Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 474: Ăn Ý, Điềm Báo Bão Táp Tiến Đến




Từ khi Trần Hạo thức tỉnh đến lúc hắn quyết định cùng Trần Hạo chung một cái lôi đài, hắn chưa bao giờ lo lắng Trần Hạo sẽ tránh mà không chiến.
Kẻ hiểu biết ngươi nhất vĩnh viễn là kẻ địch của ngươi. Đông Phương Hàn hiểu rõ tính cách của Trần Hạo, càng thêm hiểu biết Trần Hạo tuyệt đối không có khả năng giống mặt ngoài đơn giản như vậy. Chỉ cần có một tia hy vọng, Trần Hạo sẽ không tránh chiến, như bọn họ năm đó sinh tử quyết đấu!
“Đã sớm biết sẽ như vậy... Nhưng lần này ngươi che giấu sâu nữa cũng là ngày chết của ngươi! Ha ha ha...”
Ðông Phương Hàn ở thế giới trong đầu điên cuồng rít gào, khí tức quanh thân trở nên càng thêm khủng bố.
“Cút! Không muốn chết, đều chủ động cút ngay cho ta!”
Tiếng hét lớn lạnh lùng từ trong miệng Đông Phương Hàn bùng nổ, từng đạo kiếm quang sắc bén vô cùng, tràn ngập khí tức bất diệt kiếm đạo liền đánh về phía người tu luyện chung quanh đối với hắn như tránh rắn rết.
...
“Cái lệnh bài này không phải các ngươi có thể đạt được, không muốn chết thì chủ động cút!”
Xẹt Xẹt Xẹt...
Cùng thời gian, Trần Hạo lãnh khốc tương tự ra tay đối với người tu luyện bên cạnh, kiếm quang huy hoàng ẩn chứa hủy diệt kiếm ý khủng bố!
Trần Hạo cùng Ðông Phương Hàn đều rất rõ ràng cái lôi đài này đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ, tuy bọn họ không để ý tư cách đệ tử Tinh Anh học viện như thế nào, nhưng tài nguyên tới tay cũng không muốn tiện nghi những người khác. Ở trên một điểm này, hai người vẫn duy trì nhất trí, cho nên ở thời điểm lao về phía lệnh bài, trước tiên là dọn dẹp người tu luyện khác, miễn cho đến lúc đó hai người đại chiến bị thương nặng, để những con tôm nhỏ đối với bọn họ biến thành ngư ông.
...
“Lợi hại!”
“Thật mạnh!”
“Một kẻ bất diệt kiếm đạo, một kẻ hủy diệt kiếm đạo... Hơn nữa, cảnh giới kiếm đạo đều vượt qua kiếm đạo cửu trọng thiên. Quá không thể tưởng tượng rồi!”
“Phương Hàn Đông ta biết, nhưng Trần Hạo bỗng nhiên toát ra kia sao có thể mạnh như vậy? Hơn nữa hắn chỉ là Tạo Vật cảnh sơ kì...”
“Cái gì gọi là bỗng nhiên toát ra? Mười năm trước, Trần Hạo ở khu vực kia của chúng ta đã rất nổi tiếng rồi, đáng tiếc, nghe nói linh hồn bị thương nặng mê man mười năm mới yên lặng xuống. Hiện tại xem ra nào phải linh hồn bị thương nặng, rõ ràng là bế quan tu luyện tuyệt thế tâm pháp nào... Một khi tấn thăng đến Tạo Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong sẽ tuyệt đối không kém hơn Phương Hàn Ðông, thậm chí mạnh hơn!”
Lúc Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn đều bày ra tốc độ kinh người cùng chiến lực cường hãn vô cùng, toàn bộ diễn võ trường đều truyền ra tiếng nghị luận ong ong. Ban đầu đại đa số người đều muốn thấy Phương Hàn Ðông trong truyền thuyết là nhân vật thế nào, đối với vấn đề sở hữu lệnh bài, căn bản không có bất cứ ý nghĩ gì, cái đó đương nhiên là hắn có được. Nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Hạo chỉ là Tạo Vật cảnh sơ kì đỉnh phong bày ra chiến lực khủng bố cùng tốc độ kinh người, ai cũng không thể khẳng định.
Bởi vì Trần Hạo giờ phút này tốc độ lao về phía lôi đài trung tâm so với Đông Phương Hàn không chậm hơn chút nào, không những như thế, hai người tựa như ai cũng đang nhìn chằm chằm đối phương, vẫn duy trì bước chân nhất trí, cũng đều đang dọn dẹp người tu luyện khác, hiển nhiên bộ dáng hai người là muốn nhất quyết sinh tử.
...
“Mẹ, rút, còn muốn biểu hiện một chút, cảm thụ chút không khí lôi đài... Gặp phải hai tên yêu nghiệt!”
“Phải, còn để người ta sống hay không, lần này con mẹ nó xui xẻo! Ta cũng tránh...”
Sau một lát, lần lượt lấy Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn làm trung tâm, người tu luyện chung quanh đều buồn bực lựa chọn từ bỏ, trực tiếp hướng mép lôi đài mà đi, ở thời điểm đụng chạm đến vách ngăn, liền bị bắn ra ngoài kết giới.
Tự rời khỏi như thế còn tốt hơn bị Đông Phương Hàn cùng Trần Hạo hai yêu nghiệt biến thái trực tiếp đánh ra ngoài.
“Ta cũng lui...”
“Rút...”
Chợt người tu luyện tự nhận hoàn toàn không có bất cứ hy vọng gì, cũng không muốn chật vật bị đánh ra ngoài, đều lựa chọn chủ động rời khỏi.
“Hừ, đến đi, để ta xem xem ngươi đến cùng đã ẩn giấu bao nhiêu lực lượng! Cũng đừng làm ta thất vọng...”
Ở thời điểm toàn bộ lôi đài chỉ còn lại Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn, Đông Phương Hàn vẻ mặt lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm Trần Hạo truyền âm nói.
“Ngươi sẽ rất hài lòng!”
Oành!
Oành!
Hai tiếng nổ vang khủng bố chợt từ dưới chân hai người phát ra, đồng thời bằng tốc độ nhanh nhất lao về phía lệnh bài trung tâm, từ khi trận thi đấu này bắt đầu đến bây giờ, hai người giống như trước đó ước định sẵn, ăn ý dị thường, đều tuần hoàn theo quy tắc thi đấu hạn chế, chưa biểu hiện ra chút ý đồ cố ý muốn đem đối phương chém giết.
Cho người khác cảm giác như tiếc lẫn nhau.
Chỉ là đám người Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn, Trần Nam, Trần Yến cùng Hô Diên Ngạo Bác quen thuộc tình huống hai người, trong lòng cùng lúc kinh hãi, vì Trần Hạo lau một đống mồ hôi lạnh, bởi vì bọn họ rõ ràng đây là khúc nhạc dạo bão táp tiến đến!
Dù là bọn họ cũng không nghĩ tới Trần Hạo sẽ lựa chọn kịch liệt va chạm cùng quyết đấu như thế.
Trần Hạo cường hãn đã vượt qua bọn họ đoán trước, cũng không chút lo lắng an nguy tính mạng của Trần Hạo, nhưng điều kiện tiên quyết là Trần Hạo không chính diện chống chọi với Đông Phương Hàn, ở trên lôi đài giữ mạng là đủ. Ở bọn họ xem ra, phương thức tốt nhất của Trần Hạo đó là dẫn đầu đi cướp lệnh bài, chỉ có cướp được lệnh bài, bằng vào công năng thủ hộ huyền ảo của lệnh bài, mới có khả năng đạt được thắng lợi, dù sao thời hạn chỉ có mười phút đồng hồ. Nhưng cách làm của Trần Hạo cùng bọn họ tưởng tượng khác biệt quá lớn...
...
“Lệnh bài thủ hộ chẳng phân biệt cảnh giới, huyền ảo đến cực điểm, chỉ cần ta có thể đạt được, chém giết hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất thân thể thương tổn không nghiêm trọng bao nhiêu... Lệnh bài, ta phải có được!”
Hai mắt Trần Hạo nở rộ tinh quang rực rỡ, như xé rách hư không lấy tốc độ khủng bố lao về phía lệnh bài.
Lệnh bài là linh bảo cường đại cao thủ luyện khí Thiên Tiên cảnh luyện chế, Trần Hạo rất rõ đối với Ðông Phương Hàn, chỗ thiếu hụt của hắn ở nơi nào. Chỉ có đạt được lệnh bài, hắn mới có thể thoải mái một chút. Nếu không, bị Ðông Phương Hàn đạt được, cái giá hắn phải trả sẽ lớn hơn nhiều. Đương nhiên, vô luận như thế nào cũng không thể ngăn cản mục tiêu đem Ðông Phương Hàn hình thần câu diệt.
Hơn nữa, Trần Hạo đã sớm cùng lão Thần thương lượng đối sách, biện pháp duy nhất đó là bằng vào ưu thế cảnh giới linh hồn cường đại!
“Ồ? Chỉ chút tốc độ ấy?”
Làm Trần Hạo hơi kinh ngạc là tốc độ của Đông Phương Hàn so với hắn chậm hơn không chỉ một bậc. Như thế làm Trần Hạo có chút kinh hỉ nho nhỏ, hắn cũng không cho rằng lúc này Đông Phương Hàn còn giữ lại điều gì, dù sao quan trọng của lệnh bài là tương đối lớn.
Không biết...
“Nếu không phải bởi vì bối cảnh của ngươi... Ta nào có thể làm như vậy? Để ngươi đắc ý trước đi! Cái lệnh bài này tăng cường chẳng qua là lực phòng ngự thân thể, hảo hảo bảo hộ thân thể ngươi, với ta chính là chuyện tốt, cũng tiết kiệm khí lực của ta... Hôm nay, Ðông Phương Hàn ta... Không, Phương Hàn Đông nhất định phải thất bại... Trừ Bách Lý Ngưng Băng cùng mẫu thân nàng và cung chủ, không ai biết cái bí mật này, lấy trí mưu Ðông Phương Hàn ta, sau này tiên đạo, ma đạo, đều sẽ gió thổi thì nước lên! Ha ha ha...”
“Còn có những nữ nhân kia của ngươi... Ta nên cảm tạ ngươi đều giữ lại đến bây giờ cho ta! Trừ Đạm Đài Liên cùng ngươi đạt được Phượng Hoàng truyền thừa, người khác đều là xử nữ trăm phần trăm... Ha ha ha... Ta nên cảm tạ ngươi có bối cảnh như vậy, nếu không, dù ta chém giết ngươi lại như thế nào? Còn muốn nghĩ cách đối phó người thân, nữ nhân của ngươi... Như vậy tốt bao nhiêu? Ta chỉ là bỏ qua một cái túi da mà thôi, lại có thể một bước đến nơi đạt được tất cả của ngươi!”
...
“Không phải chứ? Tốc độ của Trần Hạo thế mà nhanh hơn Phương Hàn Ðông?”
“Tốc độ thật kinh người...”
“Hắn chẳng qua là Tạo Vật cảnh sơ kì đỉnh phong lại có thể ở trên tốc độ áp chế Phương Hàn Ðông, thật là lợi hại!”
“Phương Hàn Đông này nhắm chừng ở trên tốc độ là điểm yếu nhỉ? Giờ phút này tốc độ tuy nhanh, nhưng hắn chính là tồn tại có thể chiến bại Nhân Tiên, không nên bị vượt qua chứ?”
Sau khi nhìn thấy hai người bộc phát ra tốc độ, nhất thời có người nghị luận.
“Sao lại thế? Tốc độ của Hàn Ðông tuyệt đối không chỉ chút ấy, chẳng lẽ cố ý nhường?”
Khác với người khác, đối với Phương Hàn Đông tương đối hiểu biết, Phạm Toái Tâm giờ phút này kinh ngạc nhíu mày.
...
Nói tới thì dài, trên thực tế đường kính lôi đài chỉ là năm trăm dặm, đối với Trần Hạo cùng Phương Hàn Đông cao thủ bậc này là chuyện trong khoảnh khắc có thể đến.
“Ta!”
Xẹt!
Trần Hạo thoáng như tia chớp dẫn đầu lấy được lệnh bài, ánh sáng thủ hộ huyền ảo nháy mắt bốc lên.
“Hừ!”
Oành!
Cùng lúc đó, Đông Phương Hàn hừ lạnh một tiếng, cách xa nghìn trượng chợt ra tay, kiếm quang mênh mông khủng bố ẩn chứa ý chí bất diệt kiếm đạo, như mưa kiếm mênh mông, xa xa tập trung Trần Hạo, ầm ầm đập tới.
“Chút tài mọn! Phân cho ta!”
Tê tê tê!
“Phá đi!”
“Ngao ngao ngao ngao!”
Oành oành Oành...
Kiếm quang ẩn chứa bất diệt kiếm đạo ý chí, thời điểm sắp tới người, thân hình Trần Hạo chia ra làm sáu, chủ thân ngạo nghễ mà đứng, kim quang của lệnh bài bao phủ, năm đại phân thân, năm thanh bảo kiếm đồng thời ra tay!
Trong phút chốc, ngũ hành lưu chuyển, ngũ phương thần thú ở trên năm thanh thuộc tính tương ứng, ngưng tụ thành năm cái bóng người hư ảo, phát ra tiếng gầm rú vang vọng thiên địa, uy áp thần thú phát ra rợp trời rợp đất, phong vân biến sắc!
“Ngũ phương thần thú truyền thừa?”
Đôi mắt Đông Phương Hàn hơi nheo lại.
“Nếu ngươi không có được lệnh bài, dùng ngũ phương thần thú truyền thừa phân thân đọ sức với ta mà nói, ta sợ thật phải phiền toái rất nhiều... Ðáng tiếc, có kim quang lệnh bài vờn quanh, ngươi liền không chỗ nào che giấu... Trước dây dưa với ngươi một phen khiến cho mọi người đều cho rằng ngươi rất mạnh, rất mạnh đi...” Đông Phương Hàn thầm nghĩ, vừa tiếp tục vung kiếm, phát ra công kích khủng bố, vừa nhanh chóng hướng về chân thân Trần Hạo thẳng tiến tốc độ cao.
Hắn nếu là cận chiến.
Oành oành Oành Oành Oành Oành...
Bất diệt kiếm đạo cùng hủy diệt kiếm đạo ý chí có thể so với lực lượng của Nhân Tiên hoàn toàn bùng nổ, làm lôi đài phạm vi năm trăm dặm đều giống như núi rung đất chuyển, tràn ngập năng lượng loạn lưu khủng bố.
Lúc này mới chỉ là một cái bắt đầu, đã làm cho cả diễn võ trường người xem kinh hãi mở to hai mắt nhìn.
Đây chẳng còn là cao thủ Tạo Vật cảnh quyết đấu nữa.
...
“Không tệ, không tệ... Đồn đãi Phương Hàn Đông này có được chiến lực Nhân Tiên, quả nhiên không giả! Tuổi không đến bốn mươi đã có cảnh giới nửa bước Nhân Tiên, hơn nữa có được chiến lực của thiên tài Nhân Tiên trung kỳ bình thường, quả thật có thể xưng là yêu nghiệt thiên tài ngàn năm không gặp của Vô Cực đại lục. Nhân vật như thế, viện trưởng lão nhân gia hắn tất nhiên sẽ toàn lực bồi dưỡng...”
“Trần Hạo này cũng không tồi, so với Phương Hàn Đông không chút thua kém, thậm chí càng mạnh hơn, tuổi so với hắn còn nhỏ hơn, hơn nữa còn mê man mười năm, chỉ là Tạo Vật cảnh sơ kì đã có được chiến lực như thế, một khi tấn thăng đến Nhân Tiên sẽ mạnh tới trình độ nào?”
Đôi mắt phó viện trưởng Nguyên Như Thiên Tôn lộ ra một sự kinh ngạc cùng hưng phấn, kinh ngạc chăm chú nhìn Phương Hàn Đông cùng Trần Hạo, thầm nghĩ. Thân là cao thủ Thiên Tiên cảnh, hắn ở sau khi hai người thật sự nở rộ ra khí tức, hắn có thể cảm ứng ra linh hồn lực cường hãn của hai người, không những như thế, càng ở trên người hai người cảm nhận được trong cơ thể họ ẩn chứa lực lượng khủng bố.
Phương Hàn Đông, hắn sớm nghe danh, Trần Hạo lại là kinh hỉ ngoài ý muốn. Nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy làm cho hắn càng thêm kinh hỉ.
Không ai so với hắn rõ ràng hơn khát vọng của Vô Cực lão tổ Tiêu Phong đối với thiên tài thật sự, vì chỉ có hắn biết tình cảnh Vô Cực lão tổ hiện nay...
Nay Vô Cực đại lục rất cần tuyệt đỉnh cao thủ quật khởi, rất cần...
Mà Trần Hạo cùng Phương Hàn Ðông là yêu nghiệt thiên tài Vô Cực đại lục nghìn năm qua hắn chưa từng gặp được, so với Trần Tuyết gần đây triển lộ ra linh hồn thiên phú cường hãn còn mạnh hơn không ít.
...
Oành Oành Oành!
Kiếm quang đan xen, chân thân cùng năm đại phân thân của Trần Hạo lúc gần người Đông Phương Hàn, làm người ta ngoài ý muốn là chưa kéo dài thời gian tránh né, mà đem Đông Phương Hàn bao bọc, chống đỡ cự li gần.
Mỗi cái phân thân đều bày ra thiên phú chiến đấu siêu mạnh, đem ảo diệu của ngũ hành vận chuyển loại trụ cột này phát ra vô cùng nhuần nhuyễn. Ðáng tiếc, ở trên tầng thứ lực lượng chung quy kém Đông Phương Hàn một bậc, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng không làm gì được ai.
Chỉ là...
Không ai biết vô luận là Trần Hạo hay Đông Phương Hàn đều chưa bày ra lực lượng mạnh nhất của bản thân.
“Ta còn cho rằng hắn ẩn giấu lực lượng mạnh bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ loại trình độ này mà thôi... Uy danh Phương Hàn Ðông ta nửa năm qua xông ra xem như chôn vùi rồi...”
Nhìn như thi triển ra toàn lực lại vẫn không thể làm gì được Trần Hạo, trong lòng Ðông Phương Hàn rất khó chịu. Giờ phút này hắn hoàn toàn căn cứ lực lượng của Trần Hạo, điều chỉnh lực lượng của mình, từng bước dựa theo kế hoạch của hắn mà thực hiện. Đáng tiếc, Trần Hạo biểu hiện làm hắn rất khinh thường. Hơn nữa, vì hắn cố ý yếu thế cùng kết cục cái thân thể này cuối cùng phải đối mặt, làm vinh dự hắn nửa năm qua lấy cái tên Phương Hàn Ðông này hoàn toàn trở thành trò cười của toàn bộ tu luyện giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.