Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 333: Ai Sống Ai Chết




Nữ Tiên Tôn cũng hít ngược một ngụm khí lạnh, vẻ mặt xuất hiện một tia khẩn trương.
Dưới quyền thế bao phủ làm Trần Hạo có loại cảm giác hít thở không thông, muốn tránh đi, căn bản không có khả năng. Không ai biết trong đầu Trần Hạo ở một khắc này tâm niệm thay đổi thật nhanh, linh hồn cảm giác cường hãn tập trung chặt chẽ một quyền của Sở Khuynh Thiên, cảm ứng lực lượng khủng bố trong đó ẩn chứa, đầu óc nhanh chóng tính toán, cuối cùng ra kết quả, làm cho khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân của Trần Hạo lóng lánh ra điên cuồng trước đó chưa từng có!
Một thành.
Chỉ có một phần thắng.
Không còn lựa chọn gì nữa.
Liều.
Chỉ có liều, dùng hết toàn bộ lực lượng của mình!
Dũng giả gặp nhau đường hẹp, không phải ngươi chết, chính là ta mất mạng!
“Hây!”
Một tiếng rống giận vang thấu thiên địa chợt từ trong miệng Trần Hạo phát ra.
Oành!
Vốn đã toàn lực tế ra Bạch Kim Phá Thiên Trảm, Trần Hạo ở một khắc này, hoàn toàn điên cuồng, hoàn toàn thiêu đốt, nguyên anh bảy màu trong đan điền trong phút chốc lấy tốc độ khủng bố bắt đầu xoay tròn, đem chân nguyên hùng hồn mênh mông cuồn cuộn phát ra, lực luợng thân thể cường hãn, ảo diệu không gian thuộc tính, cảnh giới kiếm ý cao nhất, cùng hồng trần kiếm đạo thuộc tính, Trần Hạo ở trong chiến đấu chưa từng thử cũng không dám thử, ở một khắc này hoàn toàn nở rộ.
Giờ khắc này, ban đầu mọi người đều bị một quyền khủng bố của Sở Khuynh Thiên thu lấy tâm thần, bị lực lượng đột nhiên tăng vọt cùng khí tức khủng bố của Trần Hạo hấp dẫn, ở dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Trần Hạo chém ra một kiếm!
Xẹt!
“Hủy... Hủy diệt kiếm đạo?” Ở trong nháy mắt này, vô số người trong lòng kinh ngạc nói.
Là khí tức của hủy diệt kiếm đạo, kiếm ý hủy thiên diệt địa, hủy diệt tất cả, kiếm đạo thuộc tính so với Lãnh Diệc Hàn bày ra khí tức thuộc tính hủy diệt càng thêm khủng bố cường đại!
Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt Xẹt!
Căn bản không kịp mọi người kinh ngạc quá lâu, chuyện càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn đã xảy ra. Ðã vung kiếm phát ra tuyệt chiêu, khí tức của Trần Hạo không có chút yếu bớt, hơn nữa, ở trong nháy mắt liên tục chém ra sáu kiếm, mỗi một kiếm đều cùng đạo thứ nhất giống nhau, khủng bố đến cực điểm, sắc bén đến cực hạn, hơn nữa ẩn chứa vô cùng vô tận huyền ảo.
Sau khi liên tục phát ra sáu kiếm, Trần Hạo dừng một chút, mọi người ở thời khắc này cho rằng kết thúc, nhưng Trần Hạo xuất kiếm lần nữa!
“Dát. Ngao ngao ngao ngao!
Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, Kỳ Lân, không chút dấu hiệu theo một chiêu tương tự của Trần Hạo, từ trong Ngũ Hành Kiếm gào thét mà ra, hư ảnh khổng lồ của năm thần thú phát ra tiếng tru lên vang vọng thiên địa, ngay lập tức liền xoay quanh bay múa, ngưng tụ thành một khối Thần Thú Ấn dung hợp, theo một đạo kiếm quang cuối hướng về phía một quyền của Sở Khuynh Thiên.
Nói tới thì dài, thực tế từ lúc Sở Khuynh Thiên ra quyền đến bây giờ chẳng qua là trong nháy mắt.
Nhưng thế cục trong đó biến hóa lại như sóng triều tận trời.
Oành Oành Oành...
Tiếng nổ liên miên không dứt ở nháy mắt kiếm quang cùng nắm tay gặp nhau, liền khủng bố đến cực điểm nổ tung ra, kiếm thứ nhất của Trần Hạo tuy đã khủng bố cường hãn đến trình độ làm người ta kinh ngạc, lại vẫn trong khoảnh khắc bị nắm tay xé rách không gian, thoáng như vì sao phá hủy đi. Mà nắm tay rực rỡ như trước!
Chỉ là dư ba của vụ nổ đã làm mọi người kinh ngạc nhìn thấy kết giới lôi đài cường hãn vô cùng trong nháy mắt rạn nứt ra từng cái khe hở, mà ghế tuyển thủ cách lôi đài gần nhất, đám người Hạ U U, Lãnh Diệc Hàn từng người “Oành oành oành” tế ra hộ thể cương khí ngăn cản dư ba khủng bố. Trong lòng kinh hãi tột đỉnh, nhưng ánh mắt lại gắt gao tập trung vào lôi đài, rất sợ bỏ qua quyết đấu đỉnh phong phấn khích nhất này.
Đạo kiếm quang thứ hai, lại diệt!
Đạo kiếm quang thứ ba, lại diệt!
Chợt là bốn đạo, năm đạo... Ở thời điểm tới đạo kiếm quang thứ năm bị phá hủy, nắm tay rực rỡ rốt cuộc bắt đầu ảm đạm suy yếu, nhưng thế không thể đỡ như trước!
Sáu đạo, bảy đạo...
Nắm tay càng thêm ảm đạm, nhưng khí tức tản mát ra vẫn khủng bố đến cực điểm.
Đến giờ khắc này, vẫn không ai biết kết cục cuối cùng là gì. Trần Hạo không biết, Sở Khuynh Thiên cũng không biết. Thậm chí cao thủ trên đài chủ tịch bao gồm nữ Tiên Tôn ở trong cũng không biết...
Bởi vì một kiếm còn lại mạnh nhất của Trần Hạo cùng khí tức nắm tay giờ phút này còn lại, ẩn chứa lực lượng kinh người tương đương, chính là linh hồn cảm giác cường hãn vô cùng của Trần Hạo cũng không phân biệt ra ai mạnh hơn.
Trần Hạo không ngờ Sở Khuynh Thiên lại cường đại đến mức như thế, tương tự, Sở Khuynh Thiên càng không ngờ Trần Hạo lại khủng bố như thế...
Oành!
Va chạm cuối cùng rốt cuộc bùng nổ uy lực trời sụp đất nứt, uy áp khủng bố thổi quét toàn bộ diễn võ trường. Cho dù là ngoài trăm dặm một số người tu luyện tu vi tương đối kém ở dưới uy áp khủng bố này đều ùn ùn tế khởi hộ thể cương khí.
“Phốc!”
“Phốc!”
Tương tự, Trần Hạo cùng Sở Khuynh Thiên là hao hết năng lượng, từng lần bùng nổ đó đối với hai người từng lần rực rỡ, ai cũng đang dựa vào ý chí chống đỡ, đến giờ khắc này rốt cuộc cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi, từ hư không rơi xuống ở trên lôi đài vỡ nát.
Cân sức ngang tài, lưỡng bại câu thương!
Không hề nghi ngờ, Trần Hạo và Sở Khuynh Thiên đều đã khiêu chiến cực hạn của mình, phát ra lực công kích vượt qua bản thân thừa nhận, không thành công thì thành nhân. Mà bây giờ đều chưa thành công, cũng chưa thành nhân. Chỉ là hai người ai cũng rõ ràng cảm giác được năng lượng đan điền tiêu xài không còn, kinh mạch quanh thân thậm chí lục phủ ngũ tạng đều vết thương chồng chất.
Bụi bặm tan hết, năng lượng tàn sát bừa bãi bình ổn. Thân thể hai người ngã trên mặt đất, xuất hiện ở trong mắt mọi người. Toàn bộ diễn võ trường một mảng tĩnh lặng.
“Không ai có thể thắng ta, ta muốn ngươi chết!”
Oành oành Oành Oành!
Bỗng nhiên, nằm ngã xuống đất, Sở Khuynh Thiên như tiểu vũ trụ bùng nổ, giãy giụa đứng lên, miệng phun đầy máu tru lên. Cùng lúc nói, đạp bước chân nặng nề, hoàn toàn bằng vào một tia lực lượng thân thể còn sót lại, hướng Trần Hạo đi đến.
Tiếng bước chân thịch thịch như từng lá bùa đòi mạng, chỉ bước ra một bước cũng có loại cảm giác làm người ta hít thở không thông.
Nhưng Trần Hạo lại không nhúc nhích, sinh tử mặc kệ...
Thấy một màn như vậy, tuyệt đại đa số mọi người biết Trần Hạo sắp xong đời. Cái này nhất định là chiến đấu không chết không thôi, thắng bại đã là sinh tử!
Nhưng...
Dưới lôi đài, trên ghế tuyển thủ, ban đầu tràn ngập lo lắng nồng đậm, giờ phút này thần kinh căng thẳng của Lãnh Diệc Hàn không những không khẩn trương, ngược lại buông lỏng xuống, thở phào một hơi dài, khóe miệng cong lên một cái độ cong âm nhu ngay cả chính hắn cũng chưa phát giác. Cái độ cong này nếu đặt trên một nữ tử tất nhiên rực rỡ chói mắt, nhưng đặt trên mặt hắn lại làm cho Hạ U U một bên cũng nhẹ nhàng thở ra rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.