn, nhưng hắn thiếu hụt chiến đấu, chiến kĩ, phương diện kinh nghiệm, khẳng định không bằng Túy Phàm phần đã trải qua vô số lần chiến đấu. Xác suất chiến thắng cùng lắm là một phần... Nhưng thân thể của hắn không thể chỉ dựa vào mỗi sức mạnh cân nhắc, cho nên xác suất chiến thắng có thể nâng lên ba lần.”
“Cũng đúng, tiểu sư đệ đã bất tử bất diệt truyền thừa tu luyện đến cực chí, thân thể không thể so sánh cùng với người thường...”
Vô Cực lão tổ mỉm cười, không có xác nhận lời của Nguyên Như thiên tôn mà nói tiếp: “Nguyên Như, sư phụ biết ngươi cảm thấy Trần Hạo làm vậy có chút không kín đáo, nhưng không thể không nói hắn làm như vậy mới là đúng. Bởi vì hắn biết rõ đối thủ rất mạnh, cho nên trên khí tức không thể có bất cứ nhượng bộ nào... Coi thường đối thủ không những có thể khiến chiến lực bản thân phát huy vượt quá mức giới hạn, cũng có thể đả kích đối phương về mặt tâm lý! Thời điểm thích hợp thì nên điên cuồng! Ðây là một loại tâm lý ám thị, là biểu hiện của tự tin, dũng khí, trí tuệ! Phương diện này ngươi vẫn còn thiếu một chút...”
“Sư phụ dạy rất đúng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.