Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 492: Thẻ Tài Phú




“Nếu ta nói ta không biết ta đến từ nơi nào, ngươi tin không?” Trần Hạo sau khi trầm ngâm một chút, nói.
“Cái này không phải vấn đề tin hay không, sự thật là ở tuổi ngươi, có thể có tâm cảnh cùng ý chí như vậy là chuyện không có khả năng... Nhất là ngươi đạt được truyền thừa của ta, còn từ trong tay Đông Phương Hàn cướp được... Bản thân Ðông Phương Hàn có thể đạt được truyền thừa đã nói rõ tâm cảnh, ý chí của hắn rất mạnh, nếu không chỉ có chết ở trong truyền thừa. Mà ngươi lại có thể từ trong tay hắn cướp được truyền thừa, cái này so với đạt được truyền thừa càng khó khăn hơn gấp mười, yêu cầu tâm cảnh, ý chí càng mạnh! Cái này còn cân nhắc đến nguyên nhân Đông Phương Hàn là nửa đường tu luyện Trường Sinh Quyết... Cho nên giải thích duy nhất đó là linh hồn dung hợp, hơn nữa ẩn chứa ký ức khổng lồ...”
“Được rồi... Ta quả thật không phải sinh mệnh Vô Cực tinh sinh ra. Cũng quả thực có một chút ký ức, chẳng qua, những ký ức đó đều ở thời điểm ta mười hai tuổi mới xuất hiện... Cũng chính là năm thứ nhất bắt đầu tu luyện. Trước đó, ta chưa bao giờ biết trên người mình còn cất giấu bí mật... Sau này, ta đời này trừ đạt được ký ức, linh hồn dung hợp, vẫn như cũ là ta, dung hợp những ký ức đó cũng chưa căn bản thay đổi ta, ta vẫn là ta! Người thân, đạo lữ, huynh đệ tỷ muội, bạn bè của ta, đều là Vô Cực tinh... Ta... cũng vậy!” Trần Hạo cực kỳ nghiêm túc nói.
Tuy hắn rất không thích loại cảm giác này, nhưng vẫn nói như vậy. Hắn không phải một người, lại càng không phải đơn thuần vì chính mình mà sống... Còn Vô Cực tinh những người khác thì không sao cả. Nhưng một khi luân hãm thành tinh cầu nô lệ, người thân bạn bè, sư đệ sư muội, đạo lữ yêu thương của hắn sẽ phải...
“Dung hợp linh hồn đến từ tinh cầu nào?” Vô Cực lão tổ sau khi cảm giác được Trần Hạo từ sâu trong linh hồn nói ra, hỏi.
“Một tinh cầu tên là Địa Cầu...” Trần Hạo không giấu giếm, trên thưc tế, giờ khắc này đối với một người ngoài nói ra bí mật lớn nhất trong lòng hắn, hắn có loại cảm giác thở ra một hơi. Nhất là đối phương là người nắm giữ một tinh cầu, nói không chừng còn có thể làm hắn hoặc nhiều hoặc ít đạt được một chút tin tức có liên quan Địa Cầu.
“Địa Cầu? Hạo Vũ tinh hệ chúng ta không có... Tình huống cụ thể là gì? Có chỗ nào đặc thù?”
“Cụ thể... Ðịa Cầu là một tinh cầu sinh mệnh rất nhỏ, đường kính chỉ hơn một vạn dặm... Bề mặt không đến 30% đất liền... Ở nơi đó cũng không có người tu luyện thật sự. Đương nhiên, cái này chỉ là tư liệu trong trí nhớ của ta, trong truyền thuyết thật ra có, chẳng qua chưa ai từng thấy... Địa Cầu bây giờ là một loại phương hướng phát triển khác, được xưng là khoa học. Cùng tu luyện giới chúng ta hoàn toàn khác nhau...”
“Khoa học?”
“Vâng. Người Ðịa Cầu có thể bằng vào khoa học chế tạo ra đủ loại đồ vật công năng, cũng có vũ khí rất cường đại, chỉ cần người thường cũng có thể sử dụng, hơn nữa, chân nguyên, thiên địa năng lượng không có bất cứ quan hệ nào... Ví dụ như phi thuyền vũ trụ có thể xuyên qua tinh không, vũ khí phá hủy một cái tinh cầu nhỏ..v..v.. Đại khái chính là như vậy.”
“Còn có chuyện như vậy?”
“Sự thật chính là như vậy. Hạo Vũ tinh hệ chúng ta chẳng lẽ không có tinh cầu cùng loại?”
“Không có. Đùng nói Hạo Vũ tinh hệ, dù là trong mười đại tinh hệ đứng đầu cũng chưa từng nghe nói... Chỉ có một loại khả năng... Địa Cầu ngươi nói là tồn tại ở một cái vũ trụ vị diện khác! Có lẽ tiền bối tới cảnh giới Hồng Mông chí tôn có thể biết một chút... Ðược rồi, tình huống của ngươi ta đã rõ ràng, chúng ta nói chính sự một chút đi...”
...
Ba canh giờ sau, Trần Hạo ôm một tấm lệnh bài lão tổ phát, đi ra khỏi cung điện trung tâm.
“Bây giờ không cần lo lắng thân phận của ta nữa...”
Nói ra bí mật lớn nhất của mình cũng không khó khăn như Trần Hạo tưởng tượng, đương nhiên, một là vì bị Vô Cực lão tổ nhìn thấu, hắn không thể không nói. Hai là thân phận của Vô Cực lão tổ làm cho hắn không có quá nhiều cố kỵ, ba là Trần Hạo tin mình đối với Vô Cực tinh là có lòng trung thành tuyệt đối, cho nên dù là vì người thân bạn bè Vô Cực tinh, hay là vì bản thân, nói ra lại là chuyện tốt.
“Địa Cầu, ngay cả lão tổ cũng chưa từng nghe nói, xem ra là không thuộc về vũ trụ vị diện này... Mịa, thật không biết ta là như thế nào đi tới nơi này... Mặc kệ nó, ta cũng chỉ tò mò chút mà thôi, Địa Cầu, ta không có tiếc nuối, cũng không có người nào đáng quyến luyến...”
...
“Cái lệnh bài này không tồi, Tiểu Tuyết các nàng ở đường Ðông Bách số một vạn ba ngàn chín trăm lẻ hai, đến nơi đây 1,6 tỷ dặm... Lấy tốc độ của ta, ít nhất cần phi hành vài ngày... May mà lão tổ cho ta cái thẻ tài phú không ký danh này...”
Tê!
Sau khi rời khỏi cung điện của Vô cực lão tổ, Trần Hạo nhất thời hóa thành một tia sáng hướng về điểm truyền tống phụ cận đi đến.
Thành Á Dĩnh khổng lồ vô cùng, diện tích một thành trì có thể so với Trung đại lục của Vô Cực tinh, đơn thuần bằng vào phi hành, Nguyên Như thiên tôn loại cao thủ cấp bậc này không vấn đề gì. Nhưng Trần Hạo lại không được, may mà Vô Cực lão tổ cho Trần Hạo một tấm thẻ tài phú.
Cái gọi là thẻ tài phú, trên thực tế chính là chi phiếu dùng trên Ðịa Cầu, ở trong thế giới thứ hai cùng Hạo Vũ tinh hệ là hoàn toàn thông dụng, hơn nữa tiêu phí của thế giới thứ hai cũng không thua Hạo Vũ tinh hệ chút nào.
Sau một lát, Trần Hạo đã đi tới một điểm truyền tống, tiêu phí một viên tiên nguyên tinh, trực tiếp truyền tống đến một điểm truyền tống cách chỗ ở của đám người Trần Tuyết gần nhất.
Nguyên Như thiên tôn đã đem dãy số thông tin của đám người Trần Tuyết phát cho Trần Hạo, nhưng hắn chưa liên hệ chúng nữ.
...
“Hô...”
“Tuyết tỷ, thành Á Dĩnh này thực quá lớn, may là sư phụ các nàng giúp chúng ta mua ở nơi này, nếu ở trong thành khác, chúng ta chạy tới nơi này cũng cần vài ngày thời gian...”
Ba bóng người nhanh như tia chớp đi tới cửa một tòa biệt viện không hút mắt chút nào, ngừng lại. Ba người này chính là Trần Tuyết cùng Lãnh gia hoa tỷ muội. Các nàng từ địa phương xuất hiện ở thành Á Dĩnh, chạy tới nơi này ước chừng mấy canh giờ.
“Phải, chẳng qua thời gian pháp tắc nơi này khác biệt, trên thực tế cũng không cần bao lâu.”
“Ừm, chờ thời điểm cảnh giới chúng ta cao hơn, có thể đạt được càng nhiều tiên nguyên tinh thì không lo lắng nữa... Bây giờ không có cách nào, chỉ có thể dùng tiết kiệm. Một viên tiên nguyên tinh tương đương với một ngàn viên cực phẩm nguyên tinh thạch... Ba người chúng ta truyền tống thì cần ba viên tiên nguyên tinh, quá xa xỉ... Ở trong này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm chút.”
Trần Tuyết bước ra khỏi Vô Cực tinh đã vài năm thời gian, nhưng đạt được tiên nguyên tinh lại cực kỳ có hạn. Đến bây giờ, thẻ tài phú của nàng chỉ mới hơn một trăm viên, miễn cưỡng có thể duy trì nàng tu luyện dùng.
“Kẹt...”
Cùng lúc nói, Trần Tuyết thông qua lệnh bài mở ra cửa lớn của biệt viện, hoa tỷ muội đi vào theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.