Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 409: Biến Cố Trí Mạng




“Sao có thể mạnh như vậy? Tiểu tử này đây là Nguyên Thần hậu kỳ...”
“Nếu đổi thành ta, chỉ sợ liền bị miểu sát!”
“Sư huynh tựa như cũng bị hắn áp chế...”
Người của Mạc Vô Tâm, từng người tâm thần hoảng sợ, bọn họ đều là người từng thấy các mặt cuộc đời, thân là đệ tử Vô Cực Ma Cung, người cũng là thiên tài hạng nhất, dạng thiên tài nào cũng đã từng gặp. Nhưng giống Trần Hạo Nguyên Thần hậu kỳ có thể cùng Mạc Vô Tâm tồn tại ở trong cảm nhận bọn họ cường đại vô cùng chiến đấu đến lực lượng ngang nhau, hơn nữa mơ hồ chiếm được thượng phong, lại tuyệt chưa từng gặp.
“Lão đại thật mạnh... Ta yêu lão đại rồi... Đây mới là đàn ông, đây mới là nam nhân.....” Hô Diên Ngạo Bác đầy mặt hưng phấn, trong lòng rít gào, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo càng nóng bỏng dị thường. May mà gia hỏa này là đàn ông thực sự, nếu không, chỉ cần cái bộ dạng này sợ cũng phải làm cho người ta nghĩ lầm là mèo đến kì động dục, hơn nữa còn là loại nghiêm trọng đến tình trạng kia.
“Lão đại thật sự quá trâu rồi...”
“Không nghĩ tới hắn lại mạnh đến loại tình trạng này... Trách không được sư muội đối với hắn mối tình thắm thiết... Ta lấy cái gì cùng hắn so sánh?”
“Sư phụ nói không sai, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Thiên tài thật sự ở bất cứ nơi nào cũng có thể lóe sáng... Vô Cực Tiên Cung... Thật là buồn cười, ta chỉ là một thủ tịch đại đệ tử ngàn vạn đại điện của Vô Cực Tiên Cung, lại có vốn riêng gì để kiêu ngạo? Luôn cho rằng sư muội theo ta mới là hợp tác, đạo lữ tốt nhất, thật sự là buồn cười, buồn cười...”
Giang Hải và Hoàng Văn Húc nhìn chằm chằm Trần Hạo không ai bì nổi, ở sâu trong lòng đều nổi lên một tia tự giễu. Hai người sau khi nhìn thấy Trần Tuyết, hơn nữa nhìn thấy Trần Tuyết nhanh chóng tăng lên, liền cho rằng đã tìm được đạo lữ mình hài lòng nhất, không ai nhường ai, càng làm cho huynh đệ tương giao tâm đầu ý hợp sinh tử hoạn nạn trở mặt, ra tay quá nặng. Nhưng hôm nay lại phát hiện, không những thực lực Trần Tuyết vượt qua bọn họ tưởng tượng, mà lúc Trần Tuyết từ chối bọn họ, cái gọi là ý trung nhân càng hoàn toàn vượt qua bọn họ nhận biết. Cũng thẳng đến lúc này, bọn họ mới biết được mình có bao nhiêu nông cạn, bao nhiêu vô tri, đồng thời cũng xấu hổ vô cùng. Tình địch bọn ho muốn chèn ép, hôm nay lại thành ân nhân cứu mạng của bọn họ. Không có Trần Hạo, bọn họ tất nhiên đã chết ở dưới tay Mạc Vô Tâm, điểm ấy bọn họ có thể khẳng định.
...
Răng rắc!
Răng rắc!
Oành...
“Ừm?”
Nói tới thì dài, thật ra chỉ là chuyện trong phút chốc, làm Trần Hạo không ngờ tới là thời điểm đem lực lượng thân thể, chân nguyên cùng kiếm ý thúc giục đến cực hạn, lại gắt gao đem Mạc Vô Tâm áp chế, làm cho hắn không có bất cứ cơ hội thở dốc nào, Ngũ Hành Kiếm theo Trần Hạo mấy năm lại ở dưới lực lượng cuồng bạo va chạm, phát ra tiếng vang vỡ vụn, tuy cực kỳ nhỏ nhưng trốn không thoát cảm giác của Trần Hạo chủ nhân của nó.
“Không tốt! Ngũ Hành Kiếm đã đến cực hạn thừa nhận của nó, nếu vỡ vụn, ngũ phương thần thú dung hợp sẽ tiêu tán...”
Ngũ Hành Kiếm theo cảnh giới của Trần Hạo tăng lên, chân nguyên tẩm bổ cùng ngũ phương thần thú rèn luyện, bản thân đã có thuộc tính thượng phẩm linh khí, nhưng chung quy đã theo không kịp bước chân Trần Hạo. Trần Hạo cũng đã sớm ý thức được điểm ấy, nhưng lại chưa vội đi tìm người rèn luyện, bởi vì kiếm của mình, chỉ có chính mình rèn luyện mới là mạnh nhất. Hơn nữa, Trần Hạo cùng tồn tại thần bí trong đầu chuẩn bị tiến thêm một bước dung hợp, còn thiếu một loại tài liệu cuối cùng, đến lúc đó rèn luyện sau là được. Lại không nghĩ tới hôm nay lại thành chỗ thiếu hụt trí mạng.
Mạc Vô Tâm cường hãn không những ở trên lực lượng không thua gì hắn, bảo kiếm trong tay càng là thượng phẩm linh bảo cường hãn vô số lần, làm cho Ngũ Hành Kiếm tràn ngập nguy cơ.
“Tuyệt đối không thể để Ngũ Hành Kiếm vỡ vụn!”
Ngũ Hành Kiếm một khi vỡ vụn, ngũ phương thần thú ở trong đầu Trần Hạo đều phải bị thương nặng, hơn nữa bởi vì đó là bảo kiếm bản mạng ngũ phương thần thú, Ngũ Hành Kiếm vỡ, Trần Hạo cùng ngũ phương thần thú dung hợp cũng sẽ biến mất. Vậy không thể được. Phải biết rằng, giờ phút này Trần Hạo cùng ngũ phương thần thú thật sự dung hợp đã tiến hành sáu bước, hao phí biết bao nhiêu tâm huyết cùng năng lượng.
Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn rõ ràng từ trên Ngũ Hành Kiếm truyền ra.
Oành!
Ngao ô!
Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, quanh thân Trần Hạo khí huyết cuồn cuộn, cơ nhục, gân mạch, xương cốt thậm chí mỗi một tế bào, nháy mắt đều thúc giục đến cực hạn, thu hồi Ngũ Hành Kiếm, đột nhiên vung chưởng bổ về phía kiếm quang đâm tới.
Oành...
Tiếng rồng ngâm to rõ vừa mới thò đầu liền như bị chặt đứt cổ, cùng với tiếng nổ khủng bố liền biến mất, mà Trần Hạo lại bay ngược, thân ở không trung liền phun ra một ngụm tinh huyêt.
“A?”
“A...”
Từng tiếng kêu sợ hãi ôm các loại tâm tình vang lên.
“Ha ha ha...” Mạc Vô Tâm cười điên cuồng ra tiếng, “Ngươi rất mạnh, thực rất mạnh, Mạc Vô Tâm ta chưa từng bội phục người nào, ngươi tính là một... Đáng tiếc, bảo kiếm của ngươi quá kém... Ha ha! Ta trái lại muốn xem ngươi còn đấu với ta như thế nào?”
Thanh âm vỡ vụn bên trong Ngũ Hành Kiếm, ở thế đứng mũi chịu sào, Mạc Vô Tâm đương nhiên nghe được. Trần Hạo cường công áp chế không cho chút cơ hội thở dốc, hắn không thể không hưng phấn.
Nghe được Mạc Vô Tâm nói, đám người Trần Tuyết đều sắc mặt kinh biến. Đến bọn họ loại cảnh giới này, ai cũng biết tầm quan trọng của bảo kiếm. Cái này cũng không như thời điểm hậu thiên võ giả, tùy ý đổi mới một thanh bảo kiếm là có thể giải quyết vấn đề. Ở trong đại chiến, Trần Hạo dù còn bảo kiếm, nhưng nếu chưa từng rèn luyện, cho dù là bảo kiếm so với Ngũ Hành Kiếm cao cấp hơn, cũng không phát huy ra uy lực. Lại càng không cần nói gì nhân kiếm hợp nhất, như dùng cánh tay...
“Cho ngươi kiến thức một chút lực lượng thật sự của Tạo Vật cảnh! Ngưng cho ta!”
Oành oành oành...
Chân nguyên mãnh liệt mênh mông như núi lở đê vỡ từ trên người Mạc Vô Tâm nổ bắn ra, trong phạm vi mấy trăm trượng quanh thân dung nham cự thạch nhất thời nổ lên, như có được linh trí, ở dưới sự khống chế của Mạc Vô Tâm, ngưng tụ thành từng người dung nham hình thể khổng lồ, khí tức khủng bố, đem Trần Hạo bao vây ở giữa.
Tạo Vật cảnh, ngưng vật thành hình!
Thiên địa linh khí phạm vi mấy trăm dặm cuồn cuộn lao tới, vốn hỏa thuộc tính năng lượng chiếm tỉ lệ chủ yếu, dẫn tới toàn bộ bầu trời đều biến thành từng ngọn lửa thiêu đốt.
Tâm thần đám người Trần Tuyết đều chấn động mạnh, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn. Thực lực Tạo Vật cảnh, bọn họ không phải chưa từng thấy, nhưng Tạo Vật cảnh sơ kỳ Mạc Vô Tâm giờ phút này thi triển ra lực lượng tuyệt đối so với cao thủ Tạo Vật cảnh trung kỳ bình thường còn cường hãn hơn nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.