Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 422: Hai Đại Tiên Tôn




“Bọn họ muốn làm gì?”
Ba người bọn Hách Liên Vũ Tử cùng một chỗ đệ tử Vân Vi điện, sau khi nhìn thấy đám người Trần Hạo thẳng tắp hướng phía bọn họ tiếp cận, từng người khẽ nhíu mày. Giang Hải, Hoàng Văn Húc cùng bọn họ đều quen biết, Trần Tuyết cũng có người cá biệt nhận ra. Dù sao, đệ tử các đại điện của Vô Cực Tiên Cung, rất nhiều thời điểm đều có cơ hội cùng nhau lịch luyện. Nhưng đám người thiếu niên cụt một tay đi trước làm gương và Hô Diên Ngạo Bác mọi người lại không quen. Hơn nữa, bọn họ đã sớm nhìn ra thiếu niên cụt một tay là người cầm đầu, vô luận là chiến lực bày ra hay là hành động đều có thể chứng minh điểm này.
Chỉ là nhận biết thì nhận biết, đệ tử của các đại điện đều là tồn tại quan hệ cạnh tranh, trên cơ bản không có bất cứ giao tình gì, thắc mắc lúc này khí thế hùng hổ hướng tới mình.
...
“Oa, có ba mỹ nữ... Lão đại mang chúng ta lao về phía nơi này, chẳng lẽ vì ngắm mỹ nữ?”
Cảnh Thiên Cương cùng Bách Lí Liên Thành đều hai mắt tỏa sáng.
“Mỹ nữ đang nhìn ta...”
“Ði, chỉ ngươi cái đầu heo, nhìn ta còn không sai biệt lắm...”
Cảnh Thiên Cương và Bách Lí Liên Thành ở trường hợp hỗn loạn như thế, bản tính như trước không thay đổi, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là không có áp lực. Hiện tại cấp bậc quái thú đối với quái thú bọn họ ở sâu bên trong gặp được quả thực không có cách nào so sánh. Mặc dù không cần chiến trận, bọn họ cũng có thể ứng phó được, lại càng không cần nói ở trong Vô Tướng Thập Nhị Tinh Tú chiến trận, nếu không, bọn họ cũng không rảnh rỗi vậy.
“Rõ ràng là đang nhìn lão đại! Ðây là đệ tử của Vô Cực Tiên Cung... Các ngươi nhìn vẻ mặt lão đại... Chẳng lẽ... Tiểu bát tiểu cửu, các ngươi nhận ra không?” Bên cạnh hai người, Hô Diên Ngạo Bác lần này trái lại chưa bại lộ ánh mắt mê đắm, rất lý trí nói.
“Từng nghe nói... Hẳn là ba nữ đệ tử Vân Vi điện hai năm nay mới bắt đầu triển lộ mũi nhọn, từng người tên là Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U, Đạm Đài Liên... Cụ thể ai là ai không biết, chẳng qua thật đúng là không tệ, hắc hắc. Ta có mục tiêu mới rồi. Giang Hải, lần này ngươi cũng không thể tranh với ta, ba người đấy, đừng chọn giống với ta... Các ngươi cái vẻ mặt gì?” Hoàng Văn Húc còn chưa nói xong, vẻ mặt đám người Cảnh Thiên Cương cùng Bách Lí Liên Thành đều thay đổi.
“To gan lớn mật!”
“Kháo, các ngươi muốn chết?”
“Hai tên sắc lang các ngươi! Cái này cũng là các ngươi có thể động lòng sao?”
Hô Diên Ngạo Bác, Cảnh Thiên Cương cùng Bách Lí Liên Thành nhất thời từng người trừng mắt nhìn hai người thấp giọng nói.
“Xếp hạng là xếp hạng. Các ngươi cũng đừng cho rằng xếp hạng cao, các ngươi có thể đè ép hai người chúng ta! Sao chúng ta không thể? Cùng là người của Vô Cực Tiên Cung, tuy không phải một điện, nhưng cũng lầu đài gần nước...” Hoàng Văn Húc không phục nói.
“Trâu... Được, vậy các ngươi cứ việc đi. Dù sao các ngươi là chức quan nhàn tản, bây giờ liền có thể tiến lên... Ta ra sức ủng hộ!”
“Ừm, ta cũng ủng hộ!”
“Ta trông vào các ngươi, đi đi đi đi! Bày ra một chút uy mãnh oai hùng của các ngươi.”
“Đừng nghe ba người bọn họ ồn ào. Ba người này chính là tẩu tử của chúng ta...” Ðúng lúc này, bên cạnh, Mộng Tịch Dao không nhịn được, hạ giọng nói.
“Ba vị tẩu tử? Có ý tứ gì?” Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc đều không hiểu, nói.
Bọn họ tất nhiên không biết chuyện phong lưu của Trần Hạo. Nhưng thời điểm đám người Hô Diên Ngạo Bác ở lần đó uống rượu đều đã biết. Từ trong miệng Hoàng Văn Húc biết được tên, không thể nghĩ không ra.
“Ðều là đạo lữ của lão đại!” Mộng Tịch Dao nói.
“Không phải chứ? Vậy cũng quá khoa trương rồi nhỉ?” Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc đều có chút há hốc miệng.
“Có cái gì khoa trương? Ba người các nàng, còn có Tuyết tẩu, cùng lão đại đều là Đông đại lục đi ra...”
...
“Này, tiểu tử. Ngươi có ý tứ gì? Ðầy trời đầy đất quái thú, hướng chúng ta nơi này chen tới chơi vui lắm sao?”
Thời điểm cách nhau nghìn trượng, cao thủ Tạo Vật cảnh sơ kì dẫn đội của Vân Vi điện, một thiếu niên so với đám người Trần Hạo tuổi lớn hơn chút, đối với Trần Hạo xông lên phía trước, hô.
“Vân sư huynh, hắn là tìm chúng ta...”
Trần Hạo còn chưa nói, Hạ U U đã mở miệng.
“Chúng ta đi qua trước... Ða tạ sư huynh mang theo!”
Xẹt xẹt xẹt!
Hạ U U nói xong, cùng Hách Liên Vũ Tử, Đạm Ðài Liên, ba người liền cuồng bạo thúc giục năng lượng, đem quái thú chung quanh đánh dạt ra, hướng về Trận Hạo mà đi.
“Cái này... Ba vị sư muội, các ngươi muốn rời khỏi đơn vị? Tiểu tử kia... Hắn là ai?”
“Hắn là Trần Hạo. Có cơ hội cùng các vị sư huynh sư tỷ cùng nhau sau, xin lỗi!” Hạ U U áy náy nói, thân thể lại không có chút nào dừng lại.
...
“Trần Hạo? Hắn là Trần Hạo?”
Nghe được Hạ U U nói, đệ tử Vân Vi điện từng người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Khác với Hàn Mai điện, toàn bộ thành viên Vân Vi điện, vô luận là đệ tử trẻ tuổi hay nhân viên cao tầng, đối với Trần Hạo cái tên này một chút cũng không xa lạ, sớm ở một năm trước cũng chính là thời điểm Trần Hạo bước vào Trung đại lục, Vân Vi tiên tôn đã đem tin tức Trần Hạo công bố, mọi đệ tử Vận Vi điện ở trong lịch luyện nếu gặp Trần Hạo đều phải chiếu cố nhiều hơn. Là khách quý đỉnh cấp của Vân Vi điện! Hơn nữa, Vân Vi tiên tôn cũng mơ hồ lộ ra quan hệ của ba người bọn Hạ U U cùng Trần Hạo. Cũng chính bởi vì như thế, ở trong Vân Vi điện, Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên ba người không có bất cứ ruồi bọ gì bên mình.
“Trách không được điện chủ đối với hắn coi trọng như thế...”
Giờ khắc này, các đệ tử Vân Vi điện đang chiến đấu, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo đã hoàn toàn khác.
...
“Mở rộng phạm vi, cung nghênh ba vị tẩu tử đến!”
Hô Diên Ngạo Bác hét lớn một tiếng khoa trương, mười hai người ngưng tụ thành Vô Tướng Tinh Tú chiến trận nhất thời “Soạt” một tiếng liền chuyển biến trận hình.
...
Ba người bọn Hách Liên Vũ Tử nghe được Hô Diên Ngạo Bác hét lớn khoa trương, trong lòng có chút vui mừng, đương nhiên cũng có chút thẹn thùng, vui mừng tất nhiên là thân phận các nàng tựa như Trần Hạo đã nói cho người cùng một chỗ với hắn, thẹn thùng là cái xưng hô này có chút quá trực tiếp...
Dù sao, quan hệ của bọn họ cùng Trần Hạo tuy trong sáng, nhưng còn chưa trở thành đạo lữ thật sự.
“Hạo Hạo, cánh tay ngươi sao lại thế này?"
Hạ U U vĩnh viễn đơn thuần như vậy, xa cách lâu ngày không gặp vẫn hiểu nhau, ở nháy mắt cùng Trần Hạo hội hợp đã chủ động tiến đến bên người Trần Hạo, hỏi. Lành lạnh như trăng, khí tức càng thêm hư vô mờ mịt, Hách Liên Vũ Tử sắc mặt ửng đỏ, Đạm Đài Liên ánh mắt kích động mang theo một tia thẹn thùng, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo có chút trốn tránh, tựa như lúc này đột ngột gặp lại còn chưa thích ứng.
“Việc nhỏ, trong chốc lát trở về ăn cái linh dược liền hoàn hảo như lúc ban đầu. Thế nào, Tiểu Vũ, Tiểu Liên, hơn hai năm không gặp, thẹn thùng?” Trần Hạo mỉm cười nói
“Nào có...” Hách Liên Vũ Tử nói: “Ngươi tràng diện lớn như vậy, rất nhiều người đều nhìn chúng ta...”
Giờ phút này, bốn người đã bị đám người Hô Diên Ngạo Bác bao vây, không có bất cứ quái thú nào có thể tới gần. Chẳng qua, vô luận là Trần Tuyết, hoa tỷ muội, đều dựng lỗ tai lên nghe bốn người nói chuyện.
“Nào có cái gì? Ðáng tiếc ta tạm thời chỉ một cánh tay, bằng không như thế nào cũng phải đến một cái ôm... Ha ha...” Ánh mắt Trần Hạo ở trên thân ba người đảo qua, nói. Trên thực tế, trong lòng gia hỏa này cũng có chút xấu hổ. Dù sao đang ở trong thú triều. Đương nhiên, nếu không có Trần Tuyết ở đây, khẳng định tốt hơn rất nhiều. Về phần hoa tỷ muội, Trần Hạo trái lại không có bất cứ áp lực tâm lý gì.
Bốn người sau khi trao đổi ngắn gọn, cũng xấu hổ ở dưới mọi người nhìn trừng trừng biểu hiện quá mức, rất nhanh liền bắt đầu chiến đấu. Vừa chiến đấu, Trần Hạo vừa hướng ba nữ giới thiệu đám người Hô Diên Ngạo Bác, sau khi đem mọi người đều giới thiệu xong, mới giới thiệu Trần Tuyết, ba nữ đã sớm nghe nói nhưng chưa từng gặp mặt.
Trần Tuyết thì ba nữ rất dễ dàng tiếp nhận, dù sao Trần Hạo đã sớm đánh qua dự phòng châm. Mà hoa tỷ muội, Trần Hạo tạm thời hàm hồ giới thiệu chút, cũng không nói thêm cái gì.
...
Khoảng nửa canh giờ, phong ấn kết giới của trạm tiếp tế tiếp viện mở ra, vô số người tu luyện tiêu hao lớn đều ùn ùn bay vào trong trạm tiếp tế tiếp viện. Đám người Trần Hạo tuy không tiêu hao bao nhiêu, hơn nữa biểu hiện rất dũng mãnh phi thường, nhưng dù sao thương thế còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhất là Lãnh Ngưng Hoan, Mộng Tịch Dao hai người cùng Trần Hạo thiếu một cái cánh tay. Lại thêm ba cô gái đã đến, cùng với tình huống giờ phút này yêu thú chưa có tính khiêu chiến quá lớn, mọi người cũng bay vào trong trạm tiếp tế tiếp viện.
...
“Trần huynh đệ, vừa rồi ngại quá, nhiều lần nghe sư phụ cùng ba vị sư muội nhắc tới ngươi, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, chỉ là vô duyên gặp mặt... Tại hạ Vân Phi Dương!”
Sau khi đám người Trần Hạo vừa mới đi lên tường thành, hơn hai mươi đệ tử của Vân Vi điện đã nhanh chóng chạy qua, đệ tử vừa rồi kêu gào đội với Trần Hạo, ôm quyền nói với Trần Hạo.
“Trần huynh đệ, tại hạ Ðoạn Thủy Lưu, rất vui được quen biết ngươi!”
“Trần huynh đệ...”
“Khụ khụ... Các vị không cần khách khí. Cảm tạ các ngươi chiếu cố Tiểu Vũ, Tiểu Liên, U U!” Trần Hạo có chút há hốc miệng, vốn tưởng rằng còn phải gặp mấy tình địch, không nghĩ tới đám gia hỏa này vô luận nam nữ ánh mắt nhìn về phía mình đều rất thân mật, còn mang theo một tia sùng bái nhàn nhạt. Như thế làm cho hắn có chút kỳ quái...
“Tiểu tử kia, đã lâu không gặp!” Ngay tại lúc này, Vân Vi tiên tôn sớm đã đến, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt đám người Trần Hạo, Vân Vi tiên tôn phong tư yểu điệu, trên mặt tràn đầy một cái mỉm cười thân thiết, giống như trưởng bối nhìn thấy vãn bối, rất tự nhiên.
“Tham kiến sư phụ!” Nhìn thấy nữ tiên tôn quen thuộc, mọi người nhất thời ôm quyền hành lễ.
Trần Hạo cũng ôm quyền hành lễ theo mọi người, xưng hô tương tự là “Sư phụ”.
“Không cần đa lễ.” Vân Vi tiên tôn mỉm cười nói, đối với Trần Hạo xưng hô nàng “Sư phụ”, hiển nhiên rất hài lòng, chăm chú nhìn Trần Hạo nói: “Hơn hai năm thời gian, cảnh giới ngươi tăng lên tuy bình thường, nhưng chiến lực lại như trước xuất sắc như vậy, thật sự là khó được... Nghe nói Ðại Diễn thành cái trạm tiếp tế tiếp viện này bùng nổ thú triều, ta liền lo lắng ngươi có thể ở nơi này hay không, không nghĩ tới thời điểm ta chạy tới, biết được ngươi quả nhiên ở nơi này, may mà Hàn Mai tiên tôn đến sớm một bước... Cánh tay ngươi không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì. Hàn Mai tiên tôn đã cho ta linh dược, còn chưa kịp nuốt dùng, đa tạ sư phụ quan tâm...”
“Ồ? Vậy ta không cần cho ngươi nữa... Hàn Mai điện chủ, đã lâu không gặp!” Ngay lúc này, Hàn Mai tiên tôn cũng đi tới trước mặt mọi người, Vân Vi tiên tôn vội vàng ôm quyền nói.
“Đã lâu không gặp! Ba đệ tử này của ngươi cũng không tệ lắm...” Hàn Mai tiên tôn nhìn thoáng qua Vân Vi tiên tôn, ánh mắt đánh giá Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên cùng Hạ U U, thản nhiên nói.
“Nào có nào có, với nữ bảo bối... Ðệ tử này của ngươi cũng chỉ là tám lạng nửa cân mà thôi, tạm thời còn hơi có chút không bằng...” Vân Vi tiên tôn cười, nói.
Hai người tuy khen tặng đối phương, nhưng ai cũng có thể nghe ra được một chút chỗ không thích hợp.
“Các ngươi đi chữa thương nghỉ ngơi đi, cường độ thú triều hôm nay đối với các ngươi không có uy hiếp gì, nhất là Tiểu Hạo cùng Tiểu Tuyết, hai đứa các ngươi...” Ánh mắt Hàn Mai tiên tôn nhu hòa nhìn thoáng qua Trần Hạo cùng Trần Tuyết, nói.
“Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi, ngày mai cần phải biểu hiện thật tốt, nhất là Tiểu Vũ ngươi, diệu dụng của luân hồi lực cần lĩnh ngộ nhiều hơn...” Vân Vi tiên tôn cũng mỉm cười, nói.
“Vâng...”
Thần tiên đấu võ miệng, Trần Hạo loại cùi này không thể không tránh. Nhất là xem bộ dạng này, tựa như còn bởi vì hắn, mặt mũi thật sự là siêu cấp lớn...
Trần Tuyết và đám người Hách Liên Vũ Tử, bốn người cũng tương đối xấu hổ, các nàng chưa bắt đầu nội đấu mà trưởng bối đã bắt đầu. Cái này thật sự là hoàng đế không vội thái giám vội.
...
Sau khi đi đến cung điện cư trú, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U cùng Đạm Đài Liên theo đám người Trần Hạo cùng một chỗ.
Đám người Hô Diên Ngạo Bác tự giác né tránh, đều tiến vào phòng của mình. Hoa tỷ muội ở dưới Trần Hạo ra hiệu cũng cáo lui trước. Chỉ có Trần Hạo, Trần Tuyết cùng ba cô gái ở lại đại sảnh cung điện, chẳng qua đám người Hô Diên Ngạo Bác, từng người đều đang dựng lỗ tai.
Đáng tiếc, Trần Hạo bày ra một cái kết giới làm mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn tiến vào phòng tu luyện khôi phục chữa thương.
Hơn hai năm không gặp, tất nhiên khó tránh khỏi hỏi chuyện của đối phương, tình huống của ba cô gái cùng Trần Tuyết giống nhau, Trần Hạo dễ dàng dự đoán được, lúc đến lượt ba cô gái hỏi tình huống Trần Hạo, Trần Hạo gãi gãi đầu, nhìn về phía Trần Tuyết, nói: “Tiểu Tuyết, nếu không, ngươi thay ta nói một chút?”
“Cần gì bảo ta kể? Dám làm thì phải dám nhận... Tự mình nói!”
“Khụ khụ... Ngươi xem ta bây giờ còn là đại hiệp cụt một tay, cứ quyết định như vậy, dù sao tình huống của ta, ngươi đã biết hết rồi... Ta đi khôi phục trước! Ồ, đúng rồi, vẫn là chính thức nhận biết một chút...”
Tê!
Trần Hạo nói xong, không để Trần Tuyết từ chối, nhanh như chớp tiến vào phòng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.