Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 350: Tìm Hiểu




Cái này cơ bản chính là trạng thái chờ chết, vận mệnh không chạy thoát được...
Chỉ là nàng muốn sống thêm một lát.
Bởi vì Trần Hạo còn chưa từ bỏ, còn cùng một chỗ với nàng. Nếu là thời điểm Trần Hạo từ bỏ, có thể nói chuyện, chậm rãi chờ năng lượng hao hết mà chết cũng tốt.
Cảm ứng được Trần Tuyết đã thật sự tiến vào trạng thái chữa thương, trong lòng Trần Hạo mới nhẹ nhàng thở ra. Đương nhiên cũng chỉ là nhẹ nhàng thở ra vì Trần Tuyết. Hắn có thể thành công hay không đều là con số chưa biết, căn bản không có bất cứ gì nắm chắc, nếu là hắn cuối cùng cũng không thể thành công thì thôi, chỉ là vấn đề chết sớm chết muộn, nếu là thành công, Trần Tuyết lại ở trước mặt hắn ngã xuống, vậy chính hắn cũng không cách nào tha thứ chính mình.
Hắn biết rõ đây là nguy cảnh hắn chưa bao giờ gặp phải, một cái nguy cảnh toàn bộ đại nặng của Vô Cực đại lục cũng không cách nào hiểu thấu đáo, không thể phá giải.
Nhưng hắn có lòng tin.
Không đến một khắc cuối cùng, hắn vẫn có lòng tin!
Huống chi tồn tại thần bí trong đầu đã nhận ra bản chất của vách ngăn.
“Hô...” Trong lòng Trần Hạo thở ra một hơi thật dài, dứt bỏ tất cả tạp niệm, ở trong đầu hỏi: “Cái gì gọi là thủy nguyên chi khí?”
Đây là danh tự tồn tại thần bí sau khi Trần Hạo dung nhập vách ngăn này một lát, liền ở trong đầu Trần Hạo nói tới.
“Thủy nguyên chi khí, tên như nghĩa, đó là bổn nguyên chi khí của thế giới này. Là chỗ căn bản sinh ra thế giới này. Trong ngân hà vũ trụ tồn tại vô số tinh cầu, thủy nguyên chi khí của mỗi tinh cầu đều khác nhau. Mà cái vách ngăn này là thủy nguyên chi khí của thế giới này ngưng tụ thành. Nếu ta không đoán sai, thung lũng trong vách ngăn là một trong những không gian nguyên thủy của thế giới này.” Tồn tại thần bí trầm giọng nói.
“Nói như vậy, thủy nguyên chi khí là năng lượng đỉnh phong nhất, cao cấp nhất của thế giới này? Không gian nguyên thủy cũng chính là trạng thái sơ hình ban đầu của thế giới này?”
“Không thể dùng năng lượng để hình dung. Nói chính xác, cái này không phải năng lượng. Chỉ là bổn nguyên, bổn nguyên bao dung bản chất thiên địa vạn vật, mọi vật của thế giới này. Thủy nguyên không gian, đó là hình thái lúc ban đầu của thế giới này.”
“Mọi người, mọi sinh vật, không phải sinh vật trên thế giới này bổn nguyên đều là nó. Nó là bổn nguyên toàn bộ tồn tại của thế giới này. Chỉ cần là người tu luyện thuộc về thế giới này, muốn phá vỡ nó, cơ bản không có khả năng... Trừ phi tu vi đến độ cao có thể phá hủy thế giới này. Nếu không trước sau sẽ chịu bổn nguyên trói buộc.” Tồn tại thần bí nói.
“Chẳng qua, ngươi lại là ngoại lệ! Bởi vì ngươi không thuộc về nơi này, bổn nguyên của ngươi cũng không ở nơi này... Ngươi không cần có được năng lực phá hủy thế giới này, chỉ cần ngươi có thể lĩnh ngộ ảo diệu của thủy nguyên chi khí này, vách ngăn này liền không thể vây khốn ngươi. Chỉ là, cái này chỉ sợ cần thời gian rất dài. Mặc dù là ngộ tính ngươi rất cao, nhắm chừng cũng cần một năm đến một năm rưỡi...” Thanh âm tồn tại thần bí trầm trọng nói.
Hiển nhiên, đối mặt loại khốn cảnh này, hắn tuy biết, lại cũng bó tay không có cách. Năng lực của hắn là căn cứ năng lực của Trần Hạo mà nước lên thì thuyền lên. Giờ phút này, bởi vì sau khi Trần Hạo bước vào Hóa Thân cảnh, còn chưa tiến thêm một bước dung hơp, năng lực của hắn càng là có hạn.
“Một năm đến một năm rưỡi... Ta bây giờ ngay cả động đậy đầu ngón tay cũng khó, sao có thể kiên trì lâu như vậy?”
Lời của tồn tại thần bí làm áp lực của Trần Hạo đột nhiên gia tăng trăm ngàn lần. Giờ này khắc này, mặc dù hắn thu liễm toàn bộ năng lượng, nhưng tiêu hao cơ bản nhất vẫn như trước là có. Mà hắn căn bản là không thể lấy ra nguyên tinh thạch, linh tuyền đến bổ sung năng lượng, vậy không thể chống đỡ bao lâu. Hơn nữa Trần Hạo rất rõ ràng, dưới cái gọi là thủy nguyên chi khí này, không những không cách nào rèn luyện hấp thu được mọi thiên địa năng lượng, còn lúc nào cũng đều đang bị cắn nuốt năng lượng trong cơ thể, mặc dù hắn hoàn toàn thu liễm cũng không có khả năng không có chút năng lượng tiết ra ngoài. Ba ngày, đó là cực hạn của hắn...
Rất nhiều người sau khi tiến vào trong đó, đó là trơ mắt nhìn năng lượng hao hết mà chết.
“Ta có thể thúc giục năng lượng linh tuyền, nguyên tinh thạch cung cấp cho ngươi, chống đỡ nửa năm thời gian hẳn là không có vấn đề, nếu trước khi năng lượng hao hết ngươi có thể lĩnh ngộ, vậy hậu quả sẽ không cần nghĩ nữa... Còn có, nếu là ngươi còn muốn cung cấp cho Trần Tuyết năng lượng, chỉ có thể chống đỡ không đến hai tháng thời gian, nàng chịu bổn nguyên ảnh hưởng, năng lượng tiêu hao sẽ so với ngươi mau hơn nhiều. Lựa chọn như thế nào, tự ngươi quyết định đi...” Tồn tại thần bí nói.
Trong khoảng thời gian này tiếp xúc, hắn đã rất hiểu biết Trần Hạo, nếu không nói ra tính nghiêm trọng của vấn đề làm cho Trần Hạo buông bỏ Trần Tuyết, đó là chuyện căn bản không có khả năng. Hơn nữa hắn cũng hiểu, mặc dù hắn nói như thế, khả năng Trần Hạo từ bỏ Trần Tuyết cũng cực kỳ bé nhỏ.
“Không cần lựa chọn! Ta bây giờ lập tức bắt đầu lĩnh ngộ, ngươi chiếu cố nàng cho ta, một khi thời điểm năng lượng sắp hao hết, lập tức đánh thức ta! Phải chết thì cùng chết, muốn sống thì cùng sống! Chuyện một mình sống tạm bợ, Trần Hạo ta không thèm làm! Đây là mệnh lệnh. Ngươi dám cãi lời, ta trực tiếp tự sát!”
Tê!
Trần Hạo nói xong, không cho tồn tại thần bí cơ hội khuyên bảo, liền dứt bỏ tất cả tạp niệm, đắm chìm đến trong lĩnh ngộ.
Thời gian chính là tất cả. Hắn tin tưởng, bản thân một khi đã như vậy, tồn tại thần bí không có lý do gì phản kháng hắn. Ðến bây giờ, Trần Hạo cũng không hiểu tồn tại thần bí đến tột cùng là tồn tại như thế nào. Nhưng biết mục tiêu của hắn đó là làm cho mình bước lên cảnh giới mấy đời chủ nhân trước của hắn không cách nào đạt tới. Mình chết liền ý nghĩa hắn phải lâm vào lần luân hồi tiếp theo. Không biết phải đợi bao nhiêu năm mới có thể đạt được chủ nhân mới. Nên hắn không dám cài lời mình.
Tâm thần dung nhập từng tia đến trong thủy nguyên chi khí trói buộc quanh thân, đầu óc Trần Hạo trở nên trống trải thông suốt hẳn lên, lấy tốc độ cao chưa bao giờ có vận chuyển. Giống như một cái máy tính siêu cấp cường hãn, tinh vi tính toán mọi dao động cực nhỏ của thủy nguyên chi khí, bắt lấy ảo diệu trong đó.
...
Trong đầu Trần Tuyết thoáng như trống chiều chuông sớm ngâm tụng Đại Đạo Tổng Cương, nhất tâm nhị dụng, đồng thời chữa trị thân hình bị vách ngăn đè ép thành bị thương nặng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chân nguyên trong đan điền Trần Tuyết trở nên càng lúc càng ít, nhưng thân thể lại lấy tốc độ kinh người khôi phục. Ở dưới loại tâm tính hẳn phải chết này, Trần Tuyết buông xuống toàn bộ bao bọc, toàn bộ tạp niệm, làm được lòng không tạp niệm thật sự, cái này khiến ban đầu chỉ cảm nhận được một chút hiệu quả của Đại Ðạo Tổng Cương, ở một khắc này phát huy ra hiệu quả kinh người. Hai canh giờ, chỉ dùng hai canh giờ, bình thường ở dưới tình huống không có linh dược ít nhất cần mười ngày nửa tháng mới có thể chữa trị thân thể, thế mà thân thể khôi phục bình thường. Khuôn mặt tuyệt đẹp hầu như bị Trần Hạo chèn bẹp đã khôi phục thần thái ngày xưa, hơn nữa ở dưới loại trạng thái thu liễm năng lượng, tận lực không cho năng lượng tiết ra ngoài này, nàng cùng Trần Hạo tuy vẫn như trước kề sát cùng một chỗ, nhưng không còn loại trạng thái đè ép.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được trạng thái của Trần Hạo. Làm nàng hơi kinh ngạc là giờ phút này khí tức của Trần Hạo như không có chút tiêu hao, như trước ở trạng thái no đủ. Mà năng lượng của nàng chỉ còn lại không đủ bốn thành, hơn nữa tuy nàng ở dưới trạng thái hoàn toàn thu liễm, năng lượng vẫn như trước đang nhanh chóng trôi qua, dựa theo tốc độ loại này, không quá một ngày thời gian, nàng liền sẽ hao hết năng lượng...
Nàng có thể cảm giác được Trần Hạo tản mát ra tâm thần dao động, đó là một loại dao động tần suất cao làm nàng không thể tưởng tượng, rất hiển nhiên, Trần Hạo đang tìm hiểu ảo diệu của vách ngăn này. Nàng không dám quấy rầy, chỉ có lẳng lặng cảm thụ hắn kề sát ở trên người mình, cảm thụ năng lượng của mình từng chút trôi qua...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năng lượng của Trần Hạo no đủ như trước, mà Trần Tuyết thì từng chút giảm bớt.
“Cứ như vậy hao hết năng lượng mà chết sao?”
“Có lẽ hắn thật có thể đột phá vách ngăn chứ?”
Đủ loại ý niệm theo Trần Tuyết cảm giác sinh mệnh trôi qua, ùn ùn vào trong đầu nàng. Nàng không biết năng lượng của Trần Hạo vì sao có thể trước sau bảo trì no đủ, nhưng biết Trần Hạo nếu thật có thể luôn bảo trì loại trạng thái này, liền thực có khả năng phá vỡ vách ngăn, chỉ là nàng sợ là không nhìn thấy...
Nàng có rất nhiều lời muốn nói với Trần Hạo, rất nhiều bí mật nàng muốn nói cho Trần Hạo. Nhưng nàng vẫn nhịn, chưa quấy nhiễu Trần Hạo.
Nếu là hắn có thể ra khỏi vách ngăn, lại cần gì nói những lời không có ý nghĩa.
Những lời này chỉ có Trần Hạo phải cùng mình cùng nhau lẳng lặng chờ chết, nàng mới có thể nói. Tuy nói cũng không có ý nghĩa, nhưng ít ra hai người ở dưới tình huống không có bất cứ bí mật gì cùng chết.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng trong lòng, khóe miệng Trần Tuyết hiện ra một cái mỉm cười bình tĩnh thoải mái, nàng đang cầu nguyện vì hắn, cũng đang nhớ lại từng màn tình huống từ lúc bắt đầu quen biết hắn đến bây giờ...
Lần đầu tiên mới bước vào tu luyện giới, đệ tử Bách Triều bảng ở trong Vô Tận Hải lịch luyện, bởi vì tò mò, cũng bởi vì không ngại một thân phận khác của nàng, vì hắn chịu tiếng xấu thay cho người khác. Ở lúc thật sự nhìn thấy hắn lần đầu tiên, nàng cảm thụ lúc đó không hiểu. Bây giờ nàng hiểu...
Tựa như Trần Hạo cùng Hạ U U lần đầu tiên gặp mặt. Có một số việc, chính là định sẵn trong số mệnh, cái nhìn đầu tiên đã sinh ra cảm giác.
Ở thời điểm nàng chưa biết thân thế chân thật của mình, nàng đã phát hiện phụ thân chính là người sư phụ mình tìm kiếm hơn trăm năm, làm cho trái tim thiếu nữ của nàng mừng thầm.
Nàng luôn so sánh với hắn, so sánh khắp nơi. Một cái nguyên nhân là xưa nay tính cách kiêu ngạo, nàng không chịu thua, một nguyên nhân khác lại là cảm xúc không hiểu trong lòng quấy phá.
Về sau nàng lấy thân phận thật sự ngẫu nhiên gặp hắn.
Lần đầu tiên dắt tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn môi... Nếu là vì tăng tốc chạy đi mà ôm phi hành cũng coi như ôm mà nói, nếu là giờ phút này bị ép dán tại cùng một nơi, xem như hôn môi mà nói, vậy lần đầu tiên của nàng đều bị Trần Hạo chiếm hữu.
Tiếc nuối rất nhiều...
Nàng còn chưa thật sự dung hợp trở thành nàng thật sự, nàng còn chưa ở trước mặt hắn cởi bỏ cái khăn che mặt, nở rộ ra nàng xinh đẹp nhất. Nàng còn chưa hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, còn chưa nhìn thấy phụ thân chưa bao giờ gặp, hơn nữa làm cho tâm tình nàng phức tạp...
Nhưng có thể chết ở trong lòng hắn như vậy, hơn nữa còn là tiếp xúc gần gũi như thế, còn cùng hắn hôn, hoặc nhiều hoặc ít xem như một loại an ủi.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Trần Tuyết trở nên càng lúc càng suy yếu, tư duy trở nên càng lúc càng trì độn, chỉ có nhiệt độ thân thể Trần Hạo làm cho nàng cảm thấy một tia ấm áp.
...
“Nàng, năng lượng sắp hao hết rồi...”
Thanh âm của tồn tại thần bí mang theo một tia rối rắm cùng buồn bực, lặng yên xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo đang đắm chìm trong cảm ngộ.
...
Thần trí bởi vì năng lượng hao hết, đã trở nên có chút mơ hồ, Trần Tuyết bỗng nhiên cảm giác cách cái khăn che mặt màu đen, môi nàng bị cứng rắn tách ra.
“Tiểu Tuyết, tập trung tâm thần, ta rót năng lượng cho ngươi... Na xá, cần nối thông thiên kiều, tốc độ nhanh chút, ngươi đừng tránh, cũng đừng ngượng ngùng... Chúng ta là tình thế nào cũng phải đã.”
Cùng lúc đó, thanh âm Trần Hao vang vọng ở trong đầu nàng, trong loáng thoáng, Trần Tuyết cảm giác được ngữ khí Trần Hạo rối rắm. Ðừng trốn, nàng chẳng có sức tránh. Đừng ngượng ngùng, hầu như lâm vào trạng thái mơ hồ, nàng chẳng còn biết xấu hổ...
Hai lưỡi chạm nhau.
Mặc dù là cách cái khăn che mặt mỏng manh, tâm thần Trần Hạo cũng run lên, cả người trào máu. Mà Trần Tuyết chỉ là trong lòng nổi lên một tia gợn sóng, thân thể mềm mại hầu như lạnh lẽo cứng ngắc, kích động không nổi.
Tê tê!
Chân nguyên tinh thuần mênh mông nhất thời thông qua Trần Hạo truyền vào trong cơ thể Trần Tuyết, sau một lát, được bổ sung năng lượng, tốc độ máu quanh thân Trần Tuyết tuần hoàn dần dần nhanh hơn, tâm thần càng nhanh chóng luyện hóa chân nguyên ngăn cũng ngăn không được. Nhưng...đại đa số tâm thần đều tập trung ở trên cái miệng nhỏ nhắn. Làm nàng khẽ động cũng không dám động, cũng không động. Cái lưỡi thơm tho vốn ẩm ướt trơn nhẵn linh động lại cứng ngắc tê dại hứng lấy năng lượng của Trần Hạo...
“Đừng phân tâm, toàn lực rèn luyện.”
Thanh âm Trần Hạo truyền đến lần nữa, làm cho Trần Tuyết dần dần linh động hẳn lên, thẹn thùng vô hạn. Nhưng chợt liền cưỡng chế thu nhiếp tinh thần, nhanh chóng luyện hóa chân nguyên hùng hồn, tinh thuần Trần Hạo truyền đến, đem nó hóa thành năng lượng của mình...
Hơn mười phút sau.
“Ta lĩnh ngộ trước, cái vách ngăn này ngươi không có cách nào lĩnh ngộ, không cần đi thử. Thu liễm bản thân, làm cho tiêu hao trở nên ít nhất có thể. Chờ ta. Đừng hỏi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, giải thích với ngươi sau...”
Trần Tuyết ở trong năng lượng Trần Hạo càng lúc càng điên cuồng rót vào, không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể toàn lực luyện hóa. Nhưng năng lượng của nàng vừa tới trạng thái no đủ, Trần Hạo liền không cho nàng cơ hội đặt câu hỏi, nói thẳng, hơn nữa nói xong liền lần nữa đắm chìm đến trong lĩnh ngộ.
Trên thực tế, tâm thần Trần Hạo hoàn toàn nhất tâm đa dụng, cảm ngộ không dừng lại, chỉ là phân ra một tia tâm thần rót năng lượng cho Trần Tuyết.
“Làm tiêu hao trở nên nhỏ nhất.....Năng lượng của hắn trước sau ở trạng thái no đủ, nhưng căn bản không hấp thu thiên địa năng lượng, chẳng lẽ là... Hắn dùng bí pháp hấp thu năng lượng nguyên tinh thạch hoặc là linh tuyền hắn mang theo? Loại tốc độ tiêu hao này có thể chống đỡ bao lâu? Trong thời gian chống đỡ, hắn có thể tìm hiểu hay không? Ta...”
Ở thời điểm Trần Hạo lần nữa toàn bộ thể xác và tinh thần đắm chìm đến trong tìm hiểu, trong đầu Trần Tuyết hiện ra đủ loại ý nghĩ. Trong chốc lát liền hiểu mình đã thành trói buộc của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.