Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 329: Có gì không dám




Dần dần, một bóng người vô cùng thê thảm xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Cả người đẫm máu như từ trong ao máu mới nhảy ra, quần áo tả tơi, đầy mặt máu tươi, ngay cả ngũ quan cũng thấy không rõ lắm, khí tức cũng cực kỳ mỏng manh, rõ ràng mất đi mọi chiến lực. Nhưng ánh mắt bóng người này vẫn sắc bén như kiếm, lóng lánh hào quang lạnh lùng. Ở dưới mọi người chăm chú nhìn, Lãnh Diệc Hàn run rẩy đứng lên!
“Sở Khuynh Thiên, thắng!”
Trọng tài lập tức quyết định thật nhanh tuyên bố Sở Khuynh Thiên thắng lợi.
Tê!
Ở thời điểm trưởng lão Vạn Đan Các muốn đi đón Lãnh Diệc Hàn, rõ ràng bị thương nghiêm trọng, hầu như là sinh tử một đường, Lãnh Diệc Hàn chợt hóa thành một cơn gió mát biến mất ở trên lôi đài, lúc lần nữa xuất hiện đã đến bên người Trần Hạo.
Mọi người ngơ ngác nhìn...
Chính là Sở Khuynh Thiên cũng kinh hãi mở to hai mắt nhìn “Sao có thể? Ở dưới một trong những đòn sát thủ mạnh nhất của mình, hắn sao có thể không chết? Không chết thì thôi, bị thương nặng như thế, sao có thể còn có lực lượng thi triển ra loại công pháp ẩn nấp quỷ dị kia?”
“Tiểu nha đầu này, thật tốt...”
Đôi mắt nữ Tiên Tôn cũng mang theo một tia kinh ngạc cùng tán thưởng nhàn nhạt, chăm chú nhìn Lãnh Diệc Hàn cắn nuốt linh đan chữa thương liền lâm vào trạng thái chữa thương, trong lòng thì thào.
Tuy bại mà vinh.
Mọi người tin tưởng, sau hôm nay, có được hủy diệt kiếm đạo, ở không lâu trong tương lai, Lãnh Diệc Hàn nhất định sẽ một bước lên trời. Bởi vì ánh mắt hắn, ý chí hắn, không một cái nào không nói cho mọi người, người như vậy có được một linh hồn bất khuất. Không ai có thể đem hắn thật sự đánh ngã.
Hắn chỉ cần thời gian trưởng thành.
“Hô...”.
Không biết từ đâu tới, thần kinh căng thẳng, hơn nữa khẩn trương đến mức tận cùng, Trần Hạo sau khi nhìn thấy Lãnh Diệc Hàn tiến vào trạng thái chữa thương, mới thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt tuấn dật xuất trần lóng lánh ra một sự lạnh lùng cực điểm cùng xơ xác tiêu điều.
“Trận thứ hai, Hạ U U với Cô Tinh!”
Thanh âm trọng tài ở thời điểm mọi người còn đắm chìm ở trong kinh hãi chợt vang lên, cũng không có bất cứ gì khác thường. Trên thực tế, trong lòng trọng tài này cũng thở ra một hơi rất lớn. Đối mặt tông chủ hai đại tông môn uy hiếp, hắn không dám không đáp ứng. Tuy ở dưới loại tình huống vốn là ba phải cái nào cũng được này, làm ra tuyệt đối không có khả năng bị nhìn ra manh mối, nhưng chung quy là trong lòng có quỷ. Mà Lãnh Diệc Hàn có thể chịu được một đòn này của Sở Khuynh Thiên, không thể nghi ngờ là tốt nhất.
Xôn xao...
Hạ U U ra màn nhất thời làm người tu luyện trẻ tuổi cả diễn võ trường đều sôi trào lên. Không chỉ có thực lực của Hạ U U, càng bởi vì phong tư tuyệt thế của Hạ U U. Đây là thiên tài mỹ nữ số một Ðông đại lục công nhận, là nữ thần trong cảm nhận của ngàn vạn đệ tử trẻ tuổi.
Tuy nữ thần này trong lần thi đấu giao lưu tông môn này, tựa như đã bởi vì đồn đãi cùng Trần Hạo thân mật, có một chút phàm hóa, nhưng chung quy vẫn là nữ thần. Lực ảnh hưởng to lớn là trong top hai mươi bất luận kẻ nào cũng không thể bằng được.
Hạ U U bước lên lôi đài, khuôn mặt tuyệt đẹp không có bất cứ biểu cảm nào. Khí tức trầm ổn như nước mang theo khí tức siêu nhiên nhàn nhạt. Bộ dạng như thế quả thật có được sức quyến rũ làm cho đệ tử trẻ tuổi phát cuồng, nổi điên, duy nhất có thể không chịu mê hoặc cũng chỉ là Trần Hạo.
Bởi vì ở trước mặt Trần Hạo, Hạ U U một tiểu nha đầu dính đời chưa sâu, ngây thơ rực rỡ. Cùng nàng trên lôi đài hoàn toàn là hai cái khái niệm.
Trên thực tế, Hạ U U cũng chỉ có ở trước mặt Trần Hạo cùng người quen mới bày ra một mặt thật sự của nàng. Mà cùng Trần Hạo vô cùng thân thiết, không gò bó như vậy, càng không có khả năng ở trước mặt bất cứ nam tử cùng tuổi nào xuất hiện bộ mặt thật sự.
Trầm mặc ít lời, Cô Tinh sau khi ra sân, vô luận là vẻ mặt hay khí tức đều cực kỳ trầm ổn. Thời điểm đối mặt Hạ U U cùng đối mặt bất cứ đối thủ nào, không có chút khác nhau.
Chỉ là Hóa Thân trung kỳ đỉnh phong, hắn chỉ biết đối mặt là một siêu cấp thiên tài Hóa Thân cảnh hậu kỳ đỉnh phong, khả năng chiến thắng không lớn. Chỉ có dốc sức chiến một trận, bày ra thực lực thật sự của bản thân. Ðối với thứ tự, danh hiệu tứ đại công tử, hắn đã không ôm bất cứ ảo tưởng nào, hắn cần chỉ là ở trong chiến đấu rèn luyện chính mình.
Hai người không nói gì liền khai chiến.
Váy dài bay bay thoáng như tiên tử, Hạ U U ra tay lại sắc bén vô cùng, trong mỗi chiêu thức đều ẩn chứa lực lượng hùng hồn khủng bố, đem Cô Tinh cảnh giới, lực lượng xa không bằng nàng áp chế gắt gao. Chẳng qua Cô Tinh dù sao cũng là tuyệt đỉnh thiên tài rất sớm đã thành danh của Đông đại lục, dưới sự nổi danh thật ra nan phó, ở dưới trạng thái bị hoàn toàn áp chế cũng bày ra thiên phú chiến đấu kinh người, nhất là ở bên bờ hiểm cảnh giữ được bình tĩnh cùng bùng nổ, càng thêm làm cho lão giả trên đài chủ tịch đều xem liên tiếp gật đầu... Tuy nhiên không thể thay đổi kết cục cuối cùng.
Không muốn bại lộ con bài chưa lật, ước chừng dùng hơn mười phút, Hạ U U mới hạ Cô Tinh.
“Trận này hẳn là Trần Hạo cùng Ngô Nhược Trần nhỉ?”
“Khẳng định. Trận này đặc sắc rồi, ha ha... Ban đầu Ngô Nhược Trần đã thua có chút nghẹn khuất, bây giờ tăng lên rồi, sao có thể không hung hăng tìm về mặt mũi?”
“Khí tức Ngô Nhược Trần cường hãn sợ là không chỉ gấp đôi, ngươi xem vẻ mặt hắn... sợ là hận không thể đem Trần Hạo bóp chết nhỉ?”
“Ha ha... Trận chiến này, mặc dù không phải sinh tử quyết đấu, chỉ sợ cũng không kém bao nhiêu. Chỉ không biết Trần Hạo còn cất giấu con bài chưa lật nào, nếu còn muốn mưu lợi mà nói, sợ là không có khả năng. Trừ phi Ngô Nhược Trần là đầu heo!”
Thời điểm Hạ U U cùng Cô Tinh phân ra thắng bại, trọng tài còn chưa tuyên bố trận thứ ba là ai với ai, toàn bộ diễn võ trường đã bắt đầu tiếng nghị luận ong ong. Rất hiển nhiên, dựa theo quy luật an bài của trọng tài, trận này, không có gì bất ngờ xảy ra, tất nhiên là Trần Hạo với Ngô Nhược Trần.
Oan gia ngõ hẹp, không thể không đặc sắc.
Có thể khẳng định là trình độ kịch liệt của trận chiến này tất nhiên vượt qua hai trận trước!
Hơn nữa, ở mặt ngoài xem, phần thua của Trần Hạo lớn hơn. Dù sao, lần trước quyết đấu, Trần Hạo lợi dụng một chút thủ đoạn nhỏ, cũng không phải là bằng vào lực lượng thật sự đem Ngô Nhược Trần đánh bại. Mà bây giờ, Ngô Nhược Trần lại tấn thăng đến Hóa Thân cảnh hậu kỳ, thực lực rõ ràng tăng lên một mảng lớn. Đối với Trần Hạo mà nói, chỉ cần không ngốc, khẳng định phần thắng lớn hơn.
Đường nhiên, cái này chỉ là nhìn từ mặt ngoài. Ở trong cảm nhận của mọi người, mơ hồ cảm thấy hy vọng Trần Hạo thắng lớn hơn, bởi vì kỳ tích Trần Hạo sáng tạo, thiên phú bày ra. Hơn nữa, đến bây giờ hắn cũng chỉ là bại lộ ra con bài chưa lật kiếm ý. Người như vậy, không thể không giữ lại đòn sát thủ.
“Trận thứ ba, Ngô Nhược Trần với Trần Hạo!”
Giống như mọi người đoán trước, sau một lát, trọng tài liền điểm đến tên của Ngô Nhược Trần cùng Trần Hạo.
Xẹt!
Sớm vội không đợi được, nháy mắt Ngô Nhược Trần liền nở rộ ra khí tức cường hãn của bản thân, hóa thành một dải ánh sáng bước lên lôi đài, bốc lên chiến ý, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm, làm mọi người rõ ràng giờ phút này Ngô Nhược Trần là gấp không thể chờ cỡ nào.
Ở dưới sự chú ý của mọi người, Trần Hạo ngược lại chậm rãi bay về phía lôi đài, khuôn mặt tuấn dật tuyệt luân mang theo một chút hương vị vân đạm phong khinh, nhưng cũng chính bởi vì như thế, ngược lại làm mọi người cảm giác Trần Hạo đối với Ngô Nhược Trần trước mắt vốn không có chút để ở trong lòng, càng tỏ ra trắng trợn...
“Trận đấu...”
“Đợi chút!” Ngay tại thời điểm trọng tài thấy hai người đã đến vị trí, muốn tuyên bố trận đấu bắt đầu, Ngô Nhược Trần bỗng nhiên ngắt lời trọng tài, ánh mắt tràn ngập trắng trợn khiêu khích nhìn thẳng Trần Hạo, nói với trọng tài: “Dù ta có bao nhiêu nguy hiểm, cho dù là chết, xin không cần bởi vì ta mà cắt ngang trận đấu!”
“Ngươi dám không?” Nói xong với trọng tài, Ngô Nhược Trần lại tràn ngập khiêu khích cùng hung ác chăm chú nhìn Trần Hạo hỏi.
Xôn xao...
Lời của Ngô Nhược Trần nhất thời dẫn bạo toàn bộ diễn võ trường. Mặc cho ai cũng biết Ngô Nhược Trần lời này hiển nhiên là muốn cùng Trần Hạo không chết không thôi. Nói cách khác, lúc hắn ở hạ phong, trọng tài tuyệt không thể bởi vì muốn giữ mạng hắn mà ra tay. Nếu ra tay, hắn sẽ không nhận thua. Hơn nữa, không hề nghi ngờ, hắn dám làm như vậy, tất nhiên là có được tự tin tuyệt đối.
“Có gì không dám!” Thời điểm ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trần Hạo, khuôn mặt Trần Hạo lóng lánh ra một sự lạnh lùng, không sợ chút nào nói: “Trọng tài, ta cũng thế!”
Trọng tài chỉ khẽ nhíu mày, nhưng lại dứt khoát lưu loát gật gật đầu, hai bên đều đã làm rõ không cho mình ra tay, vậy hắn càng vui. Vô luận là ai thắng ai chết đều cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì, cũng không cần tâm lý bất an.
Ở thời điểm trọng tài ra hiệu trận đấu bắt đầu, sớm đem khí tức tăng lên tới đỉnh phong, Ngô Nhược Trần bước ra một bước, như một con dã thú phát cuồng cuồng bạo hung mãnh lao về phía Trần Hạo, quanh thân trào ra sát khí thoáng như thực chất, làm cho khí tức của hắn trở nên càng thêm khủng bố.
Trần Hạo đứng thẳng tắp như kiếm, ra ngoài mọi người đoán trước, thế mà chưa thẳng tiến, chỉ là rút kiếm ra khỏi vỏ, xa xa chỉ hướng Ngô Nhược Trần nhanh chóng bay vụt đến, thúc giục năng lượng hùng hồn mênh mông trong đan điền, con ngươi co rút lại.
“Đơn thuần lực lượng đã tăng lên năm thành, chiến lực tuyệt đối tăng lên không chỉ gấp đôi! Quả thật rất mạnh, đáng tiếc vẫn chỉ là đối tượng ta tôi luyện!”
Mắt thấy Ngô Nhược Trần ở nháy mắt cách xa mười trượng mang theo đao ý khủng bố chém ra, Trần Hạo bỗng nhiên động, chân đạp Lăng Ba Tiêu Dao Bộ, tay bắt Ðộc Cô Kiếm Quyết, vung kiếm, đón!
Trong phút chốc, hai người liền lấy thế đánh giáp lá cà chiến đến một chỗ.
Tiếng kim loại va chạm bùng nổ, kiếm khí, đao khí tung hoành!
So với hai người lần trước quyết đấu, rõ ràng kịch liệt khủng bố hơn rất nhiều. Hơn nữa, thực lực Ngô Nhược Trần tăng vọt, ở dưới lực lượng tuyệt đối khống chế, đao thế đại khai đại hợp, bá đạo vô song, mỗi một đao đều ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.
Chẳng qua làm người ta kinh ngạc là lực lượng yếu thế càng thêm rõ ràng, lần này Trần Hạo dù chưa thể như lần trước ngăn chặn Ngô Nhược Trần, nhưng Ngô Nhược Trần lại cũng tương tự không thể ngăn chặn hắn, mỗi một kiếm của Trần Hao đều sắc bén vô cùng, xảo quyệt dị thường, từng chiêu chỉ thẳng yếu hại, đao quang kiếm ảnh đầy trời, trong khoảnh khắc liền làm cho cả lôi đài vỡ nát, đầy mắt vết thương, trình độ kịch liệt của chiến đấu làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.
“Kiếm kĩ của tiểu gia hỏa này thế mà đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục, thật sự là không thể hạn lượng...”
Trên đài chủ tịch, nữ Tiên Tôn chăm chú nhìn Trần Hạo trên lôi đài, trong lòng nhịn không được thầm khen.
Đánh lâu không giải quyết được, sắc mặt Ngô Nhược Trần trở nên cực kỳ khó chịu, ban đầu hắn cho rằng bằng vào lực lượng của hắn bây giờ, đánh giáp lá cà tất nhiên có thể đem Trần Hạo hoàn toàn áp chế, làm mọi người biết ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, kiếm kĩ mạnh hơn nữa cũng không chịu nổi một đòn. Nhưng làm hắn không nghĩ tới là Trần Hạo lại khó chơi đến mức như thế. Giờ phút này lực công kích của hắn ước chừng không chỉ hai ba lần của Trần Hạo, nhưng lại không thể làm gì được Trần Hạo, không những như thế, công kích sắc bén xảo quyệt của Trần Hạo làm cho Ngô Nhược Trần cảm thấy càng lúc càng cố hết sức, tựa như lại lâm vào tình cảnh quyết đấu lần đầu tiên. Đến giờ khắc này, Ngô Nhược Trần muốn ăn miếng trả miếng hiển nhiên khả năng không lớn.
“Hừ, hôm nay ta cũng muốn xem ngươi phá tuyệt chiêu của ta như thế nào!”
Oành!
Ngô Nhược Trần đột nhiên phát ra một công kích cuồng bạo đem Trần Hạo đẩy lui, cùng lúc đó, như lần trước đối mặt Trần Hạo, thân hình bạo lui, lạnh giọng nói. Ngô Nhược Trần làm như thế, không thể nghi ngờ là làm mọi người rõ ràng, ở trên so đấu kiếm kĩ đao kĩ, hắn đã thua lần nữa. Tuy trên miệng hắn chưa nói, nhưng không thể không thừa nhận, Trần Hạo vận dụng kiếm kĩ đã đến cảnh giới làm cho hắn không thể tưởng tượng.
Khác với lần trước là lực lượng tăng vọt, Ngô Nhược Trần ở cùng lúc ngưng tụ tuyệt chiêu, còn có thể phát ra công kích, đao mang màu đỏ xa xa đối với Trần Hạo chém ra từng đao, hơn nữa mỗi một đao đều mang theo đao thế bá đạo vô song, như muốn đem thiên địa chặt đứt, đáng sợ đến cực điểm. Trần Hạo mặc dù là muốn tới gần cũng không dễ dàng.
Theo khí tức của Ngô Nhược Trần điên cuồng tăng vọt, toàn bộ diễn võ trường đều bị một cỗ uy áp đao thế khủng bố bao phủ!
“Mở to mắt nhìn đi!”
Làm mọi người kinh ngạc hơn nữa cảm thấy khiếp sợ là Trần Hạo trên lực lượng rõ ràng ở thế yếu, một lần này lại đứng yên bất động, lạnh giọng nói. Cùng lúc nói, chiến ý quanh thân điên cuồng dâng lên, Ngũ Hành Kiếm trong tay ở dưới năng lượng của hắn tuôn trào phát ra tiếng ong ong kịch liệt, nở rộ ra từng đạo quang mang bảy màu rực rỡ.
Roạt!
“Cứng đối cứng! Trần Hạo thế mà muốn cùng Ngô Nhược Trần cứng đối cứng...”
“Cái này có thể được không?"
Diễn võ trường tĩnh lặng, lúc nhìn thấy Trần Hạo muốn cứng đối cứng tuyệt chiêu của Ngô Nhược Trần, nhất thời bộc phát ra một mảng tiếng sợ hãi than. Phải biết rằng cứng đối cứng tuyệt chiêu, đó là so đấu lực lượng tuyệt đối, đây chính là chỗ thiếu hụt trí mạng của Trần Hạo. Trần Hạo mặc dù không thể ngăn cản tuyệt chiêu của Ngô Nhược Trần, cũng có thể lựa chọn né tránh mới đúng, nhưng bộ dáng bây giờ hiển nhiên là muốn cùng đối phương cứng đối cứng!
Mọi người không thể không kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.