Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 340: Bế Tắc, Phát Hiện




“Khí tức này rất trẻ, có lẽ chỉ ngoài hai mươi tuổi, vậy mà đã đến Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, xem ra nhất định là nhân vật nhân tài kiệt xuất đạt được Thủ Hộ Lệnh của thế hệ trẻ khu vực tiên đạo..., Sao ta lại chưa nghe qua? Quần đảo Nam Hải cùng Tây Ðại Lục tông môn thi đấu giao lưu lần này đạt được Thủ Hộ Lệnh, chỉ có Kiếm Vũ Phỉ của Tây Đại Lục, cảnh giới ngược lại là giống nhau, nhưng cùng dung mạo, khí chất trong lời đồn đại chênh lệch rất lớn... Ðông Đại Lục chỉ có một mình Hạ U U đã được Vô Cực Tiên cung nạp làm đệ tử, cũng không có khả năng. Thiếu nữ kia chẳng lẽ là khu vực khác tới?”
“Khả năng không lớn. Thúy Yên thành ta chỉ là thành trì đầu mối then chốt của quần đảo Nam Hải, Tây Ðại Lục cùng Đông Ðại Lục, ở toàn bộ Vô Cực Đại Lục đã là khu vực kém cỏi nhất, đệ tử tiên đạo khu vực khác làm sao có thể đến chúng ta nơi đây lịch luyện? Vậy căn bản không có tính khiêu chiến...”
“Nhanh, nhanh...”
Tiếng nghị luận của mọi người tuy rất thấp,nhưng lại không có cấm kỵ gì, Trần Tuyết không thể không nghe thấy.
“Không thể không nói, làm nữ nhân không tệ, nữ nhân xinh đẹp cũng không tệ, xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành lại thiên phú cực cao càng không tệ, có thể ở trên đường cái dòng người túm tụm tốc độ bước chậm như rùa đã không thể nào nói được gì...”
Lúc này, toàn bộ đường đi bởi vì Trần Tuyết, đều trở nên chen chúc bế tắc không thành bộ dáng.
Khiến Trần Tuyết cũng tương đối phiền muộn, nhất là thời điểm cảm ứng được tốc độ của Trần Hạo trở nên càng chậm hơn, thậm chí so với nàng tốc độ còn chậm hơn, càng thêm phiền muộn. Thắc mắc muốn mình dừng lại.
“Phía trước xảy ra chuyện gì?”
Trần Hạo thời điểm nhìn đám người rậm rạp chằng chịt phía trước, tựa hồ tắc nghẹt nghiêm trọng, trong lòng có chút kỳ quái. Ban đầu chưa tế ra tâm thần, lập tức tò mò lan tràn ra. Linh hồn cảm giác cường hãn như từng cái xúc tu, rất nhanh hướng phía trước lan tràn ra, tuy ánh mắt hoàn toàn bị ngăn cản, nhưng tiếng nghị luận “Ong ong” cùng bộ dáng tu luyện giả lại ở dưới cảm giác của Trần Hạo không chỗ nào che giấu, ẩn trốn, như hình ảnh rõ ràng hiện ra, so với mắt thường nhìn thấy càng thêm chân thật.
“Mỹ nữ? Mỹ nữ nào có thể có uy lực lớn như vậy, khiến cả con đường tê liệt?”
Theo tiếp cận, lúc tiếng nghị luận của moi người trước mặt bị Trần Hạo bắt được, hắn ở trong lòng kinh ngạc nghĩ, nhưng chợt gia hỏa này bỗng nhiên dừng bước.
“Khụ khụ..., nàng sao đã đến nơi này rồi?”
“Trần Hạo?” Ðã sớm chờ gấp khó dằn nổi, Trần Tuyết lúc cảm ứng được khí tức quen thuộc ở trên người mình đảo qua, không còn do dự, liền tập trung vào Trần Hạo, ra vẻ kinh ngạc truyền âm nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
Hí!
Cùng lúc nói, Trần Tuyết như kiến bò trên chảo nóng, liền dung nhập đến trong thiên địa vạn vật, một cơn gió nhẹ thoang thoảng không thể phát giác thổi qua, bỗng nhiên biến mất tại trước mắt mọi người.
“Ta làm sao tới hả? Ta đương nhiên là tới lịch luyện. Ngược lại là ngươi... Ngươi tới nơi này làm gì?”
Trần Hạo có chút không còn gì để nói nhìn chằm chằm Trần Tuyết xuất hiện ở bên người, dứt khoát linh hoạt kéo lại bàn tay nhỏ của nàng, sau khi dung nhập đến thiên địa vạn vật, mới truyền âm lại, cùng lúc nói, rất nhanh đã rời khỏi nơi đông người.
“Đương nhiên là lịch luyện, không nghĩ tới trùng hợp như vậy...”
“Thủ Hộ Lệnh cũng không có, ngươi ra ngoài làm gì? Ði ra thì đi ra, còn bộ dạng này, chỉ cái bộ dạng này thì thôi, ngươi chậm rì rì như là ốc sên, đây không phải lấy lòng mọi người sao?”
“Đâu có liên quan tới ta... Ta chỉ là hiếu kỳ, dạo chơi cái thành trì kỳ quái này, ai biết nhiều người nhàm chán như vậy? Lại nói, ai bảo không có Thủ Hộ Lệnh thì không thể đi ra lịch lãm rèn luyện hả? Thực lực ta bây giờ, nán lại Đông Đại Lục có thể có ý tứ gì? Ngươi còn nói ta, ngươi thì sao? Đi chậm như rùa, cũng không thu liễm bản thân...” Trần Tuyết nói được một nửa bỗng nhiên ngậm miệng, “Ðệ đệ, cái thành trì này thật sự rất thần kỳ, ngươi xem thiệt nhiều ma đạo, yêu đạo...”
“Đúng vậy, không chỉ là thần kỳ, càng kỳ quặc hơn. Ngươi rõ ràng chưa phát ra dò xét khí tức của ta, làm sao lại có thể tập trung vị trí của ta? Nếu ta không đoán sai... Hẳn là ngọc giản ngươi xa xa chạy tới đưa cho ta?” Trần Hạo dùng sức nắm chặt lại bàn tay nhỏ của Trần Tuyết, quay đầu nhìn chằm chằm Trần Tuyết truyền âm nói, sau khi chứng kiến bộ dạng kinh ngạc nhíu mày của Trần Tuyết, nói tiếp: “Có cần thiết làm mệt mỏi như vậy? Chúng ta quan hệ gì? Huynh muội! Ngươi đồng ý là được, ta còn có thể không đồng ý? Bớt việc bao nhiêu...”
Trần Tuyết căn bản không nghĩ tới mình dưới sự đắc ý đã lộ ra một chút, Trần Hạo lại ở nháy mắt thời gian như vậy không những biết rõ nàng theo hắn mà đến, còn trong một câu đã tìm được căn nguyên, cái này làm cho nàng rất là xấu hổ, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng đem mặt quay sang bên cạnh, trốn tránh Trần Hạo nhìn thẳng. Nhưng lời sau đó của Trần Hạo lại làm cho Trần Tuyết quay đầu trừng mắt nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Là tỷ đệ!”
“Ngươi nào có bộ dạng tỷ tỷ?”
“Ở đâu không có?”
Hai người ở trong trạng thái đồng nhất dung nhập thiên địa vạn vật, không ai nhường ai tranh chấp, trọn vẹn tranh chấp hơn mười phút đồng hồ như trước chưa có kết quả. Cuối cùng vẫn là Trần Hạo phong phạm hơn, đối với Trần Tuyết ngang ngược lựa chọn né tránh, mới tính là khôi phục bình thường.
Không thể không nói, hai người cùng một chỗ, bởi vì quan hệ đặc thù tỷ đệ, khiến cho giữa nhau đếu không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào. Mà Trần Hạo cũng không có chút nào trách Trần Tuyết một mình theo tới. Trên thực tế, chính như Trần Hạo nói, Trần Tuyết nếu trực tiếp theo hắn, hắn quả quyết sẽ không từ chối. Một là tu vi cảnh giới chiến lực của Trần Tuyết không thua gì hắn, hai người cùng một chỗ lịch lãm rèn luyện, ai cũng sẽ không kéo ai lui về phía sau. Hai là đã trải qua động cổ Hắc Phong, thiên không chi thành lịch lãm rèn luyện, Trần Hạo rất thích cảm giác cùng Trần Tuyết lịch lãm rèn luyện chung một chỗ, đó là một loại cảm giác không gò bó. Hơn nữa, không bị cảm tình nam nữ dụ hoặc.
Ðiểm ấy, tuyệt đối không phải Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên có thể so sánh, không có cách nào, nếu đem Trần Tuyết đổi thành bất kỳ một người nào trong số ba cô gái, cô nam quả nữ cùng một chỗ lịch lãm rèn luyện, Trần Hạo sợ là cũng không kìm nổi bản thân..., huống chi, nhỡ đối phương chủ động, Trần Hạo càng không kìm nổi...
Nhưng Trần Tuyết lại không.
“Hoan nghênh quang lâm thương hội Thúy Yên!” Hai bóng người khiến trước mắt người ta sáng ngời, xuất hiện ở cửa đại sảnh tiếp đãi của thương hội Thúy Yên, nữ phục vụ xinh đẹp đứng thành hai hàng phân biệt bên cửa, đồng thời khom mình hành lễ, sau đó một nữ phục vụ tới gần trước Trần Hạo và Trần Tuyết, nhiệt tình lễ mạo nói: “Tiên sinh, tiểu thư, cần giúp gì sao?”
Ta có vật cần đấu giá” Trần Hạo nói.
“Được, mời qua bên này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.