Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 459: Trực Diện Thống Khổ




Tê tê tê...
“A!”
Trong cung điện, Trần Hạo nằm thẳng ở trên giường, nhìn từ bề ngoài và khí tức, nếu ở trong mắt người thường đã là một cái xác chết, mà cao thủ tu luyện giới đem tâm thần xâm nhập trong đó cảm ứng, cũng chỉ có thể phán đoán linh hồn Trần Hạo chưa tiêu tán, không ai biết giờ phút này ở sâu trong đầu Trần Hạo, hắn đang thừa nhận khổ sở như thế nào.
Cho dù là lão Thần cùng tham bảo kiếm linh cũng không biết.
Thiêu đốt tuổi thọ, đó là thiêu đốt sinh mệnh, thiêu đốt linh hồn. Linh hồn là chúa tể trí tuệ sinh mệnh, chỗ căn bản của người tu luyện.
Thiên phú bao gồm phẩm chất thân thể cùng phẩm chất linh hồn, phẩm chất thân thể càng cao, ở trong cảnh giới ngang nhau bày ra lực phòng ngự cùng lực công kích càng mạnh, pháp lực càng hùng hồn, bất tử thân là thân thể phẩm chất đứng đầu. Nhưng thật sự quyết định người tu luyện có thể đi được bao xa lại là phẩm chất linh hồn. Người tu luyện ở giai đoạn võ giả cấp thấp đến Tạo Vật cảnh đỉnh phong, ưu thế phẩm chất thân thể rất rõ ràng, phẩm chất linh hồn tác dụng yếu hơn nhiều, nhưng sau khi vượt qua Tạo Vật cảnh bước vào Nhân Tiên, tác dụng của phẩm chất linh hồn sẽ nổi bật ra, trở thành nhân tố quan trọng nhất sau cấp bậc tiên tôn, linh hồn càng mạnh, tiềm lực càng lớn.
Bởi vì linh hồn càng mạnh, năng lực linh hồn thừa nhận, ngộ tính, tâm cảnh, ý chí..v..v.. sẽ càng mạnh, tiềm lực cũng lớn hơn.
Ðây cũng là nguyên nhân căn bản đám người Hạ Lăng Phong không cho Trần Tuyết tiết lộ linh hồn Trần Hạo bị thương. Sau tiên tôn cảnh, một người linh hồn bị thương nghiêm trọng không có bao nhiêu tiềm lực. Huống chi, Trần Hạo chỉ là Tạo Vật cảnh sơ kì, nếu linh hồn không bị thương, bọn họ tin thiên phú của Trần Hạo có thể bước vào Nhân Tiên cảnh, nhưng bây giờ khó có thể đoán trước.
Tư tư... Thử thử... Xẹt Xẹt...
Cùng với Trần Hạo điên cuồng rống giận, từng cơn đau đớn khủng bố đem linh hồn nghiến thành bột, làm Trần Hạo từng lần hầu như lâm vào hôn mê.
“Đến cùng là chuyện gì?”
“Cắn trả của thiêu đốt tuổi thọ tuyệt đối không là loại cảnh tượng này... Ta phải giữ tỉnh táo. Phải giữ tỉnh táo, một khi hôn mê, đó là chết! Chết!”
“Ta tuyệt đối không thể chết!”
Trần Hạo căn bản không ngờ tới sẽ phát sinh tình trạng quỷ dị như thế, dựa theo Ðại Thôn Phệ Thuật ghi lại, hắn lấy đường tắt thi triển bí pháp trả giá, chỉ là linh hồn bị thương nặng. Nhiều nhất lâm vào trong linh hồn tiềm tàng tự mình chữa trị, ngủ say một đoạn thời gian rất dài, nhưng hắn ở nháy mắt lâm vào ngủ say, trong đầu liền xuất hiện biến hóa long trời lở đất.
Linh hồn như ngưng tụ thành thực thể, xuất hiện ở một cái không gian tối tăm vô tận, thường thường dâng lên một đạo kim quang khủng bố, mỗi một lúc này như muốn đem linh hồn hắn xé nát, loại khổ sở này so với bất cứ một lần thống khổ nào hắn từng trải qua đều mãnh liệt hơn gấp trăm lần ngàn lần. Ngay từ đầu, Trần Hạo cắn chặt răng còn có thể thừa nhận được, nhưng theo thời gian chuyển dời, loại thống khổ nghiền áp linh hồn này càng ngày càng mãnh liệt, mặc dù tâm tính Trần Hạo kiên nghị nữa cũng nhịn không được bộc phát ra từng tiếng tru lên khổ sở.
Tuy Trần Hạo không biết vì sao lâm vào trạng thái như thế, nhưng rất rõ ràng một khi hắn hôn mê, liền ý nghĩa ý chí hắn tan rã, linh hồn tiêu tán, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Không ai có thể ngăn cản, càng không ai có thể cứu hắn.
Hắn từng ý đồ liên hệ lão Thần, tham bảo kiếm linh. Nhưng linh hồn, tâm thần hắn đều bị giam cầm ở trong bóng đêm khôn cùng này, không phát ra được bất cứ tin tức nào.
Duy nhất có thể dựa vào đó là chính mình!
Oành
Oành đùng đùng...
Kim quang khủng bố không thể tưởng tượng lần nữa bùng nổ, nháy mắt oanh kích đến sâu bên trong linh hồn Trần Hạo, như ôn dịch bùng nổ lan tràn đến trên mỗi một sợi tâm thần của Trần Hạo, đau, khôn cùng đau, lần nữa đem linh hồn Trần Hạo trực tiếp đánh tan, thoáng như hóa thành bột phấn.
“Tụ! Tụ! Tụ!”
“Ngưng! Ngưng! Ngưng cho ta!”
Một tia ý chí sót lại điên cuồng ở trong đầu Trần Hạo vang lên, linh hồn tiêu tán, ở nháy mắt kim quang biến mất lại bắt đầu một lần ngưng tụ mới.
Đây là linh hồn niết bàn, ý chí trọng tổ, từng lần trình diễn ở trong đầu Trần Hạo.
Không còn khái niệm thời gian, không gian, mỗi một phút mỗi một giây đều dài như hàng tỉ năm. Mỗi một lần ngưng tụ, Trần Hạo đều cảm giác trải qua hàng tỉ năm, nhưng hắn liều chết cái mạng già, vất vất vả vả ngưng tụ lại linh hồn, lại trong khoảnh khắc lần nữa gặp kim quang khủng bố tàn phá, thống khổ dài lâu thoáng như hàng tỉ năm, ở thời điểm hắn hoàn toàn không chịu nổi, linh hồn liền bị tiêu diệt lần nữa!
Mỗi lần, ý chí hắn có thể lưu lại càng lúc càng mỏng manh, tốc độ ngưng tụ càng lúc càng chậm.
Trần Hạo không biết hắn còn có thể thừa nhận bao nhiêu lần, nhưng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày hắn thật sự hóa thành bụi bặm, không thể tỉnh lại.
“Không được, không được, tuyệt đối không được! Nếu tiếp tục như vậy, ta còn có thể kiên trì bao lâu? Ta không biết đây là chuyện gì, nhưng biết đây là khảo nghiệm ác liệt nhất ta gặp phải! Ta có thể cảm giác được tâm chí ta càng lúc càng kiên nghị, nếu có thể tỉnh lại, tâm thần tu vi của ta có sự tăng lên kinh người, nhưng điều kiện tiên quyết là ta có thể kiên trì được...”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ bị động thừa nhận như vậy? Chỉ chờ đợi tử vong như vậy?”
“Nhất định có cách!”
Thời điểm Trần Hạo lại một lần nữa bắt đầu thừa nhận kim quang rực rỡ, ở trong đầu rít gào nói.
“Hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió mát thổi đồi núi...”
“Thượng thiện nhược thủy...”
Trong ba ngàn đại đạo, đủ loại ảo diệu tu luyện tâm cảnh đều bắt đầu ở trong đầu Trần Hạo xuất hiện, vừa chịu đựng thống khổ nghiền áp linh hồn, vừa tìm phương pháp đột phá xiềng xích tâm linh, hắn muốn siêu thoát!
Chỉ có siêu thoát đến phía trên loại thống khổ này, bao phủ nó, không nhìn nó, mới có thể vượt qua kiếp nạn này, đáng tiếc...
Sau khi trải qua vô số lần, Trần Hạo phát hiện ý tưởng của mình quá ngây thơ.
Ðây là một loại thống khổ phát ra từ sâu bên trong linh hồn, thật sự thống khổ, căn bản không theo ý chí của hắn dời đi, cái gì trông mơ giải thoát..v..v.. Siêu thoát trên tinh thần hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả nào, không thể siêu thoát được.
Hắn có thể làm, chỉ có thừa nhận!
“Không thể phản kháng, vậy lão tử liền nhắm mắt lại hưởng thụ... Đến đi, đến mãnh liệt hơn chút đi! Ðau! Không phải là đau sao? Trần Hạo ta sẽ tuyệt đối không bị ngươi đánh ngã!”
Từng lần tan xương nát thịt, từng lần ngưng tụ thành hình.
Chấp niệm muốn sống, cuồng ngạo trong lòng, làm hắn liều chết kiên trì, không từ bỏ!
Mỗi lần linh hồn bị nghiền ép thành bột phấn, ý chí còn sót lại của Trần Hạo càng ngày càng yếu, nhưng hắn đều có thể kiên trì qua, chính xác là lòng không tạp niệm đi hưởng thụ thống khổ, trực diện thống khổ, ngạnh kháng thống khổ, hắn không trốn tránh, mà rất nghiêm túc, lòng không tạp niệm đối mặt thống khổ.
Ðây hoàn toàn là một loại hành vi biến thái, nhưng Trần Hạo thực làm được lòng không tạp niệm, làm được Phong Ma!
Hắn hoàn toàn đắm chìm đến loại trạng thái này, trừ thống khổ thì không còn mọi cảm giác, chỉ có khôn cùng đau, khôn cùng khổ...
Ở dưới loại trạng thái này, hắn chưa ý thức được mỗi lần tổ chức lại, linh hồn hắn sẽ xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu, biến hóa rất nhỏ, không để ý căn bản không phát hiện được, nhưng nếu giờ phút này Trần Hạo nghiêm túc so sánh linh hồn lúc mới bắt đầu cùng linh hồn bây giờ trải qua vô số lần vỡ nát rồi tổ hợp lại, sẽ phát hiện có chênh lệch kinh người. Tương tự, sau mỗi lần bị nổ nát lưu lại một luồng ý chí, nhìn như càng lúc càng mỏng manh, nhưng giống như linh hồn tổ hợp lại, trở nên càng thêm cô đọng, càng ngày càng kiên định.
Thời gian trôi qua từng ngày...
Trần Hạo lâm vào trạng thái quỷ dị, căn bản không có quan niệm thời gian, không có thời gian nghỉ, cũng không có thời gian cân nhắc, thừa nhận thống khổ càng lúc càng lớn.
Tâm thần hắn chỉ có một cái chấp niệm, đó là sống sót!
Vì cha mẹ, vì đệ đệ muội muội, vì nữ nhân mình yêu thương, vì huynh đệ tỷ muội..v..v.. toàn bộ người quen thân yêu hắn không thể dứt bỏ, hắn phải sống sót!
Vì chấp niệm trong lòng mình, chấp niệm vĩnh sinh bất tử, chấp niệm bước lên đỉnh phong võ đạo, hắn phải sống sót!
Không thể chết!
Không thể chết!
...
“Không được...”
“Vẫn là không được!”
“Vì sao? Vì sao không có bất cứ phản ứng gì?”
Trần Tuyết, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Ðài Liên cùng hoa tỷ muội Lãnh gia, thời điểm Trần Tuyết đem toàn bộ phương pháp nhằm vào linh hồn bị thương đều thử, tâm tình càng ngày càng kém, càng ngày càng khẩn trương.
“Hắn hôn mê đến bây giờ đã hai mươi ngày rồi... Làm sao bây giờ?”
Trần Tuyết ngóng nhìn các cô gái, vô lực hỏi. Còn năm ngày cuối, thi đấu tuyển chọn Tinh Anh học viện Vô Cực đại lục sẽ chính thức bắt đầu, hai ngày sau, các nàng phải xuất phát. Nhưng bây giờ...
Trần Hạo như trước không có bất cứ gì khởi sắc, cho dù dùng một ít biện pháp làm đám người Trần Tuyết e lệ vô cùng cũng không có bất cứ hiệu quả gì. Ngay cả Hùng Phong Tán mãnh liệt cũng từng dùng.
Hùng Phong Tán, tên như ý nghĩa, trọng chấn hùng phong nam tử, là một loại tà dược nổi tiếng tu luyện giới, mọi nam nhân chỉ cần không chết, dù là người thực vật, chỉ cần dùng Hùng Phong Tán liền có thể từ trong đến ngoài kích phát ra dục vọng nguyên thủy nhất, dựa theo tư liệu Trần Tuyết từ Tuyệt Học quán nhìn thấy, muốn đánh thức Trần Hạo liền có thể thông qua Hùng Phong Tán, làm cho thân thể hắn từ trong tới ngoài cùng linh hồn không quan hệ bộc phát ra dục vọng nguyên thủy tiềm tàng, chỉ cần có thể làm được điểm ấy, lại đem nguyên bộ tuyệt học song tu thi triển ra, liền có tỷ lệ rất cao đánh thức linh hồn Trần Hạo, đây là một loại tuyệt học song tu từ thân thể kết hợp, kích phát ra linh thịt giao hòa. Nhưng mà...
Sau khi cho Trần Hạo nuốt Hùng Phong Tán, thân thể hắn lại vẫn như xác chết, không có bất cứ phản ứng nào. Làm cho các nàng muốn hiện thân cũng không cách nào tiếp tục...
“Còn chưa tỉnh lại sao?”
Ngay lúc lục nữ hết đường xoay sở, thanh âm Hàn Mai tiên tôn bỗng nhiên xuất hiện ở trong tai mọi người, Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn liền xuất hiện trước mặt sáu cô gái.
“Không...”
Vẻ mặt sáu người biến đổi, vội vàng đáp.
“Thật là kỳ quái, sáu người các ngươi mấy ngày nay lén lút, đến cùng là chuyện gì? Còn có Tiểu Tuyết, ngươi mấy ngày nay luôn ở khu linh hồn bị thương tìm bí tịch, là chuyện gì? Chẳng lẽ Trần Hạo là linh hồn bị thương nặng? Các ngươi muốn đánh thức hắn?” Hàn Mai tiên tôn nhìn Trần Tuyết, nhíu mày nói: “Nói đi, đến cùng là chuyện gì? Đừng cho rằng chúng ta không nhìn ra, các ngươi tất nhiên che giấu cái gì! Đến bây giờ, nếu các ngươi còn không nói, ta chỉ có dùng mạnh...”
Thời gian hơn mười ngày nay, Hàn Mai tiên tôn và Vân Vi tiên tôn lo lắng tương tự, theo thi đấu tuyển chọn tới gần, nếu Trần Hạo không tỉnh lại thì sẽ bỏ qua cơ hội lần này, cái này cũng không phải là các nàng mong nhìn thấy.
Hơn nữa tình huống sáu người bọn Trần Tuyết lén lút, hai người cũng thấy ở trong mắt.
Ðáng tiếc, hai người đem bọn người Giang Hải, Hoàng Văn Húc bắt tới hỏi hết, càng thêm phái người đến tiên đạo Đông đại lục tra xét tình huống, cũng chưa tra ra cái gì, nhưng trực giác nói cho các nàng, mọi người tất nhiên đã che giấu điều gì đó.
Còn hai ngày thời gian sẽ xuất phát, hai người rốt cuộc nhịn không được đi tới cung điện của Trần Hạo, bắt đầu ép hỏi sáu người bọn Trần Tuyết
“Mẹ... Bọn con quả thật không biết...”
“Hừ! Còn nói dối? Chẳng lẽ các ngươi thật muốn để hắn bỏ qua lần thi đấu tuyển chọn này? Các ngươi cũng biết, tiến vào Tinh Anh học viện muộn một năm sẽ có bao nhiêu tổn thất?” Hàn Mai tiên tôn nhìn chằm chằm Trần Tuyết, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tinh Anh học viện thi đấu tuyển chọn tuy hàng năm đều cử hành, nhưng cách mỗi sáu mươi năm mới có một lần cơ hội quan trọng, bỏ lỡ năm nay, trừ phi Trần Hạo có thể bước vào Nhân Tiên cảnh, nếu không phải đợi sáu mươi năm! Chẳng lẽ đây mới là kết quả các ngươi muốn?”
Nghe được Hàn Mai tiên tôn nói, vẻ mặt sáu cô gái lộ ra chút khiếp sợ, sau khi nhìn thoáng qua lẫn nhau, Trần Tuyết hít một hơi thật sâu: “Mẹ, Tinh Anh học viện đến cùng là tình huống gì?”
“Các ngươi chỉ cần biết lần thi đấu tuyển chọn này rất quan trọng là được, nói, hay là không nói?” Hàn Mai tiên tôn lớn tiếng nói.
“Cái này... Ban đầu... Ban đầu, bọn con cho rằng hắn là linh hồn bị thương nặng, cho nên không dám nói cho các ngài, sợ các ngài...” Trần Tuyết biết không thể giấu giếm nữa. “Sợ các ngài từ bỏ hắn, nhưng bây giờ... Con tra hết toàn bộ bí tịch linh hồn bị thương. Mặc dù là linh hồn bị thương nghiêm trọng nhất, nhiều nhất cũng chỉ ngủ say mười ngày là có thể thức tỉnh, nhưng hắn... Đã hai mươi ngày... Hơn nữa... Bọn con đã dùng toàn bộ phương pháp, đều không thể đem hắn đánh thức...”
“Linh hồn bị thương?”
“Quả nhiên như thế! Trách không được các ngươi giấu giếm tập thể...”
Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn nghe được Trần Tuyết nói, vẻ mặt lộ ra một tia giật mình, nhưng không kinh ngạc. Hiển nhiên, hai người đã mơ hồ đoán được nguyên nhân.
“Nói, nói, đến cùng là chuyện gì? Trần Hạo trước khi lâm vào hôn mê, từng nói gì với các ngươi?”
“Lúc ấy Mạc Vô Tâm đại chiến thúc giục bí pháp, lại gặp phải Dã Ðiền Tà Tình nửa bước Nhân Tiên, Trần Hạo hắn... Hắn bất đắc dĩ cũng... Cũng âm thầm thiêu đốt... Tám trăm năm tuổi thọ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.