Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 337: Rời Khỏi, Trở Lại Trích Tinh Môn




Vũ Văn Thái Nhiên nghe được Trần Hạo nói, tất nhiên là trong lòng thở ra một hơi rất lớn. Hắn đúng là rất lo lắng, Trần Hạo cũng cùng hai tiểu nha đầu không hiểu chuyện giống nhau, bởi nữ nhi tình trường mà từ bỏ tiền đồ vô thượng, vậy quá buồn bực. May mắn, Trần Hạo so với hắn tưởng tượng càng dứt khoát lưu loát hơn. Ðây mới là phong phạm của đàn ông!
Mà Hách Liên Vũ Tử và Đạm Ðài Liên nghe được lời có chút vui sướng cùng kích động của Trần Hạo, lại cùng lúc nhíu mày, từng người có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn Trần Hạo. Trong lòng rất khó chịu, tuy hai người đã sớm trong lòng đoán được, lấy loại tính cách trong lòng chỉ có tu luyện kia của Trần Hạo, khẳng định sẽ đồng ý quyết định của nữ Tiên Tôn, nhưng hai nàng lại muốn hắn ít nhiều biểu hiện một chút không nỡ. Nhưng bộ dáng gia hỏa này trái lại như là ước gì lập tức đẩy hai nàng đi...
Đương nhiên, Hạ U U cũng không ngoại lệ. Ba năm chờ đợi cũng chỉ có thời điểm thi đấu giao lưu tông môn lần này, nàng mới thật sự cùng Trần Hạo gặp nhau, mới tiếp xúc vài ngày, đã phải tách ra lần nữa, nàng không thể vui. Huống chi, nàng còn đạt được Thủ Hộ Lệnh, đã làm tốt chuẩn bị cùng Trần Hạo cùng nhau ngao du tu luyện giới...
“Khụ khụ... Ta vừa rồi còn đang đau đầu làm sao bây giờ, Tiểu Vũ cùng Tiểu Liên hai người các ngươi không đạt được Thủ Hộ Lệnh, ta nếu là theo U U bước ra khỏi Đông đại lục, bỏ lại các ngươi, lại không bỏ được... Nhưng chúng ta còn đều rất nhỏ phải không? Lúc này lấy tu luyện làm trọng... Chỉ có lòng không tạp niệm tu luyện, chúng ta mới có thể đi xa hơn, cao hơn... Các ngươi nói đúng không?”
Trần Hạo nhìn thấy vẻ mặt ba cô gái, nhất thời ý thức được mình biểu hiện quá kích động, vội vàng bổ sung nói.
Ôn nhu hương, mồ chôn anh hùng. Những lời này chính là chân lý tuyệt đối, chân lý mọi người đều biết. Nhưng mặc dù biết, như trước có 99,99%... Vô hạn tiếp cận trăm phần trăm, đều không thể trải qua được khảo nghiệm của ôn nhu hương, trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra đươc.
Mặc dù là Trần Hạo, đối mặt Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử, Đạm Đài Liên tuyệt sắc mỹ nữ thiên kiều bá mị lại đều có đặc điểm như vậy, cũng rất muốn đắm chìm đến ôn nhu hương, lại thắc mắc muốn bỏ được ra bên ngoài.
Nhưng hắn lại phải bỏ được.
Bởi vì không ai so với hắn càng để ý cảm tình hơn, cũng không có ai so với hắn càng trân trọng, quý trọng hơn phần cảm tình này.
Bỏ mới có thể có được.
Cảm tinh cần lắng đọng lại, cần ấp ú, chỉ có trải qua thời gian, không gian cùng đủ loại khảo nghiệm, mới có thể càng trầm, càng thơm, càng ngọt.
Tương tự, hắn cũng hiểu, bây giờ không phải thời điểm hưởng thụ ôn nhu kiều diễm.
Trẻ trung không cố gắng, già rồi sẽ bi thương.
Nếu giờ phút này đã đắm chìm đến trong ôn nhu hương khanh khanh ta ta, trước hoa dưới trăng, ở cái thế giới tàn khốc dùng võ vi tôn, thực lực chính là tất cả, nắm tay lớn chính là đạo lý cứng rắn này, tất nhiên rất nhanh sẽ bị đánh nát.
Nữ Tiên Tôn đêm đó liền đi, mang đi Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử cùng Đạm Đài Liên.
Ở ngoài bức tường không gian, trong không gian cuồng bạo hỗn loạn, một quả cầu ánh sáng bao vây bốn bóng người, lấy tốc độ nháy mắt vạn dặm phi hành.
“Tương lại của hắn, mặc dù là bản tiên cũng không cách nào nhìn thấu. Người như vậy, không thể cho hắn bất cứ trói buộc nào. Cô ấy là đúng...”
“Tiên Tôn, nàng là ai?” Hạ U U hỏi.
“Về sau cứ gọi ta sư phụ đi. Cô ấy là sư tỷ của sư phụ, về sau cũng chính là sư bá của các ngươi. Các ngươi mới lớn một chút đã bị tiểu gia hỏa này mê hầu như đánh mất đạo tâm. Nếu là các ngươi thực cùng hắn quấn cùng một chỗ, tất nhiên sẽ bị hào quang của hắn hoàn toàn che phủ, cuối cùng sẽ có một ngày, các ngươi rốt cuộc theo không kịp bước chân của hắn. Đối với các ngươi cũng không phải chuyện tốt... Triều sớm tối mộ chỉ là cảm tình người tầm thường, đối với người tu luyện, có thể xúc tiến nhau mới là vương đạo. Nhất là cùng hắn thiên tài kiểu yêu nghiệt như vậy càng là như thế. Tuổi các ngươi bây giờ chính là tuổi hoàng kim dốc lòng tu luyện tăng lên. Bỏ lỡ sẽ vĩnh viễn không còn nữa. Đạo lữ song tu tuy có lợi ích, nhưng đó cũng là ở dưới điều kiện tiên quyết thực lực tương đương, ưu thế bù trừ. Mà các ngươi bây giờ đều không có..., cùng một chỗ với hắn đã là trói buộc với hắn, cũng là ước thúc với các ngươi..., các ngươi hiểu ý tứ bản tiên không?”
“Hiểu rồi, sư phụ!”
“Vậy thì tốt.”
Trong biệt viện, Trần Hạo ngẩng đầu ngóng nhìn bầu trời đêm vô tận, đôi mắt đen thâm thúy ở một khắc này rốt cuộc dần hiện ra một tia hiu quạnh cùng không nỡ.
Ngóng nhìn thật lâu chỗ bức tường không gian bị xé rách kia, chỉ bất động.
Vũ Văn Thái Nhiên vốn định nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói một câu, liền lặng yên biến mất ở bên cạnh Trần Hạo.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân hình Trần Hạo thoáng như pho tượng rốt cuộc đã cử động, chợt như một cơn gió mát biến mất ở trong sân. Thời điểm xuất hiện lần nữa, đã về tới trong phòng.
“Tam niên nhất tụ thủ. So với Ngưu Lang cùng Chức Nữ trong truyền thuyết còn hối... Rất thảm sao? Cái này không phải ta muốn sao? Thật là buồn cười ta lúc này lại cảm thấy thảm...”
Trần Hạo lẩm bẩm, tự hỏi tự đáp, lời nói ra lại có chút hỗn độn, khuôn mặt tuấn dật tỏ ra cực kỳ quái dị. Loại vẻ mặt này ở thời điểm nữ Tiên Tôn mang theo ba cô gái ly biệt, hắn một chút cũng chưa biểu hiện ra. Không phải không nghĩ, không phải không muốn, mà là không thể. Miễn cho ba cô gái càng thêm rối rắm không nỡ.
Hắn chưa từng có bất cứ kinh nghiệm cảm tình gì, nhưng biết, lúc ly biệt biểu hiện lạnh lùng tàn khốc chút, dứt khoát chút, lại cần thiết. Như thời điểm hắn với Hách Liên Vũ Tử, Đạm Ðài Liên ở chung, cơ bản không có biểu hiện gì vô cùng thân thiết. Mặc dù ngẫu nhiên có cũng đều thành lập ở trên trụ cột trong lòng chỉ có tu luyện.
Trần Hạo hiểu, ở trong lòng các nàng, có lẽ nhận định mình là loại người đối với tu luyện chấp nhất hơn nữa có thể làm đến lòng không tạp niệm kia. Trên thực tế hắn cũng là người như vậy, nhưng xa chưa lạnh lùng tàn khốc như bề ngoài.
“Có thể vượt qua ta sao? Có lẽ có thể..., đó chính là Vô Cực tiên cung, tồn tại chí cao quản hạt toàn bộ tiên đạo Vô Cực đại lục! Cha mẹ, còn có Vô danh lão nhân, hẳn cũng là người của Vô Cực tiên cung nhỉ? Xem từ trên giọng nói cúa nàng, hẳn là quen biết, hơn nữa là rất quen thuộc. Tâm quyết điêu kĩ hẳn cũng là tuyệt học của Vô Cực tiên cung... Xé rách hư không cũng dễ dàng, vậy cần cảnh giới như thế nào? Nguyên Thần cảnh có thể làm được, nhưng từ vẻ mặt tông chủ liền có thể nhìn ra, quả quyết không thoải mái như vậy... Ðường ta cần đi còn rất xa, rất xa!”
Một ngày sau, Trích Tinh Môn đạt được thưởng lớn gần với mười đại cửu phẩm tông môn, bao gồm mạch khoáng tài nguyên trân quý, quản hạt thành trì, đan dược, nguyên tinh thạch, linh khí..v..v.., bước lên hành trình quay về Trích Tinh Môn.
Tin tức Hạ U U, Hách Liên Vũ Tử và Đạm Ðài Liên được nữ Tiên Tôn thu làm đồ đệ cũng mang về Vô Cực tiên cung bồi dưỡng, trở thành một trong những điểm sáng nhất của thi đấu giao lưu tông môn lần này.
Chẳng qua, mọi người cũng không hiểu vì sao Trần Hạo và Lãnh Diệc Hàn hai tồn tại tuyệt đối so với ba người bọn Hạ U U biểu hiện càng khủng bố hơn, lại chưa đạt được vinh quang này.
“Người số một thế hệ trẻ Đông đại lục! Quá lợi hại rồi... Chúng ta nên cao hứng mới đúng. Ha ha ha...”
Ở trong một tòa thành trì cổ hoang vắng, một thiếu niên phong thần tuấn lãng nhìn một thiếu niên khí tức trầm ổn, một tướng mạo bình thường, cười lớn nói.
Người nói chuyện chính là Lý Dật Phong. Hai người khác tất nhiên là Nghê Kiếm Bình và Dương Phàm.
Từ sau khi lần trước gặp được Trần Hạo liền đi ra lịch luyện, ba người vẫn chưa từng trở về Trích Tinh Môn. Bọn họ đang cố gắng, đang đuổi theo. Trước có Trần Hạo làm bọn họ không dám có chút lười biếng, sau có Cô Tinh cùng Đông Phương Tuấn biến thái, càng làm bọn họ thêm điên cuồng. Mà bây giờ ngẫu nhiên gặp được đội ngũ người tu luyện, làm bọn họ đạt được tình huống thi đấu giao lưu tông môn. Trong lòng tất nhiên là kinh hỉ vì Trần Hạo, Đạm Ðài Liên, Hách Liên Vũ Tử, cũng kinh hỉ cho Trích Tinh Môn. Tuy bọn họ chưa tận mắt chứng kiến kỳ tích này sinh ra, nhưng có thể tưởng tượng bóng người Trần Hạo ngạo nghễ mà đứng, mang cho mọi người rung động như thế nào.
Đây thật là chuyện nên cao hứng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, ba người lại trầm mặc, ngưng trọng. Tính cách tùy ý ào ào Lý Dật Phong dẫn đầu đánh vỡ nặng nề. Nhưng một lần này, tiếng cười của hắn lại không thực thoải mái như vậy.
“Là nên cao hứng. Đi, chúng ta đến thành trì gần nhất, hảo hảo uống một bữa đi, không say không thôi!” Nghê Kiếm Bình hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.
“Tốt! Không say không thôi!” Dương Phàm trầm giọng nói. Ánh mắt ba người hội tụ đến một chỗ, ai cũng có thể phát hiện ánh mắt của nhau trở nên càng thêm kiên định, càng thêm cuồng nhiệt.
Bọn họ ai cũng chưa nói ra về Trích Tinh Môn. Tuy bọn họ đều muốn trở về nhìn một chút. Nhưng đều nhịn xuống.
Bọn họ cũng từng là thiên tài kiêu ngạo, từng cùng Trần Hạo kề vai chiến đấu, tuy tiếp xúc thực không nhiều, nhưng Trần Hạo cho bọn họ rất nhiều: vật chất, tu luyện. Bọn họ biết lần này nếu trở về, Trần Hạo tất nhiên sẽ lần nữa cho bọn họ chiếu cố, trợ giúp, chỉ điểm. Nhưng bọn họ lại ăn ý lựa chọn không trở về.
Bởi vì kiêu ngạo cùng tự tôn trong lòng. Bọn họ muốn dựa vào lực lượng của mình đứng lên, đuổi theo mà không phải liên lụy bước chân của Trần Hạo.
Gần nơi đây.
“Tông chủ, thương hội Vạn Thông từ chối mọi tin tức có liên quan hai người...”
“Nguyên nhân gì? Chỉ bởi vì hắn là quán quân? Bởi vì là thiên tài ngàn năm không gặp của Đông đại lục?”
“Cái này... Thuộc hạ không biết”
“Hừ, vậy do ngươi tự ra mặt đi! Nhớ kỹ, chỉ cần tin tức là được, tuyệt đối không thể bại lộ bất cứ một điểm nào về thân phận ngươi.”
“Vâng!”
Bóng người như u linh khom người đáp, nói xong liền lặng yên không một tiếng động biến mất.
“Hừ, Khuynh Thiên chết, vô luận là ai cũng đừng mơ ngăn cản ta! Thay đổi số mệnh Đông đại lục? Người như vậy, tuyệt đối không thể là hắn! Thủ Hộ Lệnh lại như thế nào? Chỉ cần ta không vi phạm nguyên tắc, mặc dù là Vô Cực tiên cung cũng không cách nào trị tội... Ta chẳng qua là đem tin tức truyền tới quần đảo Nam Hải cùng Tây đại lục mà thôi...”
Sau khi cái bóng biến mất, người khoanh chân ngồi ở trong cung điện, ánh mắt âm trầm lạnh giọng nói. Người này không phải ai khác, chính là môn chủ Nguyên Môn. Sở Khuynh Thiên chết, Nguyên Môn bị hủy bỏ quyền lên tiếng, bị cướp đoạt thân phận đệ nhất môn, bất cứ một hạng nào đều là hắn không thể chịu đựng được. Nguyên Môn mấy trăm năm gần ngàn năm đạo cơ tuyệt đối không thể ngã xuống ở trên tay hắn. Mà tạo thành tất cả cái này đều là Trần Hạo, đệ tử một cái tam phẩm tông môn.
Hắn không dám ra tay, nhưng không có nghĩa là không thể mượn đao giết người.
Trần Hạo chém giết đệ tử tuyệt đỉnh thiên tài cửu phẩm tông môn của quần đảo Nam Hải và Tây đại lục, đó là cơ hội lớn nhất. Hắn chỉ cần nắm giữ thời gian Trần Hạo bước ra khỏi Đông đại lục cùng với hướng đi đại khái là được. Hắn tin Tây đại lục cùng quần đảo Nam Hải so với Đông đại luc cường đại hơn sẽ không để hắn thất vọng. Mặc dù là bọn họ không thể làm được, hắn còn có biện pháp khác, chỉ cần hao phí cái giá thật lớn, một Lãnh Diệc Hàn đã hao phí không ít, nếu là Trần Hạo cũng làm như vậy, hao phí khẳng định so với Lãnh Diệc Hàn còn nhiều hơn.
Nhưng nếu thực đến một bước đó, hắn tất nhiên cũng sẽ không do dự chút nào.
“Trần Hạo, ngươi tính thế nào?”
Trằn trọc ở trong truyền tống trận, thời điểm Vũ Văn Thái Nhiên cùng ba đại trưởng lão mang theo đệ tử Trích Tình Môn đi đến Hóa Tinh thành, trực tiếp bay về phía Trích Tinh Môn, Vũ Văn Thái Nhiên vừa phi hành, vừa nhìn Trần Hạo hỏi.
“Bế quan một đoạn thời gian trước thật sự củng cố cảnh giới, nếu có thể tấn thăng đến Hóa Thân cảnh, thì sau khi thăng cấp lại rời khỏi... Tông chủ, trong tông môn chúng ta có một ít tư liệu của Vô Cực đại lục hay không?” Trần Hạo nói.
“Ừm? Ngươi chẳng lẽ không rèn luyện Thủ Hộ Lệnh Tiên Tôn cho ngươi?”
“Không...”
“Vậy ngươi rèn luyện sẽ biết. Trong Thủ Hộ Lệnh có toàn bộ tin tức Vô Cực đại lục đầy đủ hết, hơn xa tư liệu của tông môn chúng ta.”
“Cái này... Tông chủ, sau khi trở về, vẫn là cho ta một phần tư liệu trong tông môn đi, chung quy sẽ một số khác biệt, có thể hiểu thêm một ít cũng là chuyện tốt.”
Trần Hạo nói.
Vũ Văn Thái Nhiên khẽ nhíu mày, sau khi tạm dừng một lát, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, gật gật đầu.
“Tông chủ đã trở lại! Trần Hạo sư huynh đã trở lại...”
“Trần Hạo sư huynh đã trở lại!”
“A? Ðó là người số một thế hệ trẻ Trần Hạo sao?”
“Thật đẹp trai... Tam thúc, dù như thế nào, ngươi cũng phải nghĩ cách làm cho ta trở thành đệ tử Trích Tinh Môn!”
Thời điểm đoàn người vừa mới tiếp cận lĩnh vực của Trích Tinh Môn, đã nhìn thấy vô số đệ tử bồi hồi ở lối vào ngoài cấm chế của Trích Tinh Môn, càng có vô số thiếu niên, rậm rạp, từng người ăn mặc đều rất xa hoa, nhưng khí tức mỏng manh, rõ ràng đều là hàng ngũ võ giả cấp thấp. Nhưng rất nhiều thiếu nam thiếu nữ bên người đều có cao thủ thủ hộ. Quy mô to lớn, nhân số đông đảo làm cho Vũ Văn Thái Nhiên sớm có dự đoán cũng có chút há hốc miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.