Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 449: Quần Chiến




Tê!
Theo gã đệ tử thứ hai ra màn, đại chiến lại bắt đầu.
Một lần này, ở dưới tình huống đối phương có chuẩn bị, Đạm Đài Liên chiến cực kỳ gian khổ, cuối cùng tuy thành công đem đối phương chém giết, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, vô lực tái chiến.
Điều này làm biểu cảm trên mặt đám người Mạc Vô Tâm trở nên đắc ý mà kiêu ngạo hẳn lên.
Chẳng qua, tiên đạo bên bọn Hạ Lăng Phong toàn bộ người rõ ràng chân tướng, lại chẳng những không lo lắng, ngược lại càng nhiều thêm một tia chờ mong. Bởi vì Đạm Đài Liên từ đầu đến cuối cũng chỉ bại lộ giày chiến trung phẩm linh bảo. Trong mơ hồ, mọi người đã đoán được mục đích của Trần Hạo.
...
“Ðến các ngươi rồi!”
Ma đạo sau khi đào thải Đạm Đài Liên, dựa theo ước định giữa bọn họ, đến đệ tử yêu đạo lên sân khấu.
Bảy tên đệ tử Tạo Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong của yêu đạo là yêu đạo đích hệ đích thực, cũng đều là thiên tài đứng đầu yêu giới Đông đại lục, nhưng giờ phút này từng người vẻ mặt ngưng trọng, chưa chiến đã khiếp. Dù là người số một yêu đạo thập môn cũng không ngờ vài tên đệ tử của tiên đạo Đông đại lục lại cường đại đến cảnh giới như thế, Đạm Đài Liên ra màn đầu tiên tất nhiên là một kẻ yếu nhất trong năm người, nhưng đã chém giết hai đệ tử ma đạo, hơn nữa là đệ tử thiên tài của Vô Cực Ma Cung, thiên tài yêu đạo đích hệ bọn họ không thể so sánh. Ưu thế cảnh giới đều thành mây bay. Không có gì bất ngờ xảy ra, kết cục bảy người nhắm chừng tất cả đều là chết!
Nghe được người số một ma đạo tông môn nói, bảy tên đệ tử yêu đạo đều nhìn về phía yêu đạo đệ nhất nhân.
“Khế ước đã ký kết, không có cách nào. Các ngươi chỉ cần đi lên đi qua một chút, phát giác không ổn, lập tức nhận thua, dù sao mục đích của chúng ta chỉ ngồi thu lợi ngư ông, thu không được cũng không sao cả... Giữ tính mạng quan trọng nhất!”
“Đa tạ Hồ tông chủ!”
Có yêu đạo tông môn đệ nhất nhân âm thầm truyền âm, lông mày nhíu lại của bảy tên đệ tử mới giãn ra một tia.
Việc biết rõ không địch lại, còn phải đi lên chịu chết là không ai muốn làm. Huống chi bọn họ còn trẻ.
...
Nhìn thấy nhân vật sắp ra màn của đối phương, Trần Hạo lâm thời thay đổi quyết định, ban đầu an bài Hạ U U ra màn, nhưng hiện tại để Hách Liên Vũ Tử ra sân.
Trần Hạo cho Hách Liên Vũ Tử nhiệm vụ, như trước là chém giết hai gã đệ tử Vô Cực Ma Cung, nói cách khác, Hách Liên Vũ Tử phải sau khi đem bảy tên đệ tử yêu đạo đánh bại toàn bộ mới có khả năng. Ðiểm ấy, Hạ U U không làm được, mặc dù bảy người yêu đạo tương đối yếu, hơn nữa là đục nước béo cò, không có khả năng tình huống liều chết chiến đấu, nhưng cũng cần hao phí rất nhiều năng lượng. Hách Liên Vũ Tử thì có thể!
Nguyên nhân không có gì khác, thức tỉnh luân hồi lực, cũng đem luân hồi ảo diệu ẩn chứa đến trong mỗi chiêu thức, Hách Liên Vũ Tử có được tốc độ khôi phục không thua gì Trần Hạo, năng lực kéo dài tác chiến, tuyệt đối là mạnh nhất trong bốn cô gái.
“Tiểu Vũ, vài tên đệ tử yêu đạo không cần toàn lực ứng phó. Bọn họ căn bản sẽ không sinh tử chiến với chúng ta. Ðánh bại là được, bảo tồn thực lực...” Thời điểm Hách Liên Vũ Tử ra sân, Trần Hạo truyền âm nói.
Sự thật như Trần Hạo dự đoán.
...
“Phế vật, phế vật! Hừ, bảy người yêu đạo các ngươi ngay cả một người cũng không hạ được, thật sự là phế vật!” Nhìn thấy đệ tử yêu đạo từng người bại trận, hơn nữa không có một ai liều mạng, ma đạo tông môn đệ nhất nhân tức giận đến ngứa răng, đám người Mạc Vô Tâm tương tự là sắc mặt âm trầm.
“Chúng ta có thể tham chiến đã không tệ rồi, nói gì phế vật? Bảy đệ tử chúng ta đều là yêu đạo đích hệ, nào có thể cùng các ngươi so sánh? Nhiệm vụ gian khổ như thế vẫn do các ngươi hoàn thành đi... Các ngươi nếu không hoàn thành, vậy mới là phế vật thật! Hừ!” Yêu đạo tông môn đệ nhất nhân khinh thường nói.
Ở lúc nhìn thấy Đạm Đài Liên chiến đấu, hắn không có ý nghĩ gì, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Hách Liên Vũ Tử liên tục chiến bảy người mà vẫn khí định thần nhàn như không có việc gì, hắn đã mơ hồ có một tia không ổn, có chút hối hận tranh vũng nước đục này, càng hối hận thời điểm ba ngày trước Hạ Lăng Phong công phu sư tử ngoạm đưa ra điều kiện, hắn lúc ấy đáp ứng không cần nghĩ, bây giờ thua, phải cắt đất hai ngàn vạn dặm...
...
“Mạc huynh, mấy người bọn chúng năng lực vượt cấp chiến đấu, đều rất mạnh, lần này theo lời mời của ngươi tới nơi này hỗ trợ, nhưng ta không muốn toi mạng...”
Thời điểm ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đám người Mạc Vô Tâm, đệ tử phải ra màn lại nhíu mày nhìn về phía Mạc Vô Tâm, nói.
“Không sai. Ta cũng không muốn ngã xuống ở nơi này.”
“Sớm biết nguy hiểm như thế, ta sẽ không đến...”
“Hách Liên Vũ Tử này liên tục chiến bảy người, tuy đều là phế vật, nhưng các ngươi nhìn xem khí tức của cô ta bây giờ. Trần Tuyết kia lại càng khó giải quyết, chưa kể Trần Hạo khó giải quyết nhất, nếu tiếp tục như vậy, chúng ta dù có thể thắng, sợ cũng phải chết hơn mười người!”
“Phải, Mạc huynh, không phải chúng ta không giúp ngươi, mà là không thể lấy tính mạng của mình ra đùa. Vừa rồi tiểu tử đó không phải nói, có thể quần chiến sao? Nếu là quần chiến, chúng ta có thể tổn thất nhỏ nhất, đem toàn bộ bọn chúng chém giết!”
“Đúng! Mạc huynh, quần chiến ta sẽ tham gia, nếu là hiện tại bảo ta ra màn, xin lỗi, ta không muốn chịu chết! Ngươi nếu là kiên trì, ta thà rằng nhận thua, ứng phó qua...”
Có một người mở đầu, những người khác nhất thời đều bám theo nói. Mạc Vô Tâm tuy thiên phú cường hãn, tương lai khẳng định có thành tựu kinh người, nhưng muốn bọn họ trở thành đá kê chân thì không ai muốn. Chỉ ngại bởi Mạc Vô Tâm tàn nhẫn, không ai dám đề xuất đầu tiên. Mà bây giờ, sau khi tên đệ tử phải ra sân kia trước mặt mọi người nói ra, bọn họ cũng không cố kỵ nữa.
Nghe được mọi người nói, vẻ mặt Mạc Vô Tâm trở nên cực kỳ khó coi, hắn tâm ngoan thủ lạt, bất luận kẻ nào trong mắt hắn chỉ là đối tượng lợi dụng, để bọn người kia từng người đi liều mạng, tất nhiên là hắn muốn nhìn thấy nhất, nhưng bây giờ lời của mọi người lại làm hắn hiểu ai cũng không phải ngu ngốc. Nếu thật như yêu đạo bảy tên đệ tử kia công không ra lực, tùy tiện ứng phó qua liền nhận thua, hắn chẳng còn cách nào.
Oành!
Mạc Vô Tâm một câu chưa nói, liền nở rộ ra khí tức khủng bố, bay lên trên không.
“Hả?”
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, cảm giác sâu sắc của hắn tuy cảm ứng được đối phương đang bàn luận, nhưng bọn họ truyền âm thì Trần Hạo không biết chuyện gì. Giờ phút này nhìn thấy Mạc Vô Tâm ra màn, Trần Hạo đã hiểu chuyện. Hắn đương nhiên không cho rằng Mạc Vô Tâm muốn bây giờ ra màn chiến đấu. Trước khi mình ra màn, cho Mạc Vô Tâm mười cái gan cũng không dám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.